Phương Pháp Tán Gái Này Không Thể Thực Hiện Được Với Người Phụ Nữ Của Anh
Đêm khuya, đêm lạnh như nước.
Ở trên ban công, một người đàn ông đứng dựa vào lan can. Mặc quần áo ở nhà đơn giản một màu, cổ áo thật to mở rộng ra, xương quai xanh nơi khêu gợi nhìn một cái không sót gì.
Khẽ kéo ống tay áo lộ ra nửa đoạn cánh tay thon dài, ánh trăng hắt vào, có thể thấy dấu vết mơ hồ bị đầu ngón tay phụ nữ nắm chặt qua ở trên cánh tay.
Ăn mặc ở nhà như thế lại không ngừng toát ra hơi thở lạnh lẽo, giống như Tu La tới từ địa ngục.
Năm người áo đen quỳ sau lưng người đàn ông, người áo đen cúi đầu, nhìn không rõ bộ dáng, thời gian đi qua từ từ, không khí kì lạ yên tĩnh đến mức tận cùng, thân thể người áo đen từ từ bắt đầu mang theo sợ hãi run rẩy.
" Ngày hôm nay xảy ra chuyện gì vậy?" Sở Chiến đột nhiên mở miệng hỏi, âm sắc lành lạnh.
Một người áo đen quỳ trong đó đương nhiên biết rõ ông chủ bọn họ hỏi cái gì, sau khi anh hồi tưởng tất cả mọi chuyện lớn nhỏ hôm nay một lần, cung kính nói: " Ông chủ, tối hôm nay khi phu nhân về nhà thì bị bao vây, người bao vây chính là người phụ trách mấy tòa soạn vừa mới đóng cửa ở thành phố S."
Nghe vậy, trong lòng Sở Chiến khẽ níu chặt, đêm tối giấu kín vẻ mặt của anh, chỉ mơ hồ phát hiện phía sau lưng thẳng tắp trở nên càng lạnh lẽo, chỉ làm cho người ta cảm thấy vô cùng kì lạ, còn tiếng nắm tay vang lên răng rắc chứng tỏ người đàn ông ở trước mắt tức giận bao nhiêu.
Cảm giác áp bức của anh quá nặng nề, năm người áo đen đang quỳ nơm nớp lo sợ không dám nói thêm gì nữa.
"Bọn họ làm cái gì?" Sở Chiến cắn răng nghiến lợi mở miệng nói, nghĩ đến để lại nhiều tai họa như vậy, mà những tai họa này không cụp cái đuôi lại mà đối nhân xử thế, lại dám đi quấy rối cô gái nhỏ của anh một lần nữa, điều này làm cho anh hận đến cắn răng nghiến lợi, nếu như có cơ hội, anh thật sự muốn cho mỗi người bọn họ một dao, dùng cái này chấm dứt chuyện này.
Người áo đen dừng lại, chột dạ cúi đầu, "Không có, không có làm gì cả, chỉ nói xin lỗi với phu nhân, hi vọng phu nhân tha cho bọn họ một lần, phu nhân nói cho bọn họ biết cô ấy sẽ điều tra kỹ chuyện này."
Mặc dù người áo đen biết phu nhân không có việc gì, nhưng ngày chết của bọn họ cũng không xa, ai bảo bây giờ phu nhân là bảo bối trong lòng bàn tay của ông chủ bọn họ, che giấu thì sợ nhiệt làm hư, để vào trong túi sợ buồn bực làm hư.
Sở Chiến chợt nở nụ cười, nụ cười càn rỡ, lộ ra một cỗ lạnh lẽo, làm cho người ta không rét mà run.
"Được, rất tốt!" Khóe môi anh hơi nhếch, anh quả quyết mỉa mai ra tiếng, "Đây chính là năng lực của các cậu, nhìn chuyện tốt các cậu làm một chút đi?"
Khí thế của anh quá mức bén nhọn, ở đế quốc hắc đạo, anh đã quen các loại thủ đoạn bạo lực, vô luận là dùng kỷ xảo hay là võ lực, vẫn luôn đưa người vào chỗ chết, mặc dù bây giờ anh giống như một người đàn ông tốt vô hại ở nhà, nhưng vẫn không thay đổi được anh là Hoàng Đế hắc đạo người người thần phục.
Đám người áo đen biết làm việc gì sai nên sợ đến mức quỳ sụp xuống. Tất cả mọi người không nói gì, chỉ cảm thấy trong tim, nhảy ra một cỗ sợ hãi, chờ anh phán tử hình.
"Bộ dáng như vậy mà gọi xử lý tốt sao? Những người đột nhiên xuất hiện kia là chuyện gì xảy ra? Các cậu cho là tôi là mở từ thiện sao, gọi các cậu đi xử lý những người không hiểu biết đó sao?" Sở Chiến xoay người, giơ tay gõ một cái lên lan can đá cẩm thạch, tiếng vang thật sự giống như U Linh đòi mạng: "Tôi không muốn động thủ ở chỗ này, trước khi tôi thay đổi chủ ý, cút ngay về đại bản doanh huấn luyện đi."
Nghe vậy, người áo đen quỳ trên mặt đất giống như là đặc xá mà biến mất thật nhanh ở trong phòng, đại bản doanh trong này cũng không phải là đại bản doanh nghỉ ngơi gì, đây chính là sân huấn luyện tàn khốc nhất của tổ chức hắc đạo, chỉ có người trải qua huấn luyện ở trong vòng thời gian quy định mới có thể sống sót mà đi ra khỏi đại bản doanh.
Xung quanh lại yên tĩnh, Sở Chiến đứng ở trên ban công, vẫn không nhúc nhích. Trong lúc vô tình nhìn thấy dấu vết trên cánh tay mình, anh bất đắc dĩ lại cưng chìu khẽ cười một tiếng, sau đó, chậm rãi cất bước đi tới phòng ngủ chính.
Anh giơ tay lên quay tay cầm cửa đẩy cửa đi vào, đi tới bên giường, ngồi xuống ở mép giường, Sở Chiến giơ tay lên xoa khuôn mặt ngủ không yên của cô gái nhỏ.
Đêm nay ánh trăng rất sáng, xuyên qua từ ngoài cửa sổ, toàn bộ rơi vào trên mặt cô. Giữa khuôn mặt tuyệt mỹ hơi mệt mỏi, lông mày ngọn núi nhíu chặt, còn tay nhỏ bé đang lục lọi cái gì ở bên giường.
Bắt đầu từ đêm đầu tiên cùng giường chung gối với cô, anh biết cô có thói quen bắt được một đồ vật khi ngủ, chỉ cần trong giấc ngủ bắt được đồ cô thích, tự nhiên cô sẽ ngủ rất ngon lành, đây là bí mật nhỏ ngay cả cô cũng không biết.
Cô đã thành thói quen về đến nhà là bộ dáng thoải mái, quen có chuyện khó khăn gì đều tự mình gánh vác, khổ nữa mệt mỏi nữa cũng sẽ không hô lên một tiếng, thời điểm không vui cũng chỉ là cắn môi chặt chút nữa. Cô như vậy, khiến cho anh cảm thấy rất đau lòng.
Đảo mắt nhìn thấy móng tay dài của cô, đây chính đầu sỏ cào trầy cánh tay của anh, nhưng anh không có không vui, chỉ là lo lắng lúc nào cô sẽ không cẩn thận làm mình bị thương, cô gái nhỏ bận rộn ngay cả cắt móng ngón tay cũng không có thời gian.
Than nhẹ một tiếng,
Sở Chiến đi tới trong ngăn kéo lấy cái cắt móng tay ra, nhẹ nhàng cầm tay cô ở trong bàn tay mở rộng của mình giống như cầm bảo bối trên thế giới, cúi đầu, nhẹ nhàng cắt móng tay dài ở dưới ánh đèn. Bộ dáng nghiêm túc đó cực kỳ mê người.
Cắt bỏ hết móng ngón tay, ngay sau đó anh cẩn thận cầm chân xinh đẹp mượt mà ở dưới chăn kia, tỉ mỉ cắt, đều nghiêm túc cắt mỗi một ngón chân nhỏ, tư thế kia, bộ dáng đó, giống như cô là nữ vương của anh, mang theo tình yêu và cưng chiều.
Tốn gần hơn một tiếng đồng hồ, lúc này Sở Chiến mới đứng dậy đặt cái cắt móng tay ở một bên, nằm vật xuống bên người cô gái nhỏ, cánh tay vươn ra, một cái tay vắt ngang phần eo của cô, bàn tay to gác lại ở trên bụng nho nhỏ đó, cánh tay khác vắt ngang phía dưới cổ của cô, để cho cô thoải mái tựa vào trong ngực của mình, động tác này thật sự giống như đã làm ngàn vạn lần.
Quả nhiên, tay anh vắt ngang ở dưới cổ cô lập tức bị cô gái nhỏ gắt gao nắm trong tay, giống như cô gái nhỏ lấy được búp bê yêu thích, yên lặng ngủ, thay đổi trạng thái ngủ gấp gáp trước kia. Cả đêm hai người ngủ rất ngon.
Gần đây mấy ngày liên tiếp Đường Tố Khanh rất mệt mỏi, mà nguyên nhân cô mệt mỏi mấy ngày nay gần đây là mỗi ngày đều sẽ có thời gian trình diễn ‘nam sắc hấp dẫn ’, cô không biết người đàn ông này trúng gió nhìn thấy đồ vật ghê gớm gì, để cho những ngày gần đây tới nay anh gần như một tên điên, thỉnh thoảng lộ cánh tay, lộ chân, hiện tại lợi hại hơn.
Giống bình thường, tối nay sau khi cô ăn cơm tối xong liền chạy đến thư phòng xử lý một ít tài liệu, thứ nhất là vì tránh ánh mắt có thâm ý khác của người đàn ông này, thứ hai những ngày gần đây công việc ở tòa thị chính tương đối bận rộn.
Sau khi xử lý xong tài liệu mang về nhà, Đường Tố Khanh nhìn đồng hồ báo thức trên bàn làm việc một chút, trong đầu vang lên thời điểm xảy ra lúng túng ngày hôm qua, bên má cô không tự chủ được đỏ lên, do dự chốc lát, lần đầu tiên cô mở máy vi tính trên mặt bàn tìm kiếm một bộ phim thần tượng để xem.
Tình tiết chiếu trên màn hình rất lãng mạn, chính là trong tay nam chính đang cầm hoa, đẹp trai mặc tây trang màu bạc, khóe miệng ẩn hàm tình yêu nồng đậm ngăn cản nữ chính ở dưới khu nhà trọ, trong lúc mọi người hoan hô thì tiến hành màn tỏ tình thâm tình, tự tay nam chính trang trí hình trái tim bằng cây nến, cuối cùng hai người ôm hôn thắm thiết giữa hình trái tim.
Một bộ phim truyền hình rất duy mỹ, Đường Tố Khanh vẫn không có thời gian nhìn chút kịch tình yêu này, không biết tại sao nhìn một chút cô liền phát hiện nam chính nhân không đẹp mắt bằng người chồng trên danh nghĩa của cô,
Đường Tố Khanh đang nhìn mê mẫn, không biết cửa thư phòng được mở ra rồi đóng lại, khi cô đang sa vào suy nghĩ của mình, một giọng nói của đàn ông ôn hòa cưng chiều và hấp dẫn truyền tới từ phía sau cô: "Thì ra là em đang xem TV sao? Rất hay sao? Mê mẫn ngay cả phòng cũng không trở về, anh còn tưởng rằng công việc của em quá bận rộn."
Nghe vậy, Đường Tố Khanh che ngực nhìn về phía sau mình, quả nhiên không biết bắt đầu từ lúc nào, người đàn ông vốn đang tắm không biết quấn áo choàng tắm dài màu trắng từ lúc nào, cả người nhẹ nhàng khoan khoái xuyên thấu qua bả vai của cô nhìn màn hình máy vi tính.
Đường Tố Khanh vừa nhìn đồng hồ ở góc phải phía dưới máy vi tính, phát hiện bây giờ đã hơn mười giờ tối rồi, cô phục hồi tinh thần lại, tắt máy vi tính rồi thản nhiên nói: "Bình thường, chỉ là có chút nhàm chán mới xem ." Đường Tố Khanh nhịn xuống một câu đột nhiên muốn nói vào trong lòng ‘anh ta không có đẹp mắt giống như anh’.
Sau khi thu dọn xong mặt bàn làm việc, Đường Tố Khanh vội vội vàng vàng đi ra khỏi thư phòng, chỉ lưu lại Sở Chiến có vẻ đăm chiêu hướng về phía máy vi tính đã tắt, nếu như bây giờ Đường Tố Khanh quay đầu lại sẽ phát hiện trong mắt người đàn ông rất bá đạo cho tới nay thoáng hiện ngọn lửa nồng đậm và sáng loáng.
Tắm tốn khoảng nửa tiếng, chờ Đường Tố Khanh mặc quần áo ngủ bảo thủ, cả thân nhẹ nhàng khoan khoái đi ra từ trong phòng tắm, vốn là cho là người đàn ông đã ngủ bây giờ lại đang nằm rất mất hồn ở trên giường, mắt thấy bộ dạng này làm cô liên tưởng đến một chút tình cảnh những ngày gần đây, nhất thời để cho cô trong lòng kêu bang bang một phen, tâm gắt gao treo lư lửng, lo lắng mỗ nam làm ra hành động có chút quá giới hạn, nghĩ đến chẳng lẽ tối nay người đàn ông ở trước mắt vẫn còn muốn biểu diễn nam sắc hấp dẫn nào đó?
Đường Tố Khanh kêu gào trong lòng, trời mới biết cô có bao nhiêu dũng khí mới không xúc động chảy máu mũi đối với người đàn ông tiêu hồn ở trước mắt này.
Vốn rất có tự tin có thể bắt được cô gái nhỏ trong nháy mắt, cũng là rất tự hào đối với vóc người cao lớn của mình, Sở Chiến nhìn mình nằm ở trên giường, cô gái nhỏ còn có thể phát ngốc sa vào trong suy nghĩ của mình, nhất thời làm cho anh có một tí ti cảm giác thất bại.
Sở Chiến nghiêng một bên thân thể, một cái tay nửa chống lên đầu của mình, một cái tay khác kéo ống tay áo ngủ, lộ ra cánh tay thon dài, dưới ánh mắt sững sờ của người phụ nữ, anh lấy tay khẽ kéo cổ áo ngủ ra, cho đến khi lộ ra lồng ngực khêu gợi, lúc này anh mới hài lòng thu tay, chỉ thiếu không lộ một cánh tay cho người phụ nữ nhìn, ho nhẹ một tiếng ý gọi thần trí của người phụ nữ về.
Thấy cô gái nhỏ nhìn sang phía mình, Sở Chiến quăng một ánh mắt rất thâm tình ra.
Đường Tố Khanh nhìn lồng ngực khêu gợi này, còn có bắp chân hấp dẫn lộ ra ngoài phía dưới áo ngủ, nghĩ thầm người đàn ông này thật sự tới gợi cảm mất hồn so với người mẫu nam vô tình nhìn thấy ở trên tạp chí, còn có ánh mắt như vậy là cái gì, có thể đừng phóng điện với cô hay không, nhìn thấy thì trong lòng cô run lên một cái, nếu như lúc này định lực của cô kém chút nữa thì đoán chừng cô liền trực tiếp chạy tới đụng ngã người đàn ông kia.
Nhìn người đàn ông sâu sắc một cái, Đường Tố Khanh nói thầm trong lòng ‘ sắc tức là không, không tức là sắc ’ mười lần, sau đó mới