Ánh mắt Thù Thành nhìn cô từ từ trở nên mềm mại, nụ cười chua xót đến khó tả: “Anh thừa nhận, anh khẳng định không thể quên được chuyện này, anh là một người đàn ông, chuyện này thực sự khiến anh cực kỳ khó chịu, nhưng hết thảy so với việc bị em phản bội thì có là cái gì?”
Liên Sơ im lặng nhìn anh, đờ đẫn mất một lúc mới đột nhiên tiến lại ôm chặt lấy anh.
Âm thầm rơi lệ, nước mắt thấm ướt vạt áo của anh, ướt sũng.
Thù Thành dịu dàng ôm lại cô, đôi mắt từ từ nhắm lại.
Không biết là bao lâu, có lẽ chỉ là một khoảnh khắc, cũng có thể kéo dài đằng đẵng suốt mấy năm.
Anh không có tiếng động hỏi: “Hiện tại thì thế nào? Không phải hắn vẫn còn giữ lại những thứ đó để uy hiếp em chứ?”
Thân thể trong ngực anh khẽ cứng đờ, “…Không có, hắn đã đưa hết những thứ đó lại cho em rồi.”
Thù Thành cũng khẽ cứng người lại.
Cô nhẹ nhàng thoát ra khỏi ngực anh, điều chỉnh lại suy nghĩ của mình nói: “Trong khoảng thời gian tiếp xúc với hắn, em đã từ từ thăm dò được tình hình nội bộ trong tổ chức bọn họ. Cha nuôi của Dạ Nhiên Dạ Hiển khống chế được một xưởng gia công sản xuất ma túy lớn ở dưới lòng đất, thực tế, hắn chính là “Dạ Ca” – người đã sát hại ba của em năm đó.
Sắc mặt Thù Thành nhất thời trở nên nghiêm nghị.
Liên Sơ nói tiếp: “Hắn nhận ra em, cũng biết em đã nhận ra hắn, Hắn chuẩn bị sẵn một cái bẫy dụ em nhảy vào, nếu em không nhảy, kế hoạch của chúng ta chắc chắn sẽ bại lộ…Ngày em đi, tình hình hôm đó nguy hiểm cực kỳ, Dạ Nhiên bất ngờ ra tay cứu em, hắn bị Dạ Hiển đánh gãy tay chân…Sau đó, Dạ Hiển cũng chết.
Thù Thành, Dạ Nhiên mặc dù đáng hận, nhưng dù sao hắn cũng đã cứu em. Hơn nữa, hắn hiện tại chẳng khác gì một tên tàn phế, cũng coi như là bị trừng phạt. Cho nên, chuyện quá khứ hãy để nó qua đi, em cũng không cần so đo nữa. Thù Thành, anh cũng phải để cho tất cả trôi qua, có được không?”
Thù Thành không trả lời cô, chỉ hỏi lại: “Hôm đó có phải chính là ngày anh nhận được cuốn băng ghi hình?”
Sắc mặt Liên Sơ khẽ biến, nhỏ giọng đáp: “…Vâng.”
Ngực Thù Thành đột nhiên đau nhói cứ như bị một loại vũ khí sắc bén đâm thẳng vào: thì ra trong cuộc chiến này mình lại sắm vai một nhân vật như vậy – khiến Liên Sơ hoàn toàn tuyệt vọng! Cho nên, dù biết rõ ngày đó là cửu tử nhất sinh0 là ông xã của Hồng Thái Lang(30).”
Liên Sơ bật cười: “Thật thông minh, cháu cũng có thể gọi chú ấy là chú, chú Bùi. Chú Bùi mau tới đây, tới đây để Khê Đình chào hỏi một chút.”
Thù Thành khẽ nhíu mày, nhưng vẫn nghe lời bước tới, chuẩn bị nói chuyện.
Khê Đình lên tiếng trước: “Cháu biết chú này, chú là người đã cứu cháu ngày hôm đó.”
***
Trở về biệt thự, trong đôi mắt của Khê Đình tràn ngập sự tò mò, nhưng biểu hiện của cô bé đã kìm nén rất nhiều so với những đứa trẻ khác, vẫn như cũ im lặng dùng ánh mắt đảo qua đảo lại khắp nhà.
Ai, đứa bé này thật quá trầm tĩnh rồi.
Buổi tối, Thù Thành về đến nhà lại phát hiện trong phòng an tĩnh, phòng trẻ con mới được chuẩn bị ở lầu trên lại sáng đèn.
Anh nhẹ nhàng bước lên lầu, bên tai truyền đến giọng nói trầm ấm, mượt mà như những gợn nước mùa hè của Liên Sơ: “Câu chuyện này được gọi là ‘Đoán xem, ta yêu ngươi nhiều bao nhiêu’.”
Thù Thành khẽ đẩy ra một khe cửa, chỉ thấy Liên Sơ và Khê Đình đều đang dựa vào trên giường, Liên Sơ cầm một quyển sách, Khê Đình lẳng lặng dựa vào cánh tay cô, mắt nhìn chăm chú vào quyển sách trong tay cô.
Liên Sơ đọc: “Con thỏ nhỏ màu nâu lên giường đi ngủ, nhưng nó vẫn nắm thật chặt cái tai dài của con thỏ lớn màu nâu không thả. Nó muốn thỏ lớn nghe nó nói chuyện xong.
‘Đoán xem một chút, ta yêu ngươi nhiều bao nhiêu.’ Nó nói.
Thỏ lớn trả lời: ‘A, ta đây nhưng đoán không ra.’
‘Nhiều như vậy!’ con thỏ nhỏ nói, đem cánh tay mở ra, dang rộng hết cỡ.
Ừ, thế này quả thật rất nhiều, con thỏ nhỏ nghĩ.
‘Tay của ta dang rộng bao nhiêu ta liền yêu ngươi nhiều bấy nhiêu.’ Con thỏ nhỏ nói.
‘Tay của ta dang rộng bao nhiêu ta liền yêu ngươi nhiều bấy nhiêu.’ Thỏ lớn lại nói.
Đúng là rất rộng, còn thỏ nhỏ nghĩ, ta ước ta cũng có cánh tay dài như vậy thì tốt rồi.
Con thỏ nhỏ lại có một ý tưởng khác, nó chổng ngược, đem chân mình gác ở thân cây, “Ta yêu ngươi mãi đến đầu ngón chân của ta.’ Nó nói.
Thỏ lớn đem thỏ nhỏ ôm lên, vắt qua đỉnh đầu của mình, “Ta yêu ngươi mãi đến đầu ngón chân của ngươi.’
‘Ta nhảy cao được bao nhiêu thì yêu ngươi nhiều bấy nhiêu.’ Con thỏ nhỏ mỉm cười nhảy lên nhảy xuống.
‘Ta nhảy cao được bao nhiêu thì yêu ngươi nhiều bấy nhiêu.’ Thỏ lớn cũng nhảy lên, nó nhảy được cao như vậy, tai cũng đụng phải nhánh cây rồi.
Đúng là nhảy quá cao, con thỏ nhỏ nghĩ, ta nghĩ ta có thể nhảy cao như vậy thì tốt rồi.
‘Ta yêu ngươi, xa giống như từ con đường nhỏ chạy đến con sông nhỏ thế kia.’ Con thỏ nhỏ hét lên.
“Ta yêu ngươi, xa tới mức vượt qua sông nhỏ, lại vượt qua gò núi.’ Thỏ lớn nói.
Vậy cũng thật xa, con thỏ nhỏ nghĩ. Nó quá mệt, không thể nghĩ thêm điều gì nữa. Nó nhìn thấy lùm cây ở bên kia bầu trời đêm, không có gì xa hơn bầu trời tối om, “Ta yêu ngươi mãi đến chỗ trăng sáng ở đó.’ Nói xong, con thỏ nhỏ nhắm hai mắt lại.
‘A, nó thật sự rất xa’, thỏ lớn nói, ‘cực kỳ xa’. Con thỏ lớn đem con thỏ nhỏ đặt vào chiếc giường trải bằng lá cây. Nó cúi đầu xuống, hôn con thỏ nhỏ một cái, nói với nó chúc ngủ ngon. Sau đó, nó nằm bên cạnh con thỏ nhỏ, mỉm cười nói khẽ: ‘Ta yêu ngươi mãi đến chỗ trăng sáng, lại từ đó trở về tới đây…’”
Thù Thành nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, trở lại phòng của mình.
Qua hồi lâu, Liên Sơ bước vào phòng, nhìn thấy anh chợt vui vẻ: “Thù Thành, anh đã về rồi.”
Ánh mắt cô vẫn trong suốt giống như là năm đó vậy, như mây mùa xuân ở trên trời, như mặt nước mùa thu(31), khiến anh tự nhiên nghĩ tới những điều tốt đẹp nhất trên thế giới này.
“Tới đây.” Anh nói.
Liên Sơ bước qua.
Anh tiện tay nắm được cái mũi của cô, hung dữ nói: “Liên Sơ, đoán xem anh yêu em nhiều bao nhiêu?”