Khóe miệng Lâm Trí nhếch lên, “Chờ tới tiệc rượu không được sao, không tệ, chất lượng mỹ nhân cũng không tệ.”
Thù Thành không khỏi lắc đầu thở dài.
Hai người tán gẫu vài câu, điện thoại Thù Thành chợt vang lên, anh cúi đầu nhìn xuống dãy số, ánh mặt chợt lóe, sau đó bình thản bắt máy, chỉ nhàn nhạt đáp lại vài câu rồi lại cúp.
Anh cất lại điện thoại, trầm mặc một lát sau đó nói với Liên Sơ: “Liên Sơ, công ty ở bên kia xảy ra chút chuyện, anh muốn đi trước xử lý một chút.”
Liên Sơ cả kinh, sao tự nhiên phải rời khỏi vào lúc này? “Có phải nghiêm trọng lắm không?”
Thù Thành dịu dàng cười một tiếng, vuốt vuốt tóc cô, “Không có gì, cứ bình tĩnh đi. Em giúp anh giải quyết chuyện bên này được không?”
Liên Sơ gật đầu một cái, “Không thành vấn đề.”
Thù Thành xoay người lấy lại ly rượu từ tay Lâm Trí, “Tối nay đừng uống nữa, giúp tôi phụ trách đưa Liên Sơ về đến nhà.”
Lâm Trí nhìn qua tay phải rỗng tuếch của mình, thở dài, bất đắc dĩ nói: “…Được rồi, không vấn đề.”
Tống Ca từ xa ngắm nhìn ba người vẫn đứng trong đại sảnh cười nói. Không, nói chính xác hơn là ánh mắt của cô không tự chủ được mà chỉ quấn quanh một người.
Đó là một Bùi Thù Thành mà cô cảm thấy xa lạ, khác hẳn với người đàn ông bình thường khiến cho người ta vừa kính sợ lại vừa kính trọng từ trước tới nay. Long mày của anh khẽ nhếch lên, lúc mỉm cười gương mặt anh tuấn giống như một loại gió xuân từ từ giãn ra, trong nét dịu dàng mang theo một chút hào phóng. Đột nhiên, anh cúi người hôn xuống gò má của Liên Sơ. Trong nháy mắt, trái tim của Tống Ca giống như bị thứ gì đó mạnh mẽ đâm vào.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ai có thể tin tưởng một người đàn ông lạnh đến thấu xương như anh lại có thể ở trước mặt mọi người làm ra một hành động thân mật tự nhiên như vậy? Nhưng mà, lúc anh làm ra hành động này nó lại cực kỳ tự nhiên, cực kỳ lưu loát, thản nhiên không có một chút kiêng kị, giống như đây là chính là chuyện tự nhiên nhất thiên hạ mà anh phải làm, làm cho người ta cảm thấy không có chỗ nào là không ổn.
Đây hẳn là một nụ hôn tạm biệt, anh cáo biệt bạn bè và vợ của mình xong sải bước ra cửa.
Hai chữ “Tổng giám đốc Bùi” (裴总) dồn nén trên cổ họng, giống như ngọn lửa thiêu đốt, chỉ cần anh hướng bên này liếc mắt một cái, một cái là được…Anh rốt cuộc vẫn chỉ lướt qua trước mặt cô.
***
Thù Thành vừa bước ra đại sảnh, nét mặt lập tức trở nên nghiêm nghị, lạnh lùng. Anh vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra, ngay lập tức chuyển được, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Bên kia điện thoại truyền tới một giọng nam trầm thấp: “Ngài tới xem một chút đi, tình hình tối nay thật không bình thường.”
***
Trong đại sảnh, Liên Sơ nhìn theo Thù Thành biến mất ở cửa như có chút suy nghĩ, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ, “Ai có sức quyến rũ lớn như vậy chứ? Một cú điện thoại đã đem lão Lục gọi đi.”diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Liên Sơ chẳng thèm lên tiếng, xoay người di chuyển đến chỗ khác.
Lâm Trí xem như chẳng có gì đuổi theo, chế nhạo nói: “Không phải bình thường cô rất nhanh mồm nhanh miệng sao, hôm nay lại giống như người câm thế này?”
Liên Sơ không nhịn được xì khói ở trên đầu, vẻ mặt hơi lạnh nhạt đáp trả: “Không phải bình thường anh cũng rất thông minh, có chuyện này thôi mà cũng nhìn không được?”
Lâm Trí cười một tiếng, “Thì thế nào? Không thèm nói hơn nửa câu?”
“Cũng không hẳn, mỗi lần nói chuyện với anh đều phải nhường nhịn anh, mệt mỏi dễ sợ.”
Bước chân của Lâm Trí hơi chậm lại.
Liên Sơ đi trước khóe môi khẽ nhếch lên.
Đấu với tôi? Nói về khả năng chọc giận người khác cho tới bây giờ cũng chẳng có ai thắng được tôi.
Đúng lúc này, âm nhạc trong phòng biến đổi, tiệc khiêu vũ cũng chính thức được bắt đầu.
Giám đốc Trần bộ phận PR của công ty Sở Thịnh vội vàng chạy tới, “Tổng giám đốc Kỳ, chủ tịch đâu ạ?”d∞đ∞l∞q∞đ
Liên Sơ trả lời: “Anh ấy có chút việc phải rời đi trước.”
Giám đốc Trần gấp gáp: “Vậy biết làm sao bây giờ? Theo kế hoạch là muốn mời cô và chủ tịch tới nhảy một điệu mở màn đấy.”
Liên Sơ đang định nói chuyện, Lâm Trí tiến lên một bước, vẻ mặt thản nhiên cười nói: “Không có việc gì, tôi với tổng giám đốc Kỳ nhảy một bản là được.”
Liên Sơ giật mình, giám đốc Trần vội cười, nói “Được, được, nếu vậy thì không có gì tốt hơn nữa rồi.”
Liên Sơ muốn mở miệng phản đối nhưng ở trước mặt giám đốc Trần cũng không tiện làm cho Lâm Trí bị mất hết mặt mũi, không thể làm gì khác hơn là trơ mắt nhìn giám đốc Trần chạy lên khán đài nhiệt tình giới thiệu, “Xin mời tổng giám đốc Kỳ và tổng giám đốc Lâm cùng gửi đến mọi người một điệu nhảy.”
Lâm Trí xoay người nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười bày ra tư thế mời khiêu vũ, Liên Sơ bất đắc dĩ đành phải đáp ứng theo. Anh ta dìu cô nhẹ nhàng bước ra sân khấu.
Điệu nhảy này căn bản cũng chỉ là điệu Valse chậm nhất. Liên Sơ và Thù Thành đều không quá am hiểu về khiêu vũ cho nên anh đặc biệt dặn dò người ta chuẩn bị một điệu nhảy phổ biến nhất để lên sân khấu. Ai biết bạn nhảy của cô bây giờ lại là Lâm Trí.
Lâm Trí dẫn dắt cô bước trên sàn nhảy với những động tác đa dạng từ những bước nhẹ, lướt, nghiêng người, xoay người, xoay tròn,…Bước nhảy càng lúc càng linh hoạt, phức tạp hơn, ánh mắt bốn phía tập trung vào họ, tiếng vỗ tay lớn dần. Liên Sơ trên trán đổ đầy mồ hôi, tập trung để ứng phó, miễn cưỡng bắt kịp tiết tấu của anh ta.
Lâm Trí hơi bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Được rồi, đừng có cứng đờ như khúc gỗ nữa, muốn bước thế nào cũng được, muốn dẫm lên chân của tôi cũng không dễ dàng như vậy đâu.”
Cũng may là điệu nhảy không dài, Liên Sơ cố gắng nhẫn nhịn đến khi kết thúc. Cô hơi gật đầu một cái coi như là giữ đúng lễ nghĩa, xoay người kết thúc. Lâm Trí cũng không để ý chỉ mỉm cười, ánh mắt sáng lên đi về phía mục tiêu mới.
Trên sàn nhảy, không khí đã hài hòa hơn, tiết tấu âm nhạc chợt thay đổi, cực kỳ lãng mạn. Lâm Trí dìu theo một cô gái xinh đẹp yểu điệu cùng nhau nhảy, eo dán chặt, bước nhảy hài hòa, kỹ thuật nhảy vô cùng tự nhiên cũng vô cùng…quyến rũ, đặc biệt là vùng thắt lưng mạnh mẽ của người đàn ông và vòng eo mềm mại đáng yêu của người phụ nữ cùng nhau lắc lư.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Liên Sơ nhìn theo một hồi, nghĩ: nhất định không thể để cho Thù Thành và người phụ nữ khác cùng nhau nhảy điệu này. Cô nhớ tới ngày đó Thù Thành trêu chọc cô nói đức hạnh của cô giống Lưu phu nhân của Tạ An, không khỏi bật cười.
***
Đêm càng lúc càng khuya, ở bên kia thành phố lại hoàn toàn trái ngược với sự ồn ào náo nhiệt tại nhà hàng Hạnh Vũ Nam, nơi đây tĩnh lặng âm u giống như đang say giấc ngủ.
Sau tấm cửa sổ tối đen, một đôi mắt bén nhọn tỉnh táo đang lặng lẽ dán chặt vào những bóng đen nhanh nhẹn không một tiếng động lẻn vào khu nhà tầm thường ở quán cà phê đối diện.
Dạ Nhiên đột nhiên mở mắt, tập trung nghe ngóng tiếng động ở trong đêm, đứng dậy, nhẹ nhàng kéo ra một gian phòng ngủ được nối liền, ngay sau đó không một tiếng động sờ tới chiếc giường, che lại miệng của cô bé đang ngủ ở trên đó.
Hắn kéo cô bé con nhét vào dưới gầm giường, đem điện thoại trong tay mình cho cô bé, nhỏ giọng: “Sau 20 phút thì gọi điện cho dì Liên Sơ, cứ nhấn phím ‘1’ là được.”
Nói xong tự mình đẩy cửa ra ngoài, bên ngoài có mấy tiếng động nhỏ vang lên, sau đó là tiếng đánh nhau ồn ào hỗn loạn. Ở trong bóng tối, Khê Đình trợn tròn hai mắt, gắt gao giữ chặt chiếc điện thoại trong tay.
***
Liên Sơ bước ra khỏi nhà hàng Hạnh Vũ Nam, hơi mệt mỏi day day khóe mắt, vừa lúc có một bóng dáng cao gầy cũng bước theo ra ngoài từ cửa sau, “Sao không nói tiếng nào đã đi?”diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Liên Sơ đáp lại: “Tôi hơi mệt, về trước. Anh tiếp tục chơi đi.”
“Thôi, để tôi đưa cô về nhà. Cô chờ một chút, tôi lấy xe.”
“Không cần…”
Lâm Trí cắt đứt lời cô: “Lão Lục đặc biệt dặn dò, tôi không dám không nghe.”
Liên Sơ suy nghĩ một chút, “Vậy cũng được.”
Chỉ lát sau, Lâm Trí đã lấy được xe ra, hai người lên xe, suốt một đường trầm mặc.
Liên Sơ kỳ thật không muốn để anh ta đưa về, ở chung một chỗ với người mình đã biết rõ là mình không thích thực không cảm thấy thoải mái, cô khẽ nghiêng người, quay mặt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ xe. Ngoài cửa xe là là những bóng cây mù mịt chạy lướt qua, lui dần, giống như không thể tìm về chỗ cũ. Phía sau phồn hoa càng tịch mịch, sâu trong hạnh phúc lại giật mình.
Cô không biết, tất cả hôm nay liệu có phải chỉ là là một giấc mơ dài, không biết lúc nào sẽ tỉnh mộng.
Lâm Trí quay đầu liếc cô một cái, giờ phút này, vẻ mặt của cô thật yên tĩnh làm anh nhớ lại tình cảnh trước kia.
Anh ngồi ở phi trường bao người qua lại đợi cô để cùng nhau đến Mỹ gặp Thù Thành, qua thật lâu mới nhìn thấy cô xách rương hành lý chạy tới, mặc một chiếc áo khoác bằng vài màu ka-ki, kiểu dáng trẻ trung mà đĩnh đạc, làm nổi bật khuôn mặt trầm tĩnh giống như ngọc của cô, đứng trong đám người xa xa nhìn lại lại có một loại cảm giác thanh thuần thoát tục lại cô liêu.
Anh và cô dù sao cũng không phải ngay từ đầu đã luôn đối chọi gay gắt như vậy, có một đoạn thời gian, bọn họ thậm chí đã là bạn bè. Khi đó bọn họ vẫn còn ở thành phố X, nơi đó có bờ cát trắng với biển xanh, anh cùng hai vợ chồng bọn họ thường xuyên ra biển, xuất phát từ lúc giữa trưa, mãi đến khi ánh chiều tà nhuộm vàng mặt biển xanh biếc mới trở về.
“Két” một tiếng, ô tô đột nhiên dừng lại.
Liên Sơ giật mình, quay đầu lại, đang muốn mở miệng hỏi thăm.