nói: “Kỳ Liên Sơ, em có ý gì? Chê anh bẩn?! Tại sao em…”
“Đúng vậy! Chính là chê anh bẩn! Chính là chê anh bẩn!”
Thù Thành bị cô chọc giận đến nỗi sắc mặt tái xanh, cắn răng nghiến lợi, hận không thể tự tay xé nát cô ngay lúc này.
Liên Sơ bỗng nhiên ngồi chổm hổm trên mặt đất khóc thét lên, “Em biết rõ em không đủ tư cách để chê anh, cũng không có tư cách chỉ trích anh, em xin lỗi anh…Nhưng mà, anh từng hứa vĩnh viễn không để cho người phụ nữ khác có cơ hội leo lên người anh…Anh đã nói thân thể của anh là của em, trái tim cũng là của anh…Anh nói…Anh gạt em, anh đều gạt em…Anh khi dễ em…”
Thù Thành quả thật không biết là mình nên oán hận hay giận dữ. Người phụ nữ này, còn dám nói anh gạt cô?! Lại còn nói anh khi dễ cô nữa.
Anh cắn răng nửa ngày, tiến lên một bước kéo cô ôm vào trong ngực, “Đừng khóc, chết tiệt, em đừng khóc! Anh chưa từng chạm vào người phụ nữ kia, cùng chưa từng thất hứa với em, anh nói vậy chẳng qua là muốn nhìn thử phản ứng của em mà thôi.”
Liên Sơ ngẩn người, vài giây sau, đẩy anh ra, phẫn nộ nói: “Anh nói láo! Làm sao có thể!”
Chỉ riêng Thù Thành, cho dù không cần đến tiền bạc và địa vị như bây giờ cũng không thiếu thốn phụ nữ ái mộ bên cạnh anh, thời gian dài như vậy chắc hẳn cũng đã gặp được mấy người phụ nữ thích hợp.
Cô tuyệt tình vứt bỏ anh, phá hủy hạnh phúc của hai người, anh – một người đàn ông bình thường, khí lực dồi dào sao có thể vì cô mà thủ thân như ngọc, chịu đựng sự cô quạnh.
Thật ra, cô đã sớm nghĩ tới những điều này, chỉ là không ngờ có một ngày, lúc nghe được điều ấy từ anh lại cảm thấy trong lòng khó chịu như vậy.
Sắc mặt anh ngày càng lạnh lẽo, chậm rãi nói: “Cho tới bây giờ chỉ có em gạt anh, có bao giờ anh gạt em đâu chứ. Nếu em trở về thành phố Đồng, có lẽ còn nghe được mấy lời đồn đãi, ví như thân thể của Bùi Thù Thành công ty Sở Thịnh có bệnh không tiện nói ra không gần phụ nữ. Lâm Trí dùng đủ mọi cách nhét phụ nữ bên cạnh anh chẳng qua là vì giúp anh xóa bỏ những lời đồn đãi này. Người phụ nữ đó coi như cũng biết thân phận, anh chỉ mang ra ngoài xã giao hai lần, chỉ có vậy mà thôi.” Khóe miệng anh giương lên một nụ cười giễu cợt: “Dù thế nào, những lời đồn đãi như vậy đối với một người đàn ông mà nói cũng không được coi là dễ nghe.”
Liên Sơ cảm giác được sự giằng xé và hỗn loạn trong lòng anh, hồi lâu mới lẩm bẩm nói: “Tại sao? Tại sao?”
Trong mắt anh từ từ hiện ra một loại ánh mắt mà cô chưa từng nhìn thấy, cũng không cách nào hiểu được ánh mắt ấy, âm trầm, tức giận, bình tĩnh, bi thương, bất lực, ngạo mạn, thống hận, khát vọng…Cô không có cách nào nhìn rõ, không có cách nào hiểu được.
“Tại sao ư? Dù sao cũng không phải vì em!”
“…”
“Anh chưa từng có ý định vì em mà làm hòa thượng, chưa từng có.” Anh bình tĩnh nói: “Nhưng mà muốn tìm một người phụ nữ thích hợp cũng không dễ dàng gì. Người phụ nữ giống như Phương Vân Hi ấy? Hừ, anh còn chưa tệ đến mức dùng đến kỹ nữ để chà đạp. Phụ nữ đàng hoàng…Chỉ cần trong lòng anh còn tồn tại một tảng đá lớn giống như em, anh đã không đủ tư cách để trêu chọc.”
“Có người đó sao?”
“Người nào?”
“Phụ nữ đàng hoàng?”
Cô chú ý thấy lúc anh nói đến bốn chữ này thì giọng nói hơi chững lại.
Trên mặt anh hiện lên một nự cười chế nhạo: “Em như vậy có được coi là ghen không?”
Cô chua xót gượng cười một cái: “Nói như vậy, anh giữ em lại bên cạnh, xả hết giận rồi, khi nào để xuống được tảng đá trong lòng thì sẽ thả em đi?”
Ánh mắt anh trầm xuống, một lúc lâu mới cười lạnh đứng lên: “Để xuống? Em nghĩ rằng anh không muốn sao? Liên Sơ, kể từ lúc em bỏ đi, không có ngày nào anh không nhớ tới em, đôi lúc nhịn không được cũng muốn bất chấp tất cả đi tìm người phụ nữ khác. Nhưng mà, cho dù khuôn mặt của người phụ nữ đó có thế nào đi nữa thì cuối cùng cũng biến thành của em, chuyện này đúng là chẳng vui vẻ gì.
Dĩ nhiên, cũng có loại phụ nữ bất chấp tất cả. Có một nữ trợ lý từng thừa dịp anh uống say len lén chạy vào phòng anh. Thấy dáng vẻ dâm đãng của cô ta, anh liền nhớ đến bộ dáng của em khi nằm dưới thân người đàn ông đó, bị hắn làm đến cao triều…Liên Sơ, trước ngày hôm đó, anh chưa bao giờ nghĩ mình cũng biết đánh phụ nữ, em cũng chưa từng nghĩ tới phải không? Nếu không phải nhờ cấp dưới của anh đi cùng ngủ ở phòng bên cạnh nghe được tiếng động, trời mới biết hôm đó anh sẽ đánh cô ta biến thành cái dạng gì nữa.
Bây giờ, em đã biết lý do vì sao những năm này dù anh có chịu bao nhiêu khổ sở cũng tuyệt đối không đụng vào người phụ nữ khác rồi phải không? Anh sợ sẽ lại nghĩ tới bộ dáng lúc đó của em mà muốn giết người.”
Liên Sơ bị ánh mắt của anh dồn ép đến nỗi không thể đứng vững.
Sai rồi, sai rồi! Có một số việc cô hoàn toàn nghĩ sai rồi!
“Liên Sơ, em muốn anh thả em sao? Nhưng mà, em lại không muốn lưu lại cho anh một con đường sống, bảo anh làm thế nào thả em đi?!”
--- ------ ---------
(5) Chuyện bát quái: những chuyện đồn đãi, tin đồn.