Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Kỷ Vĩ Thần lẳng lặng canh giữ ở bên Trình Thủy Tâm, nhìn gương mặt mà trước đây hắn đã từng thật sâu yêu thương, tâm bình tĩnh như nước hồ thu không thể làm được một chút gợn sóng, hắn đối với nàng có hận, lại hơn nữa là bị phản bội là cảm giác lạ lẫm không cách nào tiếp nhận, hắn dễ dàng tha thứ không được, càng không biết như thế nào đối mặt một phụ nữ đã từng phản bội mình, cho nên hắn lạnh lùng, chỉ có dùng bề ngoài lạnh nhạt che dấu nội tâm chính mình, đã từng, hắn một lần cho rằng, cô gái này có thể làm vợ mình, cô vĩ đại, cô mềm mại đáng yêu, hết thảy đều đủ để xứng đôi với chính mình, nhưng là, cô lại nhẫn tâm như vậy phản bội hắn, cái này hắn làm sao có thể chịu đựng?
Cho nên, hắn nổi giận, dùng phương thức tuyệt tình đoạn tuyệt tình cảm trong lòng, thậm chí từ thời khắc đó, hắn không hề tin tưởng phụ nữ, lại càng không nghe cái gì là tình yêu, hắn muốn chỉ có sự nghiệp, chỉ có đem sự nghiệp trong tay phát triển cường đại hơn, mới là chuyện hắn duy nhất cảm thấy thú vị.
Trong lúc ngủ mơ, Trình Thủy Tâm tựa hồ ngủ không được an ổn, lông mày nhíu chặt, môi sắc tái nhợt, hơi thở yếu ớt, bên trán mồ hôi lạnh tuôn ra, những điều này là do cảm mạo nặng gây ra, hắn nhăn lại lông mày, đang suy nghĩ muốn hay không đưa cô đi bệnh viện, cuối cùng, hắn đứng dậy đi đến phòng Hạ Cảnh Điềm gõ cửa.
Hạ Cảnh Điềm sớm đã thức dậy, ngồi ở giường nghe nhạc, nghe thấy có người gõ cửa, sửng sốt một chút, đi qua mở cửa, không ngoài ý muốn nhìn thấy Kỷ Vĩ Thần gương mặt lạnh nhạt, nàng mím môi: “Kỷ tổng, có chuyện gì không?”
Hạ Cảnh Điềm còn tưởng rằng là cái gì đại sự, nguyên lai là hắn bảo nàng thay quần áo cho Trình Thủy Tâm, kỳ thật, thân hình Trình Thủy Tâm cùng Hạ Cảnh Điềm không sai biệt lắm, hơi gầy, chỉ là Trình Thủy tâm cao hơn rất nhiều, Hạ Cảnh Điềm tìm một chiếc áo sơ mi cùng quần short jean cho cô.
Đi vào phòng Kỷ Vĩ Thần, khi thấy cô ngủ mê không tỉnh, Hạ Cảnh Điềm ngạc sửng sốt một chút, cuối cùng, Kỷ Vĩ Thần bảo nàng thay quần áo, nàng cũng không chút do dự thay đổi, nhìn Kỷ Vĩ Thần ôm Trình Thủy Tâm ra cửa, Hạ Cảnh Điềm cũng không khỏi sốt ruột, bởi vì nhìn ra được, Trình Thủy Tâm thật sự bệnh cực kỳ nghiêm trọng.
Kỷ Vĩ Thần mang Trình Thủy Tâm đi bệnh viện, Hạ Cảnh Điềm bị cái này lăn qua lăn lại, có chút không biết nên làm cái gì, mắt thấy muốn đến giờ làm việc, nàng đành phải bất đắc dĩ đóng cửa phòng, hướng công ty chạy đi.
Đi vào công ty, còn chưa kịp thở một cái, đã bị bao phủ bởi một đống tư liệu, đợi nàng làm xong, mới nhớ tới Kỷ Vĩ Thần còn đang ở bệnh viện, nàng nghĩ có nên hay không gọi điện thoại hỏi thăm một tiếng, hoặc là, nàng có nên thay hắn giúp cái gì, bởi vì sáng nay nhìn Kỷ Vĩ Thần trong ánh mắt hiện đầy tơ máu, tối hôm qua chắc hẳn không có ngủ a!
Hạ Cảnh Điềm không nghĩ tới chính là, lúc này Kỷ Vĩ Thần đã đến công ty, sau khi đưa Trình Thủy Tâm đến bệnh viện một giờ sau, hắn gọi cho trợ lý đến chăm sóc, hắn thì vào văn phòng nghỉ ngơi trong chốc lát sau liền đi họp rồi, Hạ Cảnh Điềm điện thoại đến thì hắn đã khôi phục lại mặt lạnh như cũ, chỉ là ngắn gọn nói một tiếng, hắn đang họp, liền cúp điện thoại, không có dư thừa nói chuyện với nhau, Hạ Cảnh Điềm chép miệng, đột nhiên phát giác mình tại sao đi làm chuyện thiên hạ,nhiều chuyện a ?
Bận rộn một ngày cứ như vậy trôi qua, công việc khẩn trương khiến người ta quên cả thời gian, quên cả mình đang ở chỗ nào, thậm chí thời gian nghĩ đến việc ngoài công tác cũng không có, Hạ Cảnh Điềm ngay khi đến giờ tan tầm bắt đầu lo lắng, nàng suy nghĩ, đêm nay, nàng có nên trở lại biệt thự của Kỷ Vĩ Thần không, bởi vì không cần suy nghĩ nàng biết chắc Trình Thủy Tâm nhất định sẽ trở về, do dự đã đến lúc tan việc, khi thấy Ngô Kiệt ánh mắt lơ đãng nhìn qua mình, Hạ Cảnh Điềm nhanh chóng sửa sang lại tư liệu đứng người lên, “Ngô quản lí, em có việc đi trước.”
Vốn định hẹn Hạ Cảnh Điềm đi ăn cơm, Ngô Kiệt chỉ phải buông tha cho, thản nhiên nói: “Có việc vậy em về trước đi!” Hắn tuy thân là thủ trưởng, nhưng hắn cũng sẽ không lấy chức vụ bắt buộc người.
Hạ Cảnh Điềm vội vàng đi vào thang máy, đến lầu sáu, nàng gặp A Nhã cùng Tiểu Ngữ, hai người này sau khi tan tầm thì luôn có kế hoạch làm gì, hơn nữa, hôm nay Tiểu Ngữ vụng trộm đem nói với Hạ Cảnh Điềm, A Nhã có bạn trai, đêm nay hai người chuẩn bị đi làm thịt anh ta, cô hỏi Hạ Cảnh Điềm có hứng thú tham gia hay không, Hạ Cảnh Điềm nhanh chóng lắc đầu, nàng không thích nhất loại chuyện này rồi, Tiểu Ngữ cũng không ép buộc, cùng A Nhã vui vẻ đi đến đó.
Đứng ở cửa Kỷ thị, vừa vặn đi qua dòng người, có thể là bởi vì chức vụ của Hạ Cảnh Điềm, nên có rất nhiều nữ nhân viên âm thầm đánh giá nàng, trên mặt lộ ra biểu lộ phức tạp, trước mặt Hạ Cảnh Điềm cúi đầu cười hỏi, kiểu cười không rõ này làm cho Hạ Cảnh Điềm rất không thoải mái, cảm giác, như bọn họ là đang cười chính mình, vì vậy, nhìn thấy taxi chạy đến trước mặt nàng, nàng không chút do dự ngồi vào, nói ra địa chỉ chính là biệt thự Kỷ Vĩ Thần, nói xong, nàng có chút ảo não, nhưng là, trong khoảng thời gian ngắn thật sự nàng nghĩ không ra chỗ nào có thể đi, nàng nghĩ, bất kể như thế nào, đêm nay hay là trở về nhìn xem tình huống thế nào rồi nói sau.
Trở lại biệt thự, bởi vì nàng có chìa khóa, không có gõ cửa mà tự đi vào, trong hoa viên không có xe Kỷ Vĩ Thần, nói rõ hắn vẫn chưa về, Hạ Cảnh Điềm nhìn nhìn đại sảnh cũng im ắng, vốn tưởng rằng không có người, nhưng không ngờ, vừa vặn nhìn thấy Trình Thủy Tâm từ phòng Kỷ Vĩ Thần đi ra, dùng một loại ánh mắt lạnh nhạt nhìn xuống nàng, Hạ Cảnh Điềm kinh ngạc, miễn cưỡng bài trừ đi ra nụ cười nói: “Trình tiểu thư, nguyên lai cô đang ở đây a!”
“Biết rõ tôi ở đây, cô còn có mặt mũi trở về sao?” Trình Thủy Tâm cắn răng cười lạnh, giọng điệu ngăn không được mang theo ý chanh chua, cô gái bình thường trước mắt này, cô mặc kệ cô ta là thân phận gì, tóm lại, cô chán ghét nhìn thấy Hạ Cảnh Điềm xuất hiện ở trước mặt mình, càng chán ghét cô ta bước vào gian phòng này.
Hạ Cảnh Điềm sắc mặt khẽ giật mình, Trình Thủy Tâm lời nói làm cho nàng cảm thấy khó sử, tối hôm qua hình ảnh rất rõ ràng là cô gái này cùng Kỷ Vĩ Thần không ngủ cùng giường, địa vị của cô ta trong lòng Kỷ Vĩ Thần rất trọng yếu, cái này làm cho vốn là chột dạ, Hạ Cảnh Điềm càng thêm không cách nào ngẩng đầu lên, nàng nhướng nhướng mày, bình tĩnh lên tiếng nói: “Trình tiểu thư yên tâm, đêm nay tôi sẽ không quấy rầy hai người.”
Trình Thủy Tâm đứng ở giữa cầu thang, tay vòng ngực, dùng thái độ trên cao nhìn xuống, ánh mắt miệt thị cười nhạo Hạ Cảnh Điềm, giọng điệu mỉa mai nói: “Tôi cần không chỉ đêm nay, tôi hi vọng cô vĩnh viễn cũng không quấy rầy đến chúng tôi, hiểu chưa?”
Nếu như có thể, tôi cũng vậy muốn cách xa các người vạn dặm, nhưng đó cũng không phải do nàng định đoạt, Hạ Cảnh Điềm trong lòng thầm than, nàng hiểu được Trình Thủy Tâm đối với nàng có mang địch ý, cho nên, đối mặt với sự cười nhạo đó, Hạ Cảnh Điềm cũng không cảm thấy tức giận, chỉ là rất buồn bực, thân phận của mình vốn đã xấu hổ, nàng hít sâu một hơi, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Trình Thủy Tâm, mở miệng nói: “Tin tưởng không cần bao lâu, chúng ta cũng sẽ không gặp lại .”
Hạ Cảnh Điềm lời nói này làm cho Trình Thủy Tâm kín đáo nhướng mày, cô nghe ra được một chút thong tin, có chút tức cười tìm hỏi: “Cô cùng Thần trong lúc này rốt cuộc là quan hệ gì? Các người có bí mật gì không thể cho ai biết sao?”
Trình Thủy Tâm tìm hỏi làm cho Hạ Cảnh Điềm rất cảm thấy đau đầu, nàng cùng Kỷ Vĩ Thần, quan hệ cũng không phải đến tình trạng không thể cho ai biết, nghĩ nghĩ, Hạ Cảnh Điềm đang suy nghĩ, hay là đem tình trạng của nàng cùng Kỷ Vĩ Thần nói cho cô ấy biết ? Dù sao cô ấy cũng là bạn gái chính thức của Kỷ Vĩ Thần, có quyền biết rõ chuyện này, nếu không, nếu tiếp tục giấu, chỉ biết càng náo càng cương, càng náo càng loạn, nghĩ xong, Hạ Cảnh Điềm nghiêm mặt lên tiếng: “Trình tiểu thư đừng hiểu lầm, kỳ thật tôi cùng với Kỷ tổng cũng không phải là quan hệ như cô tưởng tượng, Kỷ tổng đã từng đã giúp tôi, tôi chỉ làm người hầu của anh ta để báo đáp.”
Trình Thủy Tâm càng kinh ngạc, vừa nghe đến Kỷ Vĩ Thần trợ giúp cô ta, cô không khỏi thấy không vui, không khỏi nói tiếp: “Anh ấy đã giúp cô cái gì?”
“Cái này, Trình tiểu thư có thể hỏi Kỷ tổng, tôi chỉ có thể nói những này, chỉ là hi vọng Trình tiểu thư có thể giải trừ hiểu lầm giữa chúng ta, một tháng sau, tôi tự động biến mất trong thế giới của hai ngươi.”
“Tại sao phải một tháng sau? Tôi hi vọng cô ngay bây giờ, lập tức biến mất trước mặt chúng tôi, vĩnh viễn không cần phải xuất hiện.” Trình Thủy Tâm lòng khó chịu kêu lên, bởi vì cô một phút đồng hồ cũng chịu không được Hạ Cảnh Điềm tồn tại ở đây, một tháng, cái này không khỏi làm cho cô âm thầm sinh nghi, chẳng lẽ cô gái này có mục đích gì khác? Chẳng lẽ thừa dịp trong khoảng thời gian này quyến rũ Thần? Làm cho Thần đối với cô ta sinh ra hảo cảm? Nghĩ xong, Trình Thủy Tâm hỗn loạn cảm xúc gần như điên cuồng, cô trừng mắt nhìn Hạ Cảnh Điềm, cắn răng nói: “Tôi bất kể giữa hai người từng có giao dịch gì, tôi hiện tại tuyên bố có thể giải trừ, cô nên rời đi, rời đi trước mặt chúng tôi, đã nghe chưa?”
“Tôi. . . . . .” Hạ Cảnh Điềm không thể tưởng được Trình Thủy Tâm sẽ kích động như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, ngược lại nàng không biết trả lời như thế nào rồi, vì vậy nàng làm như thế nào?
Hạ Cảnh Điềm do dự lại làm cho Trình Thủy Tâm càng căm tức không thôi, cô vặn căng lông mày, lạnh lùng nói: “Như thế nào? Không muốn đi? Cũng là cô căn bản không muốn rời đi thôi? Cô muốn chiếm lấy Thần?” Phụ nữ trong tình yêu luôn luôn suy nghĩ rất phong phú, cho dù lý trí như cô, lúc này, cũng bất chấp, có chút đáng sợ.
Trình Thủy Tâm trong lời nói làm cho Hạ Cảnh Điềm mở lớn mắt, cô gái trước mắt này thật sự không thể tưởng tượng nổi, cô ấy khi nào có loại ý nghĩ này? Hạ Cảnh Điềm cau chặt lông mày, nghiêm mặt nói: “Tôi chưa từng có nghĩ qua như vậy.”
Trình Thủy Tâm cười lạnh một tiếng, hai mắt lợi hại nhìn chặt Hạ Cảnh Điềm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, trào phúng lên tiếng: “Cô không có nghĩ qua thì tốt, cho dù cô có nghĩ, cũng chỉ là ý nghĩ, bởi vì cô từ đầu đến chân không có một chút xứng đôi cùng Thần, Thần cũng tuyệt đối sẽ không yêu người như cô, thức thời, cút nhanh lên!”
Cô gái này thật là làm cho Hạ Cảnh Điềm thần kinh hỏng mất, nàng một mực nhẫn nhịn, nhưng lúc này, nàng lại cảm thấy không thể tha thứ cho thái độ xem thường người như vậy, nàng có chút thật buồn cười, nghênh mặt nhìn Trình Thủy Tâm, giận quá thành cười đến: “Tôi cho tới bây giờ sẽ không có nghĩ tới muốn xứng đôi với anh ta, cô cũng quá đánh giá cao tôi rồi.” Nói xong, Hạ Cảnh Điềm cằm lấy túi quay ra cửa, đi ngang qua hoa viên thì nàng cảm thấy hai tay nắm chặt thành quyền, bởi vì, nàng sợ chính mình khống chế không nổi sẽ tức giận, nàng cuộc đời hận nhất chính là người tự cho là đúng, coi thường người khác, người với người là ngang hàng, cô ta dựa vào cái gì đem chính mình hạ thấp như vậy? Đừng tưởng rằng đàn ông cô ta yêu, người khác cũng muốn có, nàng Hạ Cảnh Điềm mới không them nhìn tới.
Vốn Hạ Cảnh Điềm còn bận tâm nghĩ Kỷ Vĩ Thần sẽ tức giận nàng không quay về, cái này c