a, tôi từ nay về sau cũng không để ý tới anh nữa.”
Đỗ Thiên Trạch nhìn ra được Hạ Cảnh Điềm những lời này là nói thật, chỉ phải thu hồi đùa cợt, cười nhạo nói!”Như cô thế này chắc phải đi đến tối thôi.”
“Ai cần anh lo.” Hạ Cảnh Điềm tức giận ném ra một câu, không hề để ý đến hắn.
Đỗ Thiên Trạch nhíu mày, rồi hướng về phía trước phi nhanh đi, mà Hạ Cảnh Điềm thì đi rất thận trọng chú ý, chậm rãi mà đi, thuận tiện cảm nhận thoải mái trên lưng ngựa.
Khi xuống ngựa, Hạ Cảnh Điềm không nghĩ để ý Đỗ Thiên Trạch, người này không biết rõ vừa rồi Hạ Cảnh Điềm sợ tới mức muốn chết, hắn còn ở một bên cười nhạo, thật sự là không nhân tính.
“Tức giận?” Đỗ Thiên Trạch ở sau người kêu lên, Hạ Cảnh Điềm lắc đầu không nói.
“Cô cũng quá hẹp hòi a! Tôi chỉ giúp cô đi nhanh một chút mà thôi, có tất phải bày ra mặt giận không?” Đỗ Thiên Trạch có chút ủy khuất lên tiếng.
Hạ Cảnh Điềm quay đầu lại trừng hắn, hỏa đại nói!”Ai muốn anh giúp, anh biết rõ tôi rất sợ hãi, còn muốn cố ý làm.”
“Được, được, lần sau sẽ không.” Đỗ Thiên Trạch bất đắc dĩ kêu lên, hắn phát hiện, cùng nàng cùng một chỗ, luôn không được thắng, giống như mỗi lần sai đều là chính mình, mà chính mình hiện tại quả là không có cốt khí, còn đơn giản chỉ cần nàng vui, ai. . . . . . Bất đắc dĩ.
Cùng Đỗ Thiên Trạch chơi, Hạ Cảnh Điềm thật đúng là quên thời gian, nàng vô ý xem đồng hồ, chỉ thấy thời gian đã chỉ hướng ba giờ rưỡi, cũng không biết Kỷ Vĩ Thần đêm nay có về hay không, nghĩ đến cái này người, đáy lòng không khỏi có chút thất lạc, nhưng ngẫm lại, chính mình quá mức bình thường luôn sẽ bị hắn quên, có lẽ hắn hiện tại đang ở nơi nào đó vui vẻ! Rõ ràng mặc kệ chuyện của mình, vừa nghĩ đến trong lòng đã cảm thấy không thoải mái ?
“Làm gì vậy không nói?” Đỗ Thiên Trạch nhướng mày tìm hỏi, trong lòng thầm nghĩ, sẽ không thật sự là còn tức giận chứ!
“Tôi chút nữa có việc, khả năng không thể đi cùng anh.” Hạ Cảnh Điềm giận nhưng cũng muốn trở về nhìn xem, nếu như hắn về nhà ? Ách. . . . . . cũng không phải nhà a! Hạ Cảnh Điềm cười khổ lên tiếng, chỉ có thể coi là một địa điểm giao dịch.
“Không được, nhất định phải theo tôi đến tối mới được.” Đỗ Thiên Trạch kiên trì kêu lên, hắn còn không có đùa bỡn đủ! Hơn nữa, nếu như không có nàng làm bạn, hắn nhất định sẽ nhàm chán chết.
“Không, tôi lập tức phải đi.” Hạ Cảnh Điềm càng kiên trì.
“Ít nhất phải theo tôi ăn cơm tối xong mới được.” Đỗ Thiên Trạch nhượng bộ nói!
Đúng a! Trở lại cái nhà kia không có cơm ăn, ăn xong cơm tối cũng tốt, dù sao hắn cũng sẽ không quá để ý sự hiện hữu của mình, vì cái gì làm mình đói chết?
Nghĩ xong, nàng gật gật đầu cùng Đỗ Thiên Trạch trực tiếp ra phòng tập thể thao, nhìn xem thời gian còn sớm, Đỗ Thiên Trạch đề nghị đi uống trà, Hạ Cảnh Điềm cũng không có chủ ý, chỉ phải đi theo hắn, ngồi ở trong quán, Đỗ Thiên Trạch không hề chọc cười, chỉ là lẳng lặng đung đưa chân dài, toàn thân tràn đầy quý khí thiếu gia nhà giàu, làm cho rất nhiều cô bé trong quán ghé mắt nhìn.
Hạ Cảnh Điềm đang quấy cà phê, mùi vị tinh khiết và thơm hương vị xông vào mũi, trong đầu lại đầy dẫy một màn kia ngày hôm qua. . . . . .
Đi theo Đỗ Thiên Trạch tuyệt đối là một chuyện hưởng thụ, bữa cơm lại là trong một nhà hàng cao cấp, Hạ Cảnh Điềm ngược lại không có ăn nhiều, bởi vì bình thường loại địa phương này mỗi món ăn nào cũng có số lượng ít, nên không ăn được no bụng, Đỗ Thiên Trạch chọn món ăn của châu âu, Hạ Cảnh Điềm đối với thức ăn Tây không quá yêu thích, nàng từ nhỏ thích món do mẹ nấu, chỉ yêu thích món ăn trong nước.
Đứng ở cửa nhà hàng, Đỗ Thiên Trạch cúi đầu nhìn Hạ Cảnh Điềm đang chờ xe, nói!”Tôi đưa cô?”
Hạ Cảnh Điềm từ chối rất kiên quyết, bởi vì nàng lần này trở về nhà rất nguy hiểm, “Không cần.”
“Tôi muốn đưa cô!” Đỗ Thiên Trạch kiên trì, hắn làm việc gần đây rất có nguyên tắc, quyết định thì rất ít sửa đổi, đang lúc hắn đi vào xe chuẩn bị khởi động thì đã thấy Hạ Cảnh Điềm vừa vặn chặn một chiếc taxi, quay đầu lại hướng hắn tạm biệt liền đi rồi, Đỗ Thiên Trạch có chút bực bội vỗ tay lái, có vẻ bất đắc dĩ lại ảo não, chỉ phải trơ mắt nhìn nàng rời đi, muốn đuổi theo nhưng cao ngạo cùng tự tôn lại không cho phép.
Ngồi trên xe Hạ Cảnh Điềm không khỏi nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng đã bỏ qua được Đỗ Thiên Trạch, bất quá, chuyện ngày hôm qua y nguyên vẫn làm cho nàng nghi ngờ, nàng có dự cảm tối hôm qua cũng không có phát sinh chuyện gì, có chút nghĩ mà sợ, đồng thời cũng cảm tạ Đỗ Thiên Trạch, tuy nhiên hắn thích làm mấy chuyện đáng ghét, thực sự không có chỗ đáng yêu.
Hạ Cảnh Điềm đã đến gần biệt thự, trông thấy căn nhà tọa lạc trong sự yên lặng, dưới bóng đêm không có sáng đèn cũng không có một chút hơi người, nàng không khỏi có chút tự giễu, Kỷ Vĩ Thần quả nhiên chưa có về nhà, bất quá cũng tốt, đỡ phải gặp mặt quẫn bách, thanh toán tiền taxi, nàng dùng chìa khóa mở ra cửa chính, cũng mở đèn trong hoa viên, bằng không, nàng sẽ sợ, cuối cùng, đi vào phòng khách, từ trên ghế sôpha nhảy xuống một cái gì đó, cái này làm Hạ Cảnh Điềm sợ tới mức hồn bay hết, nàng sợ hãi kêu một tiếng, tay mở đèn run rẩy không thôi.
Đèn sáng, nàng nhìn thấy dưới thảm là một chú mèo trắng thì lòng cũng buông lỏng, đang muốn thở ra một hơi thì đã thấy chú mèo lại nhảy lên sô pha, cặp mắt xanh lục to tròn nhìn Hạ Cảnh Điềm, nhỏ giọng kêu, cặp mắt dường như có linh tính lạ thường, cái này không khỏi làm cho Hạ Cảnh Điềm liên tưởng đến một số chuyện về yêu ma quỷ quái, nghĩ đến chỗ này, Hạ Cảnh Điềm cả người đều lạnh buốt, tâm không khỏi nghĩ tới chỗ khác, gian phòng yên tĩnh vắng vẻ huống chi lại có không khí âm trầm khủng bố này, Hạ Cảnh Điềm toàn thân đã ngăn không được run lên.
“Mèo đáng chết, nhanh lên đi ra ngoài.” Hạ Cảnh Điềm cố gắng lớn gan dọa.
Con mèo chắc là đói bụng, nhìn Hạ Cảnh Điềm kêu, còn dùng đầu lưỡi liếm láp móng vuốt, cặp mắt tràn đầy thần bí, vừa giống như linh hồn của con người, cũng không nháy mắt nhìn quanh Hạ Cảnh Điềm, Hạ Cảnh Điềm sợ tới mức động cũng không dám động, đột nhiên, từ ngoài cửa thổi vào luồng gió lạnh, mà trong phòng tắm cửa cũng nhẹ nhàng kêu chi nha, loại không khí này, mẹ ơi! Hoàn toàn giống trong cảnh của phim kinh dị! Hạ Cảnh Điềm chỉ kém không có thét lên, suy nghĩ trong đầu đều là những cảnh kinh dị, hơn nữa, càng thêm hoài nghi, biệt thự này trước kia không phải mộ địa chứ, vừa nghĩ như thế, Hạ Cảnh Điềm thật sự muốn hôn mê.
“Meo meo. . . . . .” Tiếng mèo kêu đặc biệt thê lương, hơn nữa, từ trên ghế bay thẳng đến trên người Hạ Cảnh Điềm, Hạ Cảnh Điềm sợ tới mức vội vàng né tránh, không dám thở mạnh, lập tức nhảy đến trên ghế không dám xuống, “Ngươi đừng tới. . . . . .”
Con mèo dùng ánh mắt tội nghiệp dừng ở Hạ Cảnh Điềm, Hạ Cảnh Điềm ngực thình thịch mà nhảy, suy nghĩ đột nhiên chuyển biến, con mèo này có phải là tìm thức ăn không? Hạ Cảnh Điềm lặng lẽ trợn mắt, vô thức lên tiếng nói!”Ngươi có phải đói bụng? Ngươi ở đó, ta lấy cho ngươi ít đồ đi.”
Cái ý nghĩ này lập tức làm cho Hạ Cảnh Điềm tiêu trừ một chút sợ hãi, có lẽ không phải như nàng tưởng , nó chỉ là đói bụng ! Nói xong, đi ra phía ngoài tìm đồ ăn, bên trong tủ lạnh có rất nhiều loại, cuối cùng, tìm thật lâu, nàng mới tìm được một bịch cá khô, nàng mừng rỡ xé ra, ném một miếng cho con mèo, lại không thể tưởng được mèo hít hà xong liền ăn, nhìn nó ăn như lang như hổ, Hạ Cảnh Điềm trong lòng không khỏi vui mừng nghĩ, nó nhất định là đói bụng lắm, mới về trong nhà tìm đồ ăn.
Đem trọn bao khô cá đặt ở trên mặt đất, Hạ Cảnh Điềm cuộn mình trên ghế, có ý nghĩ kinh dị vừa rồi nên nàng không dám vào phòng tắm, sợ lại nhảy ra một con mèo hoang nữa , nàng nhất định sẽ bị dọa điên mất, cuối cùng, ngồi vào máy tính, phát hiện không có internet, không thể lên mạng, mà trong máy cũng không có gì chơi, nàng dứt khoát tắt máy.
Trong sự sợ hãi lại có chút nhàm chán, nàng trong lòng hốt hoảng nghĩ, nếu Kỷ Vĩ Thần không trở lại, nàng cả đêm cũng đừng nghĩ có thể vào phòng ngủ, nhìn qua hướng cửa chính, Hạ Cảnh Điềm hy vọng một người xuất hiện, việc đó và tình cảm không quan hệ, người nhát gan như nàng trong hoàn cảnh này sẽ muốn một ai đó bên cạnh thôi.
Gian phòng im ắng không tiếng động, ngay cả một chút tiếng vang nhỏ đều có thể làm cho Hạ Cảnh Điềm nghe thấy, trong cực độ sợ hãi, nàng lại không khỏi hận Kỷ Vĩ Thần , đem nàng một mình nhét vào căn nhà lớn thế này, mà chính hắn lại đang bên ngoài phong lưu khoái hoạt, nàng dám chắc, hắn nhất định không có nghĩ qua nàng một mình như thế nào! Gian phòng này ngoại trừ mọi vật lạnh như băng, một đồ ăn để nấu cũng không có, hắn có thể hảo tâm một chút ngẫm lại nàng làm như thế nào ăn cơm ? Trong lúc này không có phương tiện giao thông, mỗi lần nàng phải đi hai mươi mấy phút ngồi xe, hơn nữa, tựa như hiện tại, hắn có thể lo lắng đến nàng sợ hay không? Ở một gian phòng trống trải trong biệt thự, một cô gái một mình sẽ khủng hoảng đến thế nào! Ngẫm lại, nàng không khỏi tự cười, hắn nhất định sẽ không nghĩ tới.
Kỷ thị ở tần hai mươi ba, trong văn phòng Kỷ Vĩ Thần đứng lặng dưới ánh đèn mờ tối, đứng ở chỗ cao ngắm nhìn thành thị trên không, nhìn những ngọn đèn hỗn loạn, lòng của hắn có định ở nơi nào?
Đôi mắt đen nhìn một hồi lâu, đáy mắt như có điều suy nghĩ, thâm trầm mà khó hiểu, kỳ thật hắn nhìn như rất phức tạp, nhưng hắn cũng là một con người, người thì tư tưởng là vô hạn, chuyện của công ty hắn đều biết hết, chưa từng để lọt, trong tay hắn chưa từng có chuyện không giải quyết được, bằng trí tuệ hắn trong thương trường chỉ có thể làm cho Kỷ thị càng thêm lớn mạnh.
Một người đàn ông tư tưởng và suy nghĩ sâu như vậy, thực sự không phải là địa vị xã hội của hắn quyết định, tựa như lúc này, một hình ảnh chôn dấu trong lòng đã hiện lên trong đầu hắn, trí nhớ của hắn đơn giản chỉ là thân thể của nàng, bởi vì với hắn mà nói, một phụ nữ giá trị chỉ có ở thân thể, hắn rất ít nghĩ tới gì khác, không kể cảm tình, từ sau khi người đàn bà phản bội đã chôn sâu trong lòng hắn kia thì tình cảm chỉ là trò chơi nhàm chán, có cũng được mà không có cũng không sao, mà hắn từ nội tâm đã bài xích, phụ nữ trên thế giới chỉ có thấy được dối trá, đương nhiên trừ mẹ của hắn.
Sau lưng, phụ tá của hắn cầm tư liệu đẩy cửa tiến đến, nhìn bên cửa sổ bóng dáng đứng thẳng, hắn suy nghĩ có nên quấy rầy hay không, bởi vì bình thường tổng giám đốc thời điểm đang trầm tư, người thông minh chỉ biết không nên quấy rầy, nhưng là, tài liệu trong tay lại làm cho hắn không thể không báo cáo, “Kỷ tổng, đây là tin tức vừa rồi tòa soạn báo gửi tới cậu hai.”
Kỷ Hạo Nhiên, người em nhỏ hơn hắn ba tuổi, luôn làm tiêu đề cho các báo giải trí, Kỷ Vĩ Thần khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống, xoay người đi đến trước ghế ngồi xuống, trợ lý đem trong tay tờ báo để tới trước mặt hắn, nhìn xem trên báo chí mấy chữ to, Kỷ Vĩ Thần mày nhíu lại nhanh hơn, lần này tin tức thật hoang đường buồn cười, trên báo người em trai của hắn quần áo mất trật tự ừ trong một tòa biệt thự chạy ra, mà sau lưng đuổi theo ra tới là một thanh niên trần nữa người, phía dưới hình ảnh cũng mờ nhạt chẳng phân biệt được người nào, tiêu đề thì nói như rất thật, Đây mới là sự thật về t