Khiêu vũ là một việc cực kỳ đặc biệt, cần hai người phối hợp ăn ý, Hạ Cảnh Điềm không từng khiêu vũ qua, cho nên, nàng rất khẩn trương, thân thể cứng ngắc, mà đang ôm eo nàng Kỷ Vĩ Thần cảm giác được nàng khẩn trương, nhỏ giọng tại bên tai nàng nói, “Buông lỏng một chút, đừng sợ.”
Lời nói của Kỷ Vĩ Thần làm cho Hạ Cảnh Điềm cố gắng đứng thẳng lên, eo cũng mềm mại hơn, ngẩng đầu nhìn qua dưới ánh đèn lờ mờ, hơn mười đôi trai gái chặt chẽ dán sát vào nhau, hoàn toàn không giống như là khiêu vũ, tay cô gái vòng quanh cô của chàng trai, mà chàng trai lại ôm eo nhỏ nhắn, hai thân thể chăm chú sát cùng một chỗ, châu đầu ghé tai, trầm thấp nói những lời không nghe rõ, còn có đôi ở giữ mọi người không hề bận tâm hôn môi, một màn này làm Hạ Cảnh Điềm mặt đỏ tới mang tai, khuôn mặt sớm đã một mảnh đỏ bừng, thậm chí không dám ngẩng lên nhìn thẳng Kỷ Vĩ Thần.
Kỷ Vĩ Thần vô cùng thú vị nhìn Hạ Cảnh Điềm nhăn lại mặt, lòng bàn tay của nàng xuất hiện mồ hôi, cho thấy nội tâm của nàng bối rối cùng khẩn trương, điều này làm cho Kỷ Vĩ Thần không khỏi cảm thấy lạ, nàng hẳn là phải thích loại trường hợp này chứ! Làm sao có thể có vẻ khẩn trương như vậy?
Kỷ Vĩ Thần khí tức nam tính mạnh mẽ đập vào mặt, bí mật mang theo một loại nước hoa đặc biệt dễ ngửi, nhẹ nhàng trêu chọc xúc giác nhạy cảm của Hạ Cảnh Điềm, mà trên lưng tay nắm chặt làm cho nàng thân thể không hề phản kháng cùng hắn dán sát, Hạ Cảnh Điềm cảm giác hô hấp đã loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn đụng phải lồng ngực cứng rắn của hắn, mà thân hình nhỏ nhắn của nàng đã sớm được Kỷ Vĩ Thần kéo vào trong ngực.
Trời ạ! Đây là khiêu vũ sao? Hạ Cảnh Điềm trừng lớn mắt, nhưng, trời biết, nàng đến cỡ nào tham luyến khí tức thuộc về hắn, nó đã sớm ẩn sâu trong lòng nàng, nhiệt độ nóng rực của hắn, hô hấp của hắn, hết thảy thuộc về hắn, trong mọi cử động thân mật, đều như vậy không hề che dấu hiện ra ở trước mặt nàng, Hạ Cảnh Điềm cảm giác thân thể không hiểu nóng lên, không biết có phải hay không là bởi vì uống quá nhiều rượu, nàng có chút say.
Bỗng dưng, bên tai truyền đến một cái cắn khẽ, Hạ Cảnh Điềm cả người mẫn cảm xiết chặt, Kỷ Vĩ Thần thanh âm khàn khàn vang lên, mang theo một vòng cười khẽ, “Rất mẫn cảm.”
Như thế mập mờ lời nói nghe vào tai Hạ Cảnh Điềm càng giống như trêu đùa thần kinh yếu ớt của nàng, nàng trầm thấp nói một câu, “Kỷ tổng. . .”
“Hửm?” Trầm thấp ứng, Kỷ Vĩ Thần ánh mắt thâm thúy tham lam chằm chằm vào khuôn mặt nàng.
Hạ Cảnh Điềm vô thức ngẩng đầu lên, vừa lúc chạm đến gương mặt hoàn mỹ nhìn như đang xâm lược, giờ khắc này, nàng không cần biết đến quyền thế của hắn, tiền tài của hắn tài, chỉ vì hắn tướng mạo tuấn mỹ đã đủ làm cho nàng bị lạc, Hạ Cảnh Điềm mê mang chớp chớp mắt, đáp lại nàng dĩ nhiên là môi mỏng gợi cảm của ắn, một nụ hôn nhẹ mà dịu dàng che đi lên, Hạ Cảnh Điềm lặng lẽ mở to mắt, nhưng không có cự tuyệt, bởi vì cự tuyệt không được, không có cố gắng cự tuyệt, hết thảy cảm thụ đều làm người ta kích động mà huyết mạch phun trào.
Ban đầu như chuồn chuồn lướt nước, bây giờ là chăm chú không muốn chia lìa cùng dây dưa, hai người hôn đến nhập hồn, quanh thân tất cả mọi người đều cũng đang hưởng thụ lấy âm nhạc cùng ngọn đèn mang đến sự kích thích.
Thật lâu hai người mới tách ra, Hạ Cảnh Điềm đã thở hổn hển nhưng như vậy ngọt ngào thật làm cho nàng có một cảm nhận khác, nàng đột nhiên phát hiện mình thật vui vẻ, như sắp vỡ đê rồi, nhìn trước mắt người đàn ông này, đôi mắt hắn thâm tình như thế, Hạ Cảnh Điềm cam nguyện trầm mê.
Điệu nhạc dừng lại, các cặp đang ôm nhau đều tự tán đi, tiếp nhận ly rượu từ phục vụ sinh tiếp tục tâm tình, mà Hạ Cảnh Điềm cũng bị Kỷ Vĩ Thần dẫn đến một chỗ ngồi, phục vụ thập phần chu đáo đưa tới thức uống, hai người đều tự cầm một ly.
Ngọn đèn lúc này sáng hơn, lui đi hôn ám, đem dục vọng cùng tâm tư đều chiếu sáng, trong ánh đèn, Hạ Cảnh Điềm không dám nhìn tới hai mắt Kỷ Vĩ Thần, bởi vì nàng sợ bị hắn đọc được cảm xúc không rõ của nàng, vừa rồi hết thảy tham lam và mơ tưởng đã có được, nàng lại sẽ không lưu luyến, có được rồi nàng cũng không thêm tham vọng.
“Như thế nào? Cảm giác không thú vị sao?” Kỷ Vĩ Thần nhìn Hạ Cảnh Điềm rủ xuống đôi mắt, trầm thấp hỏi.
Hạ Cảnh Điềm cắn cắn môi dưới, ngẩng đầu lên nói, “Kỷ tổng, tôi có thể rời đi trước không?”
“Phải đi à?” Kỷ Vĩ Thần lông mày nhăn lại, bất quá, hắn cũng không thích không khí hai mặt ở nơi này, hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài, thời gian đã gần mười giờ hơn, cũng nên rời đi, rồi hướng Hạ Cảnh Điềm trầm giọng nói, “Cô chờ một chút, khi đi tôi sẽ gọi.”
Hạ Cảnh Điềm gật gật đầu, nghe ra hắn sẽ cùng nàng rời đi, nàng trong lòng nói không ra vui sướng, nhìn về phía chủ nhân bữa tiệc, Hạ Cảnh Điềm mê hoặc nhìn, vì cái gì đã từng đối với nàng lạnh lùng như vậy, hôm nay lại đối với nàng tốt như vậy ? Là mộng sao? Cho dù là mộng, cũng không thể gây cho nàng loại cảm giác vui vẻ này! Huống chi đây là thật, hắn chân thật đang ở trước mắt, Hạ Cảnh Điềm tâm tình bây giờ dồn dập mà bối rối, nàng sợ qua đêm nay, tâm sẽ lại một lần nữa trầm luân, nàng sợ yêu không dứt được, sợ rơi vào tay giặc, nhưng làm cho nàng lo lắng chính là, nàng chỉ sợ sớm đã luân hãm vào vực sâu không thể tự kềm chế.
Chỉ chốc lát sau, Kỷ Vĩ Thần đã đi tới, kéo tay nàng trong lúc mọi người đang nhìn mà rời đi, đi ra khỏi đại sảnh náo nhiệt, hành lang có vẻ yên tĩnh cực kỳ, Hạ Cảnh Điềm tận lực phóng nhẹ bước chân, điều chỉnh hô hấp, rời đi trong trường hợp này, nàng có chút thở dài một hơi, cùng hắn đi vào trong thang máy, cửa nhẹ nhàng khép lại càng làm không khí thêm yên tĩnh, Hạ Cảnh Điềm tổng cảm giác muốn nói cái gì, nhưng lại không nghĩ ra được lời nói.
“Kỷ tổng, cám ơn ngài dẫn tôi tới loại dạ tiệc này.” Hạ Cảnh Điềm giọng điệu lập tức trở nên khách sáo, hôm nay nàng cũng học được cái gì là diễn trò.
Kỷ Vĩ Thần ở dưới ánh đèn sáng chú mục gương mặt Hạ Cảnh Điềm, vừa rồi nàng tích cực đáp lại làm cho hắn kìm lòng không được muốn càng nhiều, hơn nữa, khó nói lên trong lòng có chút vui vẻ, mới vài phút, nàng lại dùng lời nói tràn ngập khoảng cách, hiển nhiên làm cho hắn không vui, “Chỉ cần cô đồng ý, từ nay về sau, loại yến hội này còn rất nhiều.”
Hạ Cảnh Điềm cả kinh, nhướng mày, tranh thủ thời gian khoát tay nói, “Không cần, lần sau không cần, cám ơn.”
Hạ Cảnh Điềm lắc đầu làm cho Kỷ Vĩ Thần càng không vui, hắn cao thẳng thân hình đi đến gần nàng, đem nàng bức đến góc thang máy, hai tay duỗi ra, đem nàng bao quanh, hắn giọng điệu tức giận gầm nhẹ nói, “Cô rất thích từ chối phải không?”
Hạ Cảnh Điềm giật mình, trên người hắn phát ra áp lực làm cho nàng bất an, không biết nên như thế nào đáp lại, đã thấy mắt của hắn cúi xuống, bàn tay dứt khoát ôm chầm eo của nàng, đem nàng gần hơn trong ngực, môi mỏng phách đạo trừng phạt che lên.
“Ưm. . .” Hạ Cảnh Điềm la nhẹ một tiếng, cảm giác được đôi môi có thêm nhiệt độ, đầu óc trống rỗng, tay vô thức đẩy hắn ra, lại phát hiện căn bản đẩy không được, muốn cự tuyệt quay đầu, bàn tay sau đầu biết nàng muốn tránh né, dùng sức đè lại gáy nàng, làm cho nàng không cách nào cự tuyệt nụ hôn ép buộc của hắn.
Như thế thân mật, hai người có thể cách quần áo mỏng mà cảm nhận được nhiệt độ trên da thịt đối phương, Hạ Cảnh Điềm cảm giác máu trong người chảy nhanh, hận không thể muốn vượt nhanh qua tim đang đập liên hồi của mình, mà trên người hắn nhiệt độ cực nóng, một loại khí tức mập mờ vô hình chảy xuôi theo.
Hưởng thụ lấy nàng thân thể mềm mại, Kỷ Vĩ Thần cảm giác bụng dưới truyền đến cảm giác khó chịu, nếu như không phải bởi vì chỗ này không thích hợp, hắn tuyệt đối sẽ không chút do dự muốn nàng, nhưng thân thể của nàng lại làm cho hắn lưu luyến không muốn buông tay, cho dù thang máy rơi xuống đất, hắn cũng không nguyện buông ra.
Cửa thang máy mở ra trong chớp mắt, Hạ Cảnh Điềm khóe mắt nghiêng nhìn đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người nơi cửa, nàng cũng không biết nơi nào đến một sức mạnh, đơn giản chỉ cần đẩy hắn ra, nhanh chạy vội đi ra ngoài, mà sau lưng, Kỷ Vĩ Thần thì không thèm để ý chút nào ánh mắt của mọi người, thong dong đuổi theo.
Chạy ra cửa lớn, Hạ Cảnh Điềm đứng một bên, cố gắng điều chỉnh tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, trời ạ! Đây là tình huống gì? Nhớ tới vừa rồi trong thang máy một màn, nàng đã nhanh không chịu nổi rồi, khi quay đầu lại, đột nhiên trông thấy bên cạnh mình sớm đã đứng đó – Kỷ Vĩ Thần, nàng càng hoảng loạn, nhanh nhanh quay đầu đi, đã xảy ra chuyện vừa rồi nàng không biết dùng tư thái gì đối mặt .
“Đi thôi! Chúng ta trở về.” Sau lưng, Kỷ Vĩ Thần thanh âm bình tĩnh truyền đến, dường như sự tình vừa rồi hắn hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
“Trở lại khách sạn.” Sau lưng, Kỷ Vĩ Thần cười khẽ một tiếng, nàng bối rối trong cũng rất thú vị! Hắn đột nhiên phát hiện, so với những phụ nữ kia dịu dàng ngoan ngoãn như sủng vật, Hạ Cảnh Điềm có vẻ thú vị nhiều hơn.
Khách sạn? Hạ Cảnh Điềm đầu óc ầm ầm mà loạn, đã trải qua chuyện như vậy, rất khó không cho nàng nghĩ lệch đi, nàng có chút dồn dập lên tiếng nói, “Kỷ tổng trở về thì tốt rồi, tôi thuê xe về nhà.” Trời ạ! Không thể còn như vậy tiếp tục, nhất định phải nghĩ cách ngăn cản, nếu không, nàng nói không được chính mình sẽ làm ra chuyện gì .
“Về nhà? Đã trễ thế như vậy, hay là về lại khách sạn!” Kỷ Vĩ Thần thanh âm không có cưỡng cầu, lại lộ ra một uy nghiêm làm cho không người nào có thể cự tuyệt.
Tuy áp lực rất lớn, nhưng Hạ Cảnh Điềm vẫn gian nan nói, “Không cần, tôi muốn về nhà.” Hạ Cảnh Điềm cự tuyệt vô cùng vất vả, nhưng trong lòng càng thống khổ, đối mặt người mình yêu thích lại muốn rời xa, lại muốn cự tuyệt, đối với nàng mà nói, không phải là một loại tra tấn sao? Hôm nay xã hội này, ai cũng có quyền lợi tìm được tình yêu, duy chỉ có nàng không thể.
Xem thấu tâm tư Hạ Cảnh Điềm, Kỷ Vĩ Thần cười nhẹ một tiếng, “Cô sợ hãi cái gì?”
Hạ Cảnh Điềm trên mặt hiện lên một vòng chật vật, nàng kinh ngạc nhìn hắn, nhanh phản bác, “Tôi. . . . Tôi làm sao có thể sợ hãi? Tôi . . . .” Nàng đang còn muốn nói cái gì, ở trước mặt hắn, nhưng một lời cũng không nói được.
“Cô đang sợ tôi?”
“Tôi. . .” Hạ Cảnh Điềm không nói gì, chỉ phải trong lòng thừa nhận, đúng, nàng sợ hắn, cũng không phải là sợ đêm nay sẽ phát sinh cái gì, nàng sợ chỉ là từ nay về sau sẽ không dám đối mặt cảm tình, nàng sợ chính là mình mềm yếu cùng vô năng.
Nhìn Hạ Cảnh Điềm gương mặt kinh ngạc, Kỷ Vĩ Thần chậm rãi cười, khàn khàn giọng điệu tới gần, “Trong mắt cô, tôi là Mãnh Hổ sao? Tôi đáng sợ vậy sao?”
Kỷ Vĩ Thần ngôn ngữ bức bách làm cho Hạ Cảnh Điềm không dự liệu được trả lời, vốn đã tâm lý yếu ở đâu còn có khí lực phòng bị, nàng lại một lần nữa không nói gì, giương lên môi, lại nói không ra cái gì, “Tôi. . . .”
Hạ Cảnh Điềm biết rõ, ở trước mặt hắn, nàng hiện tại duy nhất tất cả chính là tự tôn, nàng không thể không có tự tôn, cự tuyệt là một chuyện, nàng càng sợ bị thương, cho nên, nàng tình nguyện trúng kế khích tướng của hắn, cũng không nguyện chịu thua, nàng giương lên đầu, giọng điệu quật cường nói, “Tôi mới sẽ không sợ