“Tàu ngầm đã khởi động, chiến hạm có 30% sẽ nổ, phải nhanh chóng thoát ra ngoài”.
“Vâng, thưa cậu chủ”.
***
“Cái gì kia?”
Thanh Dạ nhìn những tàu chiến bao vây quanh ba chiến hạm của Bắc Minh gia đều là những tàu chiến tối tân, loại tàu chiến này ngoại trừ của quốc gia, tư nhân trên toàn thế giới không ai có thể sở hữu, chẳng lẽ chỉ có một cuộc chiến nho nhỏ kia mà đến quốc tế cũng đến ngăn cản.
Tàu chiến loại này, chỉ cần một chiếc cũng có thể đánh chìm ba chiến hạm của Bắc Minh gia, huống chi có tới 10 chiếc cả thảy.
À, huy hiệu kia là của thế lực Nam Cung gia tiếng lăm lẫy lừng, ôm trùm của vũ khí đạn pháo, một gia tộc có những người đàn ông tinh nhuệ và thần bí. Người ta nói ông chủ Nam Cung Liệt sở hữu trong tay thứ vũ khí có thể hủy diệt cả thế giới nhưng vì bản thân không có hứng thú với chiến tranh, thích kinh doanh hơn. Nam Cung gia trở nên nổi tiếng vì sở hữu những loại vũ khí tối tân.
Người của Nam cung gia, tại sao lại ở đây?
Thanh Dạ đang suy đoán thì thấy Mộc Dịch Triệt nhô đầu lên khỏi mặt nước, trên vai anh là Ngải Ái.
“Mộc Dịch Triệt”. Cô mừng rỡ kêu to, ôm chặt Mộc Dịch Triệt rồi giúp anh đưa Ngải Ái lên cano, bật khóc. “Anh không sao, thật tốt quá. Mộc Dịch Triệt, anh làm tôi sợ quá”.
Cô gục đầu vào ngực anh vừa khóc vừa la.
“Thanh Dạ, bình tĩnh lại đi”
“Anh… Sau này anh không được phép biến mất như vậy. Nếu không tôi sẽ giết anh… Hu… Mộc Dịch Triệt”.
Nhìn Thanh Dạ không thể bình tĩnh, Mộc Dịch Triệt thở dài, dùng môi chặn miệng cô lại.
Mặt Thanh Dạ đỏ lên, đôi mắt mở to nhìn gương mặt Mộc Dịch Triệt gần sát, ngây người, không phản kháng.
Anh đang hôn cô.
“Ồn áo quá”. Mộc Dịch Triệt thả Thanh Dạ đang hóa đá ra, ngồi xuống ghế lai.
“Mộc Duệ Thần không sao rồi”.
“Mộc Dịch Triệt, sao anh dám hôn tôi, tôi muốn cho anh ăn đạn”. Có một giọng nứ hét chói tai trên mặt biển. Môc Dịch Triệt nắm cổ tay cô mặc cho cô chống cự.
“Tiểu Dạ, chúng ta cần phải lái cano đi, ở đâu trong tầm ngắm chiến hạm của Bắc Minh Hàn, quá nguy hiểm”.
Thanh Dạ nghe vậy, liền nuốt cơn giận, cùng Mộc Dịch Triệt lái ca nô đi.
Sau khi Ngải Ái tỉnh lại, cô mở to hai mắt nhìn về phía trước. Vừa nhìn thấy gương mặt người đàn ông cười với mình, nước mắt cô trào ra, cô nhìn chăm chú vào mặt và mũi người đó.
“Sao lại nhìn anh chằm chằm?”
“Anh”. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh. “Là ma hay quỷ, anh là Mộc Duệ Thần à?”
Mộc Duệ Thần cười như mếu. “Ừ, anh đây”
“À, anh giống em đều ở thế giới bên kia phải không. Mộc Duệ Thần, dù có chết cũng được ở bên anh, cảm ơn anh, em thật sự không muốn rời xa anh”. Cô ôm cánh tay anh khóc lóc. “Anh rất quan trọng với em, lần sau đừng bỏ rơi em nữa”.
Mộc Duệ Thần định mắng cô chuyện nhảy xuống biển nhưng thấy cô khóc nức nở, đau lòng nuốt hết những lời định nói vào trong.
Anh vỗ lưng cô, giải thích.
“Em ngốc quá, anh không ở thế giới bên kia, em cũng không chết, em đang ở trên ca nô”.
“Rõ ràng em nhìn thấy thuyền chìm mà”.
“Trong thuyền có trang bị tàu ngầm đề phòng trường hợp khẩn cấp”. Mộc Duệ Thần nhẹ giọng giải thích, vén mấy sợ tóc trên trán cô. “Sao còn khóc, chúng ta đã an toàn”.
Ngải Ái nghe vậy nhìn tứ phía mới nhận ra trên cano đều là người của Mộc gia, nhưng lại không thấy Mộc Dịch Triệt và Thanh Dạ đâu. Cách đó không xa, trên mặt biển, cô có thể thấy ba chiến hạm của Bắc Minh Hàn bị vây quanh bởi những chiến tàu chiến khổng lồ, bị hư hỏng khá nặng.
Bom nổ ầm ầm vang lên tận trời, tia lửa bắn ra bốn phìa. Cô đứng dậy đi vào trong phòng của thuyền trưởng.
Mộc Duệ Thần thấy vậy cũng đứng dậy đi theo cô, vừa bước vào của, chợt nghe tiếng Ngải Ái nói to trước màn hình.
“Phiền chú cho cháu nói vài câu với Bắc Minh Hàn”
Thuyền trưởng quay đầu lại thấy Mộc Duệ Thần gật đầu, chần chừ vài giây rồi nhấn nút.
Hình ảnh chợt lóe lên, Ngải Ái nhìn thấy trong khoang thuyền của Bắc Minh Hàn hỗn loạn, cả thân tàu chấn động khiến hình ảnh cũng bị chao đảo theo, nhưng vẫn có thể nhìn rõ được Bắc Minh Hàn.
Khi anh ta nhìn thấy Ngải Ái, đôi mắt xanh trở nên lạnh lẽo nhếch môi cười khinh bỉ.
“Cô bé tới để cười nhạo tôi chăng?”
Ngải Ái lắc đầu. “Do tôi có một câu quên nói với anh”
Bắc Minh Hàn không nói gì tiếp tục điều khiển chiến hạm để đối phó.
“Bắc Minh Tuyết”. Cô chậm rãi nói. “Từng nói với tôi về anh”.
Cô nhìn thấy cả người Bắc Minh Hàn cứng đờ, mọi động tác chậm lại.
“Cô bé nói vì anh mà sinh ra cho nên nguyện vì anh trai làm tất cả không sợ hãi, không sợ phải hy sinh, chỉ cần anh trai được vui”.
Ngải Ái thấy sắc mặc đau đớn của Bắc Minh Hàn, hơi tái đi.
“Cô bé đã dùng mạng sống của mình để đổi lấy nhưng tình cảnh của anh giờ thế nào?”. Ngải Ái cười với anh ta. “Đừng làm cô bé thất vọng. Cô bé không muốn anh chết. Đầu hàng đi Bắc Hàn”
“Bắc Hàn”
Cả người Bắc Hàn khẽ run lên khi nghe hai chữ đó.
“Suốt 7 năm” Bắc Hàn đứng dậy đến gần màn hình, nhìn khuôn mặt của Ngải Ái. “Tôi luôn coi cô như bé Tuyết, tôi cứ nghĩ có lẽ nó sẽ hận tôi, nhưng cũng hy vọng nó đừng hận tôi nếu không tôi không thể tha thứ cho bản thân mình. Bởi vì chính tôi đã đẩy nó về phía cái chết… Chỉ vì muốn thành công”
“Cô bé không vì Bắc Minh gia, mà chỉ vì hạnh phúc của anh”
Ngải Ái đưa ngón tay lên chỉ vào ngón tay của Bắc Minh Hàn, giống như hai ngón tay chạm vào nhau. “Bắc Minh Hàn, điều đó anh cũng không làm được thì không xứng đáng làm anh trai của cô bé”
Bắc Minh Hàn nhìn cô run rẩy.
Ba giây sau, màn hình tắt phụt, Ngải Ái cúi đầu, xót xa nói: “Trước đây Bắc hàn không phải là người như thế…”
Mộc Duệ Thần dựa người vào cửa, mỉm cười:
“Ngẩng đầu lên nhìn xem”
Ngải Ái nhìn về phía trước thấy chiến hạm của Bắc Minh Hàn phát tín hiệu xin ngừng chiến, rút lui khỏi trận đánh, tiếng thẳng về phía xa.
Ngải Ái và Mộc Duệ Thần đi ra ngoài nhìn ba chiến hạm của Bắc Minh Hàn đều rút lui, mặt biển dần khôi phục như cũ, ánh nắng mặt trời óng ánh trên mặt nước.
Những chiến hạm cứu viện xếp thẳng hàng chầm chậm rẽ nước đi theo hai chiếc ca no.
“Ai cứu chúng ta vậy?”. Ngải Ái tò mò. “Hoành tránh quá, bạn của anh hả Mộc Duệ Thần”
“Không phải”. Anh mỉm cười lắc đầu. “Là người quen của em, cô bé đó nghe tin em gặp nạn liền chạy tới cứu”.
Ngải Ái mờ mịt không hiểu.
Mộc Duệ Thần đưa tay chỉ cô bé xinh xắn đang ngồi vắt chân bên cạnh lan can nghe nhạc, cô bé không nghe thấy hai người nói chuyện, làm ra vẻ như trận hải chiến ban nãy không liên quan đến mình.
Ngải Ái nhìn cô bé kia, trong đầu không nhớ ra ai, liền vỗ vỗ cô bé:
“Cảm ơn em đã cứu chị. Nhưng chị có quen em à? Em là sao, sao lại muốn cứu mọi người?”
“Có quen sao? Do có duyên thôi”. Cô bé gỡ tai nghe, quay đầu nhìn Bắc Minh Hàn rút lui, nhìn Mộc Duệ Thần cười nói. “Bắc Minh Hàn đặt chiến hạm ở đây, tôi nghĩ ngoài Nam Cung gia không ai có biện pháp cứu mọi người nên đưa tới những chiến hạm trang bị vũ khí tôi tân, rút lui là lựa chọn sáng suốt, Bắc Minh Hàn không phải thằng ngốc”/
Quay sang Ngải Ái, cô bé nói tiếp:
“Tuy nhiên, tôi chẳng muốn cứu chị đâu, do người đàn ông này nói chị gặp nguy hiểm, uy hiếp tôi nói đây là cơ hội trả ơn ân nhân nên tôi mới đến chứ tôi cũng chẳng muốn trả ơn gì, ân tình của chị đối với tôi cũng chỉ bé xíu mà thôi”
Cô bé khoa chân múa tay, miệng nhai kẹo cao su: “Việc anh muốn tôi làm tôi làm rồi nhé, sau này đứng đến làm phiền tôi nữa đấy”.
Mộc Duệ Thần mỉm cười không nói gì.
“Này, anh muốn có tàu chiến thật hả?”. Khuôn mặt cô bé lộ vẻ nao núng. “Đại ca tôi yêu tiền như mạng, tôi sợ anh ấy sẽ làm thịt tôi”
Mộc Duệ Thần đưa tay ra.
“Cừu, cô cũng biết định giá mà. Đưa cho tôi”
“Cậu chủ Mộc, anh cáo quá đấy. Lừa tôi đến đây để cứu viện giờ còn muốn tôi đưa cho anh một tàu chiến hạng A”
Nói xong, cả người đau nhức vì bị kẹp trong tay Mộc Duệ Thần, không thể không sai người đi lấy chìa khóa.
Ngải Ái há hốc miệng nghe cả hai nói, mù mịt.
“Về nhà thôi”. Cô bé nhảy lên chiến hạm của mình.
“Cô chủ, mới hai năm sao giá chỉ có 500 mà không đẩy lên 500.o00, kia là quân hạm chủ lực của Đại ca mà”.
“Vậy anh nói thử xem, Đại ca có làm thịt tôi không?”
“Tôi nghĩ chắc là có”
“Hứt… Tôi muốn tới tổ chức sát thủ ẩn náu mấy ngày, sợ sợ quá ~~~”
“Cô chủ, Đại ca và Boss của tổ chức sát thủ đã ký kết không có lệnh của Đại ca tổ chức không tùy ý nhận cô…”
“Khỉ thật”. Tiếng cô bé nổi nóng. “Thôi, tối nay tôi sẽ trốn trong tầng hầm, anh đừng quên đưa cơm cho tôi. À, nhưng Vua Hải Tặc ra bán thứ gì anh nhớ mua cho tôi”
“Không được đâu cô chủ, tối nay Đại ca và ông chủ mời nhiều khác đến, nếu không xuất hiện đại ca sẽ nổi giận”.
Mọi người đều hoảng sợ, bởi vì Đại ca của bọn họ rất đáng sợ.
“Anh lái tàu về nói tàu bị cá mập nuốt rồi”
“Không được, chúng ta không thể lừa Đại ca”
“AAAAA”
Tiếng gió biển thổi đến cuộc đối thoại giữa hai người đó, mặt Ngải Ái càng mờ mịt.
“Gì mà 500 là sao rồi còn ai là Cừu? Em cứu cô bé lúc nào sao em không nhớ?”
Mộc Duệ Thần ôm bé ngốc vào lòng, ánh mắt âu yếm:
“Không nhớ thì không cần phải nghĩ, anh sẽ nhớ giùm em”
Cô gật đầu quay lại nhìn quanh cano:
“Mộc Dịch Triệt và Thanh Dạ đâu, họ không sao chứ?”
“Ừ”
Trầm ngâm một lúc, Mộc Duệ Thần cười bí hiểm:
“Anh nghĩ họ có chuyện cần giải quyết với nhau”
“Chuyện gì?”
“Không liên quan tới em, em cũng không cần bận tâm”
“À”
Thật lâu sau, cô ngập ngừng mở miệng:
“Mộc Duệ Thần”
“Sao?”
“Anh giận em lắm phải không? Em đã giết mẹ anh”
Im lặng, chỉ có tiếng gió biển thét gào. Tay cô nắm chặt góc áo theo bản năng, anh sẽ không có cách nào tha thứ được cho cô.
Mộc Duệ Thần thấy cô run rẩy, ôm chặt:
“Anh và ông ta vốn không có cách nào chặt đứt được sợi dây ràng buộc. Bà ấy không thể nhớ lại mọi chuyện, thực sự mà nói anh cũng hy vọng có ai đó giúp anh chặt đứt sợi dây. Bé con, anh hư quá phải không em?”
“Không phải lỗi của anh”
Ngải Ái nhìn thấy vết sẹo sâu hoắm trên cánh tay Mộc Duệ Thần, hốc mắt chợt đỏ lên, lòng đau nhói. Anh thu tay lại cười nói:
“Đây là kỷ niệm mẹ anh để lại cho anh, cũng không tệ đúng không?”
Ngải Ái ôm cánh tay anh, im lặng. Như đoán được tâm tư của cô, Mộc Duệ Thần nói:
“Đừng lo, Angel sẽ không trách em”
“Vâng”
Một lúc sau.
“Giờ chúng ta đi đâu?”
Mộc Duệ Thần nhìn Ngải Ái ngẩng đầu lên hỏi, đưa tay vén tóc cô, dịu dàng nói. “Thành phố A”
Ngải Ái mỉm cười ngọt ngào.
“Bé con, em biết trong Mộc gia khi hai người cột giây tơ hồng vào hai ngón tay có ý nghĩa gì không?”
“Tơ hồng à?”
Chợt nhớ lại mùa hè năm đó, cô mười bảy tuổi và anh mười ba, cả hai cùng ngồi trên ghế sofa, anh từng bá đạo quấn dây tơ hồng vào ngón tay của anh và cô.