“Không trúng tuyển cũng không sao mà, ở đây cạnh tranh cao quá, vẫn còn nhiều lựa chọn khác đó thôi”.
“Haiz………………………………………………..”. Lần này thở dài đến cả phút.
“Mạnh-Á-Xuyên! Anh có giỏi thì haiz 15 phút liền cho tôi”.
Làm như bản thân dài hơi lắm nên cứ phải thở dài sườn sượt, tôi không tin anh không nín thở chết.
Mạnh Á Xuyên ngẩng mặt lên, gương mặt phờ phạc ỉu xỉu hết gật lại lắc đầu.
“Rốt cuộc là sao?”. Giờ cô mới cảm nhận được cái cảm giác không giao tiếp bằng ngôn ngữ khiến người khác sốt ruột tới mức nào.
“Tôi phải thi vòng hai”. Mạnh Ái Xuyên cúi thấp đầu, phiền não nói. “Hôm nay tôi không bị loại nhưng tại sao vẫn phải thi vòng 2″. Ngải Ái thấy khó hiểu, lọt qua vòng một cũng là khá lắm rồi.
“Chắc là anh có RP (nhân phẩm), tư chất tốt. Nếu kiếp trước anh không tu nhân tích đức để đời thì kiếp này anh đã chẳng gặp chuyện tốt đến vậy đâu”.
“Ừ!”. Mạnh Á Xuyên ngẩng mặt lên, mặt chàng ta đỏ ửng. “Còn cô, phỏng vấn thế nào?”
Ngải Ái nhìn mây trôi trên bầu trời, trong đầu có đàn quạ quạc quạc bay qua.
“Tôi quên mất… Tôi có đi phỏng vấn đâu”.
Quạc quạc… Đàn quạ đen lại bay qua.
“Hả?”. Mặt Mạnh Á Xuyên lộ vẻ thất vọng. “Sao cô lại quên, tôi đã giúp cô đăng ký vị trí trợ lý Tổng giám đốc, tiền lương gấp 5 lần ở các công ty khác, haizz… Tôi đang mong chờ có thể được làm việc chung với cô”.
“Tôi thế là xong, còn anh thôi, cố lên nhé! Tôi sẽ cổ vũ cho anh!”.
Ngải Ái đập lên vai Mạnh Á Xuyên mấy cái rồi ngồi lên chiếc xe điện, quay đầu lại:
“Mạnh Á Xuyên, lên xe, tôi chở anh đến bệnh viện”.
Mạnh Á Xuyên mang bộ mặt thất vọng ngồi lên xe, rối rắm nói:
“Ngày mai, cô tiếp tục chở tôi đến đây để thi vòng hai, nếu trợ lý không có ai ứng tuyển, cô vẫn còn cơ hội được phỏng vấn”.
“Tới lúc đó hẵng nói. Bây giờ vết thương của anh mới quan trọng, trước đây tôi cũng bị thương nặng ở chân, rất đau nên tôi hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác của anh”.
“Haiz, thật chứ? Cô cũng bị ngã từ trên tầng lầu xuống à?”
“Dĩ nhiên là không rồi. Sao tôi ngốc như vậy được… Tôi là…”. Tay Ngải Ái chợt khựng lại.
Chân cô từng bị thương rất nặng, tới giờ cô vẫn có thể cảm nhận được cảm giác đau đớn lúc đó. Nhưng… bị thương lúc nào và tại sao lại bị thương thì cô hoàn toàn không nhớ nổi, chỉ nhớ được rằng Bắc Hàn đã từng dịu dàng băng bó cho cô, và hình như còn có một hình bóng…
Là ai vậy?
Trong đầu Ngải Ái chợt lóe lên, cô ôm đầu, tất cả trống rỗng.
“Sao vậy?”. Mạnh Á Xuyên thò đầu lên. “Mặt cô tái nhợt, cô không sao chứ, hay để tôi đưa cô tới bệnh viện”.
“Không… không sao cả”.
Ngải Ái từ từ thả lỏng đầu óc, hít vào, thở ra thật sâu rồi lái xe đi.
Có lẽ… đó chỉ là một giấc mơ.
Người ta vẫn thường nhầm lẫn giữa giấc mơ và hiện thực đấy thôi.
Trong giấc mơ cô đã yêu sâu sắc một người nhưng vẫn có thể chắc chắn rằng đó không phải Bắc Hàn.
220.
Trở về từ bệnh viện, Ngải Ái đưa Mạnh Á Xuyên lên tầng lầu. Trong nhà trọ, Thang Tiểu Y đang nấu cơm trưa, nghe tiếng mở cửa liền chạy ra vui vẻ nhảy nhót.
“Tiểu Ái Tử, cậu về rồi”.
Nhưng khi nhìn thấy trước cửa không chỉ có một mình Ngải Ái mà còn có Mạnh Á Xuyên chân bó bột, mặt Thang Tiểu Y biến sắc, chạy lên phía trước:
“Có chuyện gì vậy? Sao cậu lại đi cùng anh ta?”
Ngải Ái từ tốn kể lại hành động của cô với Mạnh Á Xuyên, rồi thấy cô nàng tỏ thái độ khinh thường Mạnh Á Xuyên ngay:
“Mạnh Á Xuyên, Tiểu Ái nhà chúng tôi vì anh mà thanh toán tiền thuốc men, rồi còn làm tài xế cho anh cả ngày, giờ thì anh đi được rồi đấy”.
Mạnh Á Xuyên năn nỉ:
“Nhưng công ty bẻ khóa chưa đến, tôi không biết qua đêm ở đâu”.
Thang Tiểu Y nhìn chằm chằm vào Mạnh Á Xuyên: ”Nói cũng đúng…”
Mạnh Á Xuyên cười như hoa nở.
“Nhưng… thế có liên quan gì tới chúng tôi?”
Thang Tiểu Y trừng mắt, kéo Ngải Ái vào trong nhà, đóng sầm cửa lại, để Mạnh Á Xuyên đứng bên ngoài.
“Sặc… Thang à… Anh ta đang bị thương, cứ đuổi anh ta đi như vậy không hay đâu?”. Ngải Ái cẩn thận nhắc nhở. “Anh ta bị thương như thế cũng có liên quan tới tớ mà”.
“Cậu á, tớ chỉ nói cậu đi lấy nước tương sao sẩy ra lại dây vào tên què đó? Cậu tới giờ vẫn còn còn nhẹ dạ cả tin để rồi bị bọn đàn ông lần lượt lừa…”
“Lần lượt?”. Ngải Ái nhìn cô khó hiểu. “Từ nhỏ tới giờ tớ chỉ có một bạn trai là Bắc Hàn đó thôi… Sao cậu có thể nói là lần lượt được?”
Thang Tiểu Y nghe thế, đột nhiên im lặng nhìn Ngải Ái.
“Tất cả những chuyện này…”. Cô vô ý nói ra mấy câu kỳ quặc nhưng đúng là Ngải Ái chỉ có một mình Bắc Hàn là bạn trai thật.
“Mặc kệ! Tóm lại cứ để anh ta ở bên ngoài đợi đi, do gã thấy cậu tận tình qua nên mới kiêu ngạo làm càn!”. Thang Tiểu Y cầm cái vá chỉ vào Ngải Ái. “Tớ đã đồng ý với Bắc Hàn theo sát cậu, nên cậu đừng có nghĩ đến chuyện ngoại tình”.
Ngải Ái nhìn Thang Tiểu Y thở dài:
“Biết rồi khổ lắm nói mãi, trên đời này không tìm đâu được người thứ hai đối xử tốt với tớ hơn Bắc Hàn, cậu đinh nói vậy phải không. Người tốt như anh ấy, coi trọng tớ là do kiếp trước tớ đã tích đức rất nhiều nên tớ không thể là một cô vợ cắm sừng chồng được đâu”.
Trả lời rành rẽ, nhìn Thang Tiểu Y hài lòng gật đầu, mỉm cười đi xới cơm.
Ngải Ái ngồi trước bàn cơm, đầu óc hoảng hốt, gương mặt ấy cô chỉ nhìn thoáng qua trong thang máy nhưng giờ đã lưu vào trong đầu cô không cách nào có thể gỡ ra được.
“Nghĩ gì vậy?”. Thang Tiểu Y đưa đũa cho cô. “Nam or nữ?”
Ngải Ái uốn lưỡi, cẩn thận trả lời: “Động vật”.
“Động vật ư?”. Thang Tiểu Y cười híp mắt. “Đực hay cái?”.
“Thang, cậu không đi làm trợ lý kiêm cơ sở ngầm cho Bắc Hàn thì thật đáng tiếc”.
Thang Tiểu Y phì cười.
Lúc này, bên ngoài chợt vang lên tiếng đập cửa. Ngải Ái chạy ra mở cửa thì thấy mặt Mạnh Á Xuyên đỏ lên, trừng mắt nhìn cô, thở hổn hển:
“Tôi vừa nhận một cuộc điện thoại… về cô Ngải”.
“Hả? Gì…”. Ngải Ái ngẩn người. “Của tôi hả?”
“Cô Ngải, cô được công ty M đặc cách không cần tới phỏng vấn”. Một ánh mắt ghen tị quét qua, Mạnh Á Xuyên đưa điện thoại cho Ngải Ái. “Trong sơ yếu lý lịch của cô điền số điện thoại của tôi nên họ gọi cho tôi báo với cô… Mai đi làm”. [Anh Mạnh Á Xuyên xạo gớm, hôm qua nói là để quên điện thoại trong nhà, giờ cầm điện thoại gọi... Hơ hơ].
Ngải Ái đứng ngây ngốc, Mạnh Á Xuyên thấy thế liên tiếng nhắc:
“Cô Ngải, vị trí của cô là trợ lý Tổng giám dốc”.
“Hả”. Ngải Ái la lớn, mặt lộ vẻ không thể tin được cầm điện thoại của Mạnh Á Xuyên, cuống quít gọi để xác nhận, khi chắc chắn rồi cô cười toe toét.
Trợ lý Tổng giám đốc, công việc vừa nhàn vừa nhiều tiền đã vào tay cô.
“Mạnh Á Xuyên, cảm ơn anh”.
Ngải Ái kéo Mạnh Á Xuyên vào nhà, cảm ơn rối rít.
“Nhờ anh mà tôi thoát khỏi tình trạng thất nghiệp”.
“Mạnh Á Xuyên, anh là nhân tài, là vị cứu tinh của tôi”.
“Ha ha, mai được đi làm rồi la la…”
Mạnh Á Xuyên không nói gì, lẳng lặng đứng nhìn Ngải Ái nhảy nhót.
Đột nhiên, anh vươn tay ôm thân hình bé nhỏ của cô vào lòng thì thầm:
“Ừ!”
Bị ôm bất ngờ, Ngải Ái sửng sốt, cảm thấy cái ôm này… giống…
“Tên nước tương kia, buông con yêu của tôi ra, nếu không tôi chém chết anh”. Mặt Thang Tiểu Y như quỷ la sát, Mạnh Á Xuyên vội cuống quít buông Ngải Ái ra lúng túng, mặt đỏ ửng, cười vô tội:
“Xin lỗi cô Ngải, do tôi vui quá. Tôi cũng muốn cố gắng để hai chúng ta được làm cùng công ty. Có như thế chúng ta mới giúp đỡ nhau được”.
Ngải Ái gật đầu, đập hai tay lên vai anh:
“Cố lên! Hôm nay tôi mới biết được một chân lý, không có gì là không thể. Anh cũng có thể làm được mà”.
Thang Tiểu Y nhìn hai người cười nói, khẽ nhíu mày, trong đầu cô cố nhớ xem, tại sao cô lại có cảm giác đã gặp Mạnh Á Xuyên ở đâu đó… Nhưng không tài nào có thể nhớ ra được…
Hôm sau, sau khi bước vào trong công ty, Ngải Ái và Mạnh Á Xuyên chia tay nhau mỗi người đi mỗi hướng.
Anh đi tới phòng phỏng vấn, còn cô phải đi lên tầng trên cùng của Tổng giám đốc.
Quản lý bộ phận nhân sự dẫn cô vào trong thang máy, đúng là cái thang máy xảy ra màn biến thái kia.
Ngải Ái rụt vai, nhớ tới cảnh hôm qua, đầu óc ong ong…