/> “Vì một mình tôi mà huy động lực lượng đông đảo thật”.
“Hãy đi theo chúng tôi”.
Người dẫn đầu cầm súng nhắm thẳng vào đầu anh.
“Anh đại của chúng tôi cho mời, muốn gặp anh Mộc bàn chút chuyện”.
212.
Những người đó nói tiếng Nhật. Hàng lông mày của Mộc Dịch Triệt nhíu lại, ánh mắt khinh thường, trả lời bằng tiếng Nhật:
“Tưởng ai hóa ra là ngài Yamaguchi mời tôi tới làm khách… Nhưng tôi với các người vốn không quen không biết, không thể đi với các người mà không có lý do”.
“Anh Mộc, Reiko và Yuko là người của anh đại chúng tôi, chắc chắn anh là người có liên quan đến cái chết đột ngột trên giường của họ”.
Ánh mắt Mộc Dịch Triệt tối sầm lại. Anh là người hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhất và luôn giỏi ngụy trang. [Đọc lại mấy câu này chán quá, edit dở tệ].
Nhưng rốt cuộc ai là người đã điều tra ra anh và cung cấp tin tức cho Yamaguchi.
Là ai…
“Anh Mộc”. Đối phương nhắc nhở. “Anh đại của chúng tôi là người thiếu kiên nhẫn, chỉ cần anh cung cấp tin tức người đã thuê anh tôi đảm bảo anh đại sẽ không đụng tới anh và Mộc gia”.
Tình thế lúc này anh chỉ muốn bé con có thể thoát được.
Mộc Dịch Triệt ngẩng đầu lên cười.
“Ngài Yamahuchi muốn cho mời tôi thì chỉ cần báo một tiếng không nhất thiết phải đưa đón nồng nhiệt như thế này. Tôi đây rất lấy làm vinh dự”.
Anh bước chân lại gần người đối diện.
Khi đến trước mặt người đó, anh thấy mặt gã ta xuất hiện nụ cười quỷ dị, hơi ngẩng đầu lên.
Mộc Dịch Triệt nhất thời cảm nhận được không khí có mùi hương rất lạ, chân anh sau đó bị khụy xuống.
Bịch. Hai chân anh mềm nhĩn rồi ngã bịch xuống đất, trừng mắt bằng ý chí cuối cùng còn sót lại.
“Tổ chức lớn đến vậy mà còn dùng thuốc mê. Mẹ kiếp, lũ hèn!”
“Rất lấy làm tiếc, anh Mộc đây thân thủ quá xuất sắc nên chúng tôi buộc phải làm như thế, mới có thể bắt anh an toàn về cho anh đại”.
Nói xong, gã ra hiệu bằng mắt cho thuộc hạ đưa Mộc Dịch Triệt lên xe.
Mộc Dịch Triệt không thể giãy giũa, bị bọn người đó áp giải vào trong ô tô, vào họng súng lạnh chĩa vào đầu chỉ cần anh nhúc nhích sẽ có viên đạn bắn lủng sọ anh ngay lập tức.
Anh đưa mắt nhìn về chiếc xe thể theo màu bạc trước xe tải, không thấy ai chạy đến đón, khẽ thở dài.
Ít nhất, anh muốn chắc chắn bé con được an toàn.
“Riêng xe của anh Mộc”. Gã đó nheo mắt cười. “Thông báo cho anh biết chúng tôi phải hủy nó”.
“Các người muốn làm gì?”. Mộc Dịch Triệt tỉnh táo hẳn, quay đầu lại nhìn ra đằng sau.
“Chúng tôi khi làm bất cứ việc gì đều không muốn để lại dấu vết”.
“Khoan…”
Bùm!
Một tiếng nổ lớn, cả chiếc xe tải lẫn chiếc xe thể thao màu bạc trong nháy mắt bị bao phủ bởi khói lửa mù mịt.
Cột khói hình cây nấm bốc lên giống như ma quỷ hiện hình tận bầu trời.
Không khí nồng nặc mùi nitrat kali, khiến ai nấy đều cảm thấy ngột ngạt.
Mộc Dịch Triệt sững sờ.
Bọn họ đặt bom hẹn giờ trong xe tải. Anh bỗng mở to mắt, gương mặt tái xanh như sắp phát điên:
“Bọn mày đã làm gì! Mẹ kiếp! Bên trong xe có người phụ nữ của tao!”
“Cho nổ xe của anh Mộc sao anh lại phát điện?”
Người đó bình tĩnh trả lời một cách lạnh lùng, nheo mắt lại.
“Anh Mộc đã nhận ra cảm giác khi bị mất đi người thân như thế nào chưa. Chuẩn bị tinh thần đi, giữa anh đại và anh không bao giờ có tiếng nói chung”.
“Cút!”. Anh ra sức vùng ra. “Mẹ kiếp, thả tao ra!”
Mộc Dịch Triệt chưa bao giờ mất bình tĩnh như thế này. Lần đầu tiên anh biết thế nào là khủng hoảng.
Bé con…
Bé con… còn ở trong xe… trong ánh lửa rực cháy… bị nổ tan xương nát thịt.
Chính anh đã hại em…
Ý nghĩ đó lan tràn mọi tế bào trong cơ thể anh, anh không quan tâm đến những họng súng, kiên quyết đẩy cửa xe.
Anh phải đi cứu bé con…
Nhưng lúc anh còn chưa hành động thì bị một lực mạnh đập vào sau đầu, mắt tối sầm lại… Cả người rã rời…
Bốp bốp…
Tiếp tục bị đập phía sau đầu.
Kiệt sức, mắt nhắm lại,… Ngất đi.
Bé con… Anh… lại nuốt lời.
“Tên này cũng lì thật, bị hít phải thuốc mêm mà phải đập nhiều như thế này mới chịu ngất đi…”
“Hừ, lần nay may nhờ có những người đó hỗ trợ mới có thể bắt được tên sát thủ nổi tiếng thế giới này, nếu không chúng ta không thể nào có thể truy ra được tung tích của Mị và cũng không thể báo cáo cho anh đại được”.
“Những người đã hỗ trợ chúng ta là…”
“Đồ ngu! Anh đại ra lệnh nghiêm ngặt không được để lộ tin tức này ra ngoài, mày không biết à?”
“Vâng…”
Trong khói lửa dày đặc, một lực đập mạnh vào đầu, Ngải Ái nhắm nghiền mắt lại, ngất đi…
Cô vẫn có thể cảm thấy…
Có lửa… Có mùi khét lẹt…. Có bầu trời xanh… Có những tiếng thì thầm khe khẽ… Và một vòng tay quen thuộc…
Sau đó, mất hết ý thức…
“Thưa thiếu gia, kế hoạch đã hoàn thành…”
“Ừ!”
Giọng nói trả lời dịu dàng như nước, nhẹ nhàng như gió xuân phảng phất.
Ngón tay anh lướt trên má cô, gỡ chiếc mặt nạ của cô ra, nhìn làn da ửng hồng, hơi nhíu mày:
“Thật mẫn cảm!”
“Thiếu gia, người trong trụ sở đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, đang chờ ngài đưa người tới”.
“Được, về thôi”
Lạnh lùng trả lời và dặn dò sau đó chiếc trực thăng bay hết tốc lực về phía trụ sở của họ.
Người đàn ông ôm cô gái vào lòng, nhếch môi cười, nụ cười lạnh băng:
“Cô bé, chào mừng em đã trở lại vòng tay anh!”
***
“Cậu chủ…”
Mộc Giản hoảng sợ nhìn thi thể cháy rụi trên băng ca, không đành lòng quay mặt đi.
“Cậu chủ, thi thẻ bị cháy đen nhưng qua những bức ảnh chụp có thể khẳng định các xác này… chính là xác của Ngải tiểu thư”.
Sắc mặc Mộc Duệ Thần không thay đổi, môi mấp máy. Anh không thể nào nói nên lời.
Hơi nghiêng đầu, mắt híp lại.
Đúng là bé con sao?
213.
“Cậu chủ”
Mộc Lị Vi ra từ đám cảnh sát, nện gót giày cao gót, đi về phía đàn ông đứng ngang tàng, thong thả tới trước mặt Mộc Duệ Thần, ngập ngừng đưa tấm ảnh do cảnh sát cung cấp:
“Đây đều là những bức ảnh của cảnh sát, người ngồi trong xe đúng là Mộc thiếu gia và Ngải tiểu thư”.
Nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Mộc Duệ Thần, Mộc Lị Vi không cam lòng cắn cắn môi.
Lúc cậu chủ và ả đang trong cơn điên cuồng thì bị cuộc gọi của con nhỏ kia phá đám, cậu chủ không quan tâm đến sự đe dọa của ả, đi ngay xuống tầng dưới để xác định vị trí của nó.
Sau đó là màn bắn súng, rượt đuổi, nguyên nhân của vụ nổ vẫn đang được điều tra.
Tất cả mọi thông tin đều do phía cảnh sát cung cấp.
Nhưng Mộc Lị Vi không ngu ngốc tới mức bỏ qua vấn đề mấu chốt này.
Bước tới đứng cạnh Mộc Duệ Thần, Mộc Lị Vi khoác tay anh, cố ý cọ sát bộ ngực đầy đặn của ả vào người anh:
“Cậu chủ đừng thương tâm vì Ngải tiểu thư… Thôi, không nhắc tới chuyện đó nữa”.
Mộc Duệ Thần không rút tay ra, chỉ quay đầu lạnh lùng nhìn ả:
“Nói tiếp đi, tôi ghét nhất là những người nói chuyện úp mở”.
“Trong xe chỉ có hai người là Mộc Dịch Triệt và Ngải tiểu thư. Cảnh sát nói do bình xăng bị rò rỉ, sau vụ va chạm với chiếc xe tải, động cơ khi khởi động bén xăng dẫn đến hỏa hoạn. Đó là nguyên nhân của vụ nổ”.
Mộc Lị Vi lặng lẽ liếc nhìn Mộc Duệ Thần, thấy mặt anh khó coi tới mức khiến người khác phải sợ hãi thì trong lòng mừng rỡ, nói tiếp:
“Mộc Dịch Triệt tuy mê gái nhưng không tới mức vì gái mà chết, nhất là thân thủ của anh ta khá nhanh nhẹn, chắc chắn đã thoát được ra ngoài, cho nên trong xe chỉ có thi thể bị cháy đen được xác định là của Ngải tiểu thư… Thật đáng tiếc cho Ngải tiểu thư khi đã chọn nhầm người đồng hành”.
“Đủ rồi!”
Mộc Duệ Thần cắt ngang lời ả, đồng thời đẩy ả ra, quay người bỏ đi.
Anh cần được yên tĩnh.
Không, lúc này anh khó có thể kìm chế được cơn phẫn nộ trong người, rất có thể sẽ giận cá chém thớt.
Cô mang thai con của anh… Rồi giết con của anh… Cùng Mộc Dịch Triệt đua xe… Sau đó… Bị hỏa thiêu trong biển lửa.
Những điều đó xoay mòng mòng trong đầu, lồng ngực co rút đau đớn.
Những điều đó thật sự vẫn rất mơ hồ.
Cô chết rồi ư?
Anh không tin.
“Cậu chủ…”. Chú Giản từ từ bước tới. “Giờ chúng ta phải làm gì?”
Dập tắt điếu thuốc, Mộc Duệ Thần quay người lại, thân hình cao ngạo khiến người khác không dám khinh thường mà chỉ có thể ngưỡng mộ.
Anh cười nhạt:
“Về New York”.
Trong nháy mắt, Mộc Giản thấy gương mặt của cậu chủ trở nên thờ ơ vô tình. Hay là cậu chủ thật sự chỉ coi Ngải tiểu htuw là công cụ để sinh con nối dõi cho nên hiện tại mới bình tĩnh và lạnh lùng đến vậy.
“Vâng, thưa cậu chủ. Lúc nào thì khởi hành?”
“Bây giờ!”
Mộc Duệ Thần ngang tàng bỏ đi, để lại đằng sau hiện trường của vụ hỏa hoạn, ngồi vào trong chiếc xe màu đen, nhắm nghiền mắt lại để người khác không nhìn ra vẻ đau xót trong anh.