“Hồi nãy phải làm mấy việc cho hội sinh viên,…giờ này mới xong, nên… về trễ…”
Mộc Duệ Thần đi tới trước mặt cô, giọng nói của anh khá bình tình và hờ hững:
“Anh đã nói những gì?”
“Anh nói… 20 phút sau phải về…”. Ngải Ái nói nhỏ xíu, đưa tay kéo áo anh. “Xin lỗi mà…”
Anh vốn đã không còn kiên nhẫn được nữa, thấy cô co rúm như con thỏ, cong môi nói:
“Còn dám thế không?”
“Không dám nữa”. Cô thề cả đời này không dám nữa. “Sẽ không có lần sau nữa. Nếu muốn em sẽ viết giấy cam đoan cho anh”.
“Ngốc”.
Ngải Ái nghe anh mắng mình nhưng lại có cảm giác ngọt lịm trong lòng.
Có lẽ cô sẽ bị anh tra tấn bằng cách đàn áp tinh thần nhưng giờ khi nghe anh mắng lại thấy rất happy!
Anh thấy cô đi khập khiễng liền chẳng nói chẳng rằng nhấc bổng lên ôm cô vào lòng, cúi đầu hỏi với vẻ không vui:
“Chân còn đau à?”
Ngải Ái gật đầu:
“Mấy ngày nữa mới khỏi cơ”.
Ánh mắt Mộc Duệ Thần tối sầm lại. Nếu biết thế này đã bẻ gãy hai tay Mộc Lị Vi.
“Em không sao đâu”. Cô vòng hai tay qua cổ anh. “Không sao đâu mà. Đây chỉ là vết thương nhỏ thôi”.
Anh không nói gì, ôm cô đi lên cầu thang.
Ngải Ái áp tai vào chỗ trái tim anh đang đập thình thịch, mỉm cười nhắm nghiền mắt lại.
“Sau này nếu có bất kỳ chuyện gì…”
Mộc Duệ Thần mới nói tới đó, Ngải Ái đã vội vàng mở bắt xua tay loạn xạ:
“Không có lần sau. Em hứa, hứa chắn chắn nên lần này anh đừng phạt em… Hay ngài muốn em thề?”
Mộc Duệ Thần lạnh lùng nheo mắt lại:
“Nghe anh nói hết đã”
Ngải Ái tròn xoe mắt nhìn anh:
“Tổng giám đốc Mộc vĩ đại, mời ngài lên tiếng, tiểu nhân rửa tai nghe đây ạ”.
“Sau này nếu có bất kỳ chuyện gì hãy gọi cho anh”. Mộc Duệ Thần ôm ghì lấu cô. “Khuya thế này, sẽ gặp nguy hiểm”.
Dòng cảm xúc ngọt lịm như đường ập đến khiến Ngải Ái phải đưa tay lên ngực, mắt hoa đi. Trái tim cô đập mãnh liệt cứ như muốn nhảy bổ ra ngoài.
Cô…Cô… Người con gái hai mươi hai tuổi rung động trước Mộc Duệ Thần mới chỉ mười tám tuổi.
Ngải Ái áp mặt mình vào ngực anh. Sao có thể như vậy được nhỉ! Sao lại nhanh vậy chứ! Cô vốn là người sống rất nguyên tắc cơ mà!
“Sao nào!”
Thấy cô cứ động đậy trong lòng mình, Mộc Duệ Thần có cảm giác tuyệt vời. Người con gái này càng ngày càng ngốc, ngốc tới mức khiến anh muốn bảo vệ.
Ngải Ái ngẩng mặt lên, Mộc Duệ Thần bất ngờ nói:
“Em sốt à?”
Mặt cô đỏ lựng cả lên.
“Đâu, có sốt đâu! Anh hoa mắt thì có”. Cô cúi đầu xuống, làu bàu nói.
Mộc Duệ Thần không nói gì nữa chỉ nhìn cô. Hôm nay cô ấy có gì đó không bình thường.
Ngải Ái áp hai tay lên má Mộc Duệ Thần khẽ mỉm cười nhận ra mình lúc này thật kỳ lạ. Vì chỉ cần một câu nói của Mộc Duệ Thần, một hành động bất kỳ, thậm chí một ánh mắt… cũng có thể khiến cô bị mất hồn mất vía không kìm chế được lòng mình.
Cô bị sao thế này? {Mẹ Mạc Mặc: Con gái, con đang phát xuân đấy}
Đứng trước cửa nhà trọ, Mộc Duệ Thần thở dài:
“Nếu em không khỏe hãy nói cho anh biết. Anh sẽ đưa em tới bệnh viện, biết chưa bé?”
Ngải Ái ngẩng đầu nhìn gương mặt đẹp trai của Mộc Duệ Thần với anh mắt đầy lo lắng kia… ngay cả giọng nói dịu dàng không quen…
Chợt nhận ra dường như vì cô mà Mộc Duệ Thần đã thay đổi.
Từ lúc đi lên cầu thang, rồi mở cửa vào nhà, Ngải Ái luôn đưa mắt nhìn má lúm đồng tiền của Mộc Duệ Thần.
Vào trong nhà, Mộc Duệ Thần thả cô xuống nhưng cô vẫn cứ ôm cổ anh không chịu buông tay ra.
Anh cúi xuống nhìn cô:
“Sao nào?”
Cô ngọt ngào cười, lắc đầu:
“Không có gì hết!”. Nói xong, vui sướng đổi dép lê.
Mộc Duệ Thần đặt tay lên trán cô, nheo mắt nghi ngờ:
“Không bị sốt nhưng trông em lại không bình thường!”
Ngải Ái mang dép lê xong ôm anh hôn một cái vào má, yểu điệu nói:
“Mộc Duệ Thần, cảm ơn anh đã đợi em”.
Anh nhìn cô im lặng một lúc lâu mới lên tiếng:
“Anh nhớ chúng ta đã giao kèo tối nay anh muốn làm gì thì làm…”
Ngải Ái sừng sỏ, co chân chạy biến vào trong phòng:
“Không giỡn với anh nữa. Em đi tắm đây”.
Cô ném túi xách lên ghế nệm, cầm quần áo chạy trốn vào trong phòng tắm.
Mộc Duệ Thần nhìn cô, cong miệng cười một cái, khẽ lắc đầu, sau đó ngồi xuống ghế nệm mở máy tính tiếp tục giải quyết tập báo cáo được gửi tới từ Mỹ.
Trong phòng tắm bắt đầu truyền ra tiếng xả nước và tiếng hát vang. Có vẻ như bé của anh hôm nay có tâm trạng khá vui vẻ…
Mộc Duệ Thần nhìn bản kế hoạch như ma trận trên màn hình với vẻ mặt khá chăm chú, những ngón tay lướt trên bàn phím, dường như thái độ nghiêm túc này không hợp với một người trẻ tuổi như anh.
Có tiếng nhạc vang vang bên tai, màn hình điện thoại sáng lên trong túi xách. Mộc Duệ Thần vốn dĩ không quan tâm lắm vì anh không phải là người thích xâm phạm đời sống riêng tư của người khác cho dù đó là bé của anh, chắc chắn cô ấy cũng sẽ không đồng ý.
Nhưng…
Trên màn hình điện thoại hiển thị tên người gọi tới. Bắc Hàn đang gọi… Bắc Hàn, đang gọi… Nhạc chuông này khá phù hợp với phong cách của cô.
Anh lấy điện thoại vẫn đang phát nhạc chuông ra thì tiếng nhạc ngưng bặt.
Ném điện thoại lên bàn, tiếp tục tập trung vào công việc thì có tiếng chuông báo tin nhắn. Mộc Duệ Thần nhìn qua, vẫn là Bắc Hàn.
Anh nhìn hàng chữ trên màn hình tới mười lăm lần cả thảy vẫn không có cách nào bình tĩnh tiếp tục làm việc.
Anh đã bị phá đám.
Anh cầm điện thoại lên, đọc tin nhắn Bắc Hàn gửi tới, sau đó không lâu đã khiến anh phải nhăn mặt.
177.
Cô bé, cảm ơn em. Thật tình anh rất muốn được cõng em mãi trên lưng, mãi mãi không dừng lại… Cảm ơn em vì đã cho anh một kỷ niệm đẹp, bởi vì ít ra anh cũng biết rằng: Em không ghét anh… Với anh, như vậy đã đủ… Bắc Hàn
Mộc Duệ Thần nhìn chằm chằm vào ánh sáng phát ra từ màn hình, nhấn nút thoát rồi ném điện thoại lên bàn.
Anh gập máy tính, khoanh hai tay đưa mắt nhìn về phía phòng tắm. [Chết chưa]
Cửa phòng tắm sau đó mở ra, Ngải Ái mặc áo phông và quần đùi đi ra, do để tránh nước thấm vào chân nên cô chỉ tắm rửa qua loa.
Thấy Mộc Duệ Thần ngồi yên không nhúc nhích trên ghế còn nhìn mình chăm chú, cô sững sờ ngây ngốc đứng tại chỗ:
“Sao vậy? Sao anh lại nhìn em bằng ánh mắt kỳ quái thế hả?”
Ánh mắt đó có vẻ như đang thăm dò cô cùng với vẻ mặt lạnh lẽo đạo mạo.
Ngải Ái đi tới ngồi xuống cạnh anh, hai tay đặt lên trên cánh tay của anh, ngước mặt lên hỏi:
“Mộc Duệ Thần, hay anh không được khỏe, vết thương của anh lại đau hả? Hay mình đi bệnh viện nhé?”
Anh nheo đôi mắt lạnh băng lại, hơi quay mặt đi, nhìn cô:
“Không sao!”
Ngải Ái nhẹ nhỏm thở ra, ghé sát mặt vào anh giống như con mèo con dụi vào người chủ nhân:
“Anh khỏe mạnh là em vui rồi”.
Mộc Duệ Thần từ từ nghiêng người xuống, cả người Ngải Ái ngã vào lòng anh. Cô dựa vào ngực anh, chun mũi hít hít. Mềm mại và ấm áp thật đấy.
“Mộc Duệ Thần… Sao người anh lúc nào cũng thơm thế…”
Cô dựa sát vào anh, ngửi mùi thơm tỏa ra từ anh, hơi nheo mắt lại.
“…Ừ…”
Một lúc lâu sau, anh mới ôm eo cô, đặt cô ngồi trên chân mình, cúi đầu lên tiếng:
“Tối nay em đã làm gì?”
Ngải Ái đang thả lỏng cơ thể bất giác cứng đờ cả người ấp úng:
“À… Ở trường bàn… những việc này kia nọ…”
“Thật chứ?”
“Ừ!”
Cô gật đầu cái rụp, cúi thấp xuống không dám ngẩng mặt lên nhìn anh. Ngay sau đó, tay Mộc Duệ Thần đặt trên cổ cô lạnh như băng. Mộc Duệ Thần bắt buộc cô phải ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh:
“Bé, sao em lại run?”
“…Hả? Em không có…”
“Em đang hoảng hốt, sợ hãi,… Cả người run rẩy… Và, em đã nói dối”.
Mặt Ngải Ái biến sắc.
Mộc Duệ Thần nhếch môi mỉm cười:
“Em lúc nào cũng tỏ vẻ đáng thương để anh dễ dàng bỏ qua cho em. Nhưng lần này sẽ không có chuyện đó đâu… Em đã… nói dối hòng qua mặt anh”.
Vừa dứt lời, Ngải Ái có cảm giác cằm mình bị nắm mạnh lấy, ngón tay bóp mạnh như muốn bẻ gãy cằm cô.
“Đau…”
“Lần nào em cũng kêu đau nhưng không chịu nhớ cảm giác đau đớn”. Mộc Duệ Thần tàn nhẫn nói. “Anh đang giúp em nhớ lại, có muốn anh làm cho em nhớ mãi không quên?”
Cô thấy eo mình bị cánh tay anh ôm chặt. Mộc Duệ Thần ôm ghì cô vào người cứ như muốn bóp nát, bẽ gãy xương cốt cô.
Lực mạnh bạo khủng khiếp khiến cô không thể nào chịu đựng nổi, nhìn vào đôi mắt lạnh băng của anh cô biết anh đang rất tức giận. [Đọc bản convert có khi còn hay hơn mình edit lại].
“Đúng là em đã gặp Bắc Hàn”.
Cô khổ sở hét lên, tay nắm chặt vai anh để khỏi đau, kiên cường nhìn anh. “Nhưng em không có lỗi gì cả. Bọn em chỉ là bạn bè”.
Ánh mắt Mộc Duệ Thần lạnh lẽo không có nổi một tia ấm áp. Anh đẩy tay ra, Ngải Ái liền ngã ập xuống mặt đất. [Thằng này vũ phu dã man. Sau này Ngải Ái có bầu rồi cũng thế. (T___T)].
“Tôi ghét nhất là bị lừa gạt”. Giọng nói của anh hờ hững. “Càng không thể tha thứ cho người đã lừa gạt tôi”.
Ngải Ái bị ngã sấp xuống đất, vết thương ở chân va vào chân bàn đau tới mức mắt cô đỏ hoe.
“Đúng thế. Nếu không phải do anh bá đạo, độc tài như thế này thì tôi đã không phải lừa dối anh. Nếu tôi nói với anh tôi ở cạnh Bắc Hàn chắc chắn anh sẽ không đồng ý. Vậy ngoài việc phải nói dối anh tôi còn biết làm gì nữa đây”. Cô ôm đầu không nhìn anh. “Anh lúc nào cũng bắt buộc tôi, có bao giờ anh quan tâm tới cảm xúc của tôi chưa, hay nói đúng hơn anh có thấu hiểu nổi khổ của một con tình nhân chưa. Việc quái gì anh phải để nhiều tâm tư tình cảm vào tôi, vào một con tình nhân của anh!”
Cô đột ngột quay đầu lại, nhìn anh cười gượng:
“Lần đầu tiên trong đời tôi nhận lời tỏ tình, chấp nhận một người đàn ông, chấp nhận câu nói “tôi thích em nhưng em chỉ có thể làm tình nhân của tôi”,…phải chăng… buồn cười quá đúng không?”
Mộc Duệ Thần khẽ bĩu môi, im lặng không nói gì.
Chống tay lên bàn, Ngải Ái lảo đảo đứng dậy, nghiêng đầu đi:
“Mộc Duệ Thần, vì lựa chọn ở bên cạnh anh mà tôi chấp nhận cả việc không có bất kỳ danh phận gì. Chưa bao giờ tôi nghĩ bản thân mình lại hèn mọn như thế này. Anh còn muốn tôi phải làm gì nữa hả!”
“Bé…”
Anh đứng dậy nắm tay cô.
Ngải Ái lùi lại mấy bước, nhìn anh bằng đôi mắt sũng nước đau thương:
“Anh nói anh thích tôi… Xin lỗi nhé, tôi không có cảm giác gì với anh cả”.
Mộc Duệ Thần khẽ dựa vào người cô, Ngải Ái liền bước lùi ra sau:
“Chính anh đã nói hai ta đừng cãi nhau, vậy nên giờ tôi…”
Cô nghiêng đầu quay mặt sang chỗ khác, không chờ anh lên tiếng đã chạy biếng đi.
Ngải Ái trốn trong phòng tắm, khóa chặt cửa lại không nói thêm bất kỳ điều gì.
Bởi vì lúc này cô chỉ biết trốn đi.
Người quan trọng nhất với cô là Thang Tiểu Y cũng bị Mộc Duệ Thần hại mà cô còn bỏ cô ấy để lựa chọn anh.
Một người luôn quan tâm chăm sóc cô, chưa bao giờ lạnh nhạt với cô là Bắc Hàn cũng bị cô bỏ qua.
Tại sao… Đơn giản bởi vì cô đã yêu anh, yêu bằng tình yêu khắc sâu trong tim?