Cậu nhìn chùm chìa khóa đặt trên bàn, im lặng không nói gì.
Ngải Ái lồm cồm ngồi dậy.
Ôi trời! Cô lại để chìa khóa phòng ở ngoài phòng khách.
Mộc Duệ Thần leo xuống giường, đứng một bên nhìn Ngải Ái mỉm cười:
“Hôm qua phản ứng của chị cũng không tệ nhưng vẫn còn hơi ngốc, nhưng cũng có thể cho là có tiến bộ!”.
Miệng cười như thiên sứ!
Ngải Ái ngồi trên giường, ngón tay chỉ vào chỗ xương dưới cổ có hai vết không rõ lai lịch:
“Cậu làm phải không?”
“Ừ!”. Cậu chỉ tay vào môi. “Tôi đã mút hết sức, mất không ít thời gian”.
“Hai cái vết này đều do cậu làm. Mộc Duệ Thần cậu không hiểu sao, không thể làm như thế với mẹ cậu. Cậu muốn tôi nói với cậu bao nhiêu lần nữa đây! A A A!”
“Đừng có gào!”. Miệng cậu vẫn cười tươi như không có chuyện gì. “Chị phải biết rằng, chị là người đầu tiên có gan nói tôi là đồ lừa gạt còn nhốt tôi ngoài cửa”.
“Cậu cho cậu là Hoàng đế à?! Ai dạy cậu nói mấy lời đó hả?”. Nếu cô là một ngọn núi lửa thì đã sớm phun nham thạch từ lúc nào. Trước sau gì cô cũng bị thằng nhóc này làm cho trào máu họng mà chết.
Mộc Duệ Thần nhìn cô một lát, không nói gì, sau đó liếc mắt nhìn cuốn sách trên đầu giường.
Ngải Ái nhìn theo, mặt tối đen, chỉ còn biết ngẩng đầu than trời.
Đó chính là quyển sách đam mỹ kích tình, tiểu công sẽ hôn mấy dấu hình dâu tây lên người tiểu thụ và bá đạo tuyên bố rằng, cậu là của tôi mãi mãi, tôi đã đóng dấu của tôi lên người cậu, không ai được phép chạm vào…
Tiểu thụ ngượng ngùng và kích động…
Vì cô cũng rất rất thích quyển sách này nên chưa trả lại cho Thang Thang. Không ngờ bây giờ thì đã rõ. Đây chính là báo ứng, bi kịch cuối cùng cũng xảy ra…
“Vết này chính là sự trừng phạt của tôi giành cho chị… và tôi còn muốn cảnh cáo…”. Mộc Duệ Thần đỡ vai cô lên, mắt cười thú vị. “Cảnh cáo…. Chị là của tôi. Không ai được chạm vào…”. [Mấy cậu nhóc bây giờ ghê dzậy… Nhóc ơi, em mới có mười ba tuổi thôi. Sorry mọi người, mình nhiều chuyện. Tại thấy thằng nhóc này… bá đạo quá].
Sặc…
Còn không bằng trào máu miệng mà chết.
NGÀY SINH… CỦA CÔ
Lúc Ngải Ái đang dọn bàn ăn, khẽ liếc mắt nhìn Mộc Duệ Thần đang ngồi trên ghế sofa xem tivi liền lén gọi điện cho Thang Tiểu Y.
“Thang Thang, cậu tới đây đi!”.
“Làm gì?”
“Dẫn tớ ra ngoài. Tớ cần phải đi làm thêm. Thằng nhóc không cho tớ đi!”.
“Haizzzz?!”. Thang Tiểu Y dĩ nhiên vẫn còn đang ngáp dài trên giường, giọng ngái ngủ. “Thằng nhóc… Ai trời?”
“Mộc Duệ Thần đấy! Cậu có tới không thì bảo, không thì tớ lại trễ giờ làm thêm. Tớ không muốn bị mất việc…”.
“Rồi… rồi…!” Thang Tiểu Y sau một hồi im lặng cũng lên tiếng.
Con nhỏ này lại ngủ rồi.
“Thang Thang!”. Ngải Ái ngồi xổm xuống hắng giọng, mặt đỏ ửng lên. “Thế này đi… Thật ra… Thật ra tớ muốn đi mua nội y sếch xì…”
“Hả! Tiểu Ái, tớ không nghe nhầm chứ?”. Giọng nói của cô nàng chứng tỏ rằng nàng ta đang rất phấn khích, Ngải Ái còn nghe được cả tiếng soàn soạt của quần áo. “Cậu chờ tớ một lát thôi nhé. 20 phút. Tớ tới liền đây! Chờ tớ nhé!”.
Ngải Ái tắt điện thoại, thở dài.
Nếu không nói như thế thì có lấy bom uy hiếp Thang Thang, cô nàng vẫn ngủ như chết.
Hại bạn! Chính là đây!
Nhưng điều Ngải Ái hận ở đây chính là một thiếu nữ đoan trang như cô lại có thể dùng thứ đồ đó để dụ cô bạn thân.
Vừa ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Mộc Duệ Thần đang chống tay đứng xem.
“Tôi… tôi không gọi điện”. Cô hốt hoảng.
Cô rất muốn vả vào miệng mình mấy cái,tại sao chưa đánh đã khai thế này.
Mộc Duệ Thần dựa người vào thành bếp, bình tĩnh nói:
“May cho chị chị không phải tội phạm bởi vì thẩm vấn chị quá dễ”.
“Hừ!”.
Ngải Ái quay người tiếp tục rửa chén. Mộc Duệ Thần đi tới cạnh cô, giơ ra một cái thẻ vàng óng:
“Chị còn muốn đi làm thêm nữa không?”
Cô không trả lời, dù sao cậu ta cũng chẳng cho cô đi.
“Không đi nữa!”. Giọng nói của thằng nhóc ôn tồn. “Thẻ này có rất nhiều tiền. Tôi nghĩ chị không cần phải cực khổ”.
Ngải Ái ngừng tay, quay lại nước mắt ngắn dài:
“Cậu đang đau lòng… vì mẹ cậu sao. Ôi, tôi cảm động quá!”
Nhận lấy cái thẻ,… run rẩy…
“Tại sao cậu lại có cái thẻ này? Đừng nói với tôi là cậu đi ăn trộm nhé? Hay là cậu đi du côn du đảng để đoạt lấy của người ta?”
“Du côn?”. Mộc Duệ Thần nhíu mày.
Cô ấy không cần biết nhiều.
“Đây là thẻ của tôi. Chị cứ yên tâm mà dùng”. Nói rồi, cậu quay người đi tới sofa.
“Không được đâu! Cái gì không rõ lai lịch tôi không…”.
“Không cần à? Vậy nó chỉ là rác, tôi ném đi vậy!”.
“Tiền bạc cả đấy sao có thể ném được?”. Ngải Ái giật lấy, nắm chặt trong lòng bàn tay. “Tôi chỉ nói… là tôi sẽ giữ giúp cậu. Cậu còn nhỏ không nên cầm quá nhiều tiền”.