i, muốn cười nắc nẻ vì cứ tưởng tượng ra tình huống nếu Dì Linh đột ngột thức dậy và thấy những gì mình đang làm ắt hẳn Dì sẽ tức điên lên mà gầm rú, nghiến răng rồi chà đạp thân xác mình đến chết mất.
Được một lúc, niềm vui từ từ tan biến dần mà cũng chỉ vì chính cái khung cảnh ảm đạm của căn phòng với những thứ ánh sáng mờ mịt buồn bã đêm hôm ấy, khịt mũi mình cúi đầu hí hoáy xuống gần sát thân người Dì Linh với ý định hôn vài phát lên cổ cho bỏ ghét bởi thấy nó cứ trơn tru láng o sao sao đó trông rất kiều diễm thì trớ trêu thay, đúng lúc khi mình vừa thực hiện xong cái hành vi khá là tốt đẹp đó và rời ra thì y như rằng mí mắt Dì Linh rung lên nhè nhẹ kiểu sắp mở ra, mũi cũng khịt khịt như thể vừa bị tóc của mình châm vào gây ngứa hay sao đó.
Phải nói luôn là mình giật nảy cả người, tâm lí sợ sệt, tim đập hỗn loạn, tay chân toát ra những thứ mồ hôi lạnh không quá khó hiểu còn riêng “chi thừa” thì thụt vào tới tận đẩu đầu đâu mất tiêu luôn.
Nhích người ra xa Dì Linh, mình nhanh chóng xoay người hẳn về phía bên kia nằm run bần bật, nhắm nghiền mắt chờ đợi từng giây từng phút như thể một trận cuồng phong bi thảm chuẩn bị đổ ập đến.
30 giây rồi 1 phút vẫn chẳng có bất kì động tĩnh gì báo hiệu cho một cơn thịnh nộ sắp sửa diễn ra cả, khẽ đưa bàn tay lên miệng mình mím môi cắn chặt từng ngón rồi thở hổn hểnh từng hồi đau đớn.
Cũng phải mất chừng thêm một lúc bất động nữa, khi mà sự khổ sở tưởng chừng đã lên tới đỉnh điểm mình mới dám cả gan chậm chạp quay gương mặt lấm lét, dấm dúi nhìn ngược về phía sau để thám thính tình hình.
Đầu tiên cũng chẳng dám nhìn cho lâu, chẳng dám soi sét kĩ là Dì Linh đã biết được chuyện mình vừa làm ban nãy hay chưa vì lúc này Dì đã quay hẳn người khác chỗ mình vào thẳng hướng tường, nhưng sau một thoáng quan sát kiểm thấy Dì không động đậy gì nữa thì mình cũng dần lấy lại được bình tĩnh mà thủng thẳng quay hẳn lại nằm ngửa người ra mà thoải mái liếc ngoáy cho thật tỏ tường mọi thứ.
Đoán biết chắc sự việc thót tim vừa rồi xảy ra chỉ có thể là do mái đầu đinh nhọn nhọn lại chỉa chỉa của mình chứ không thể là cái gì khác, tóc mình châm thọt vào mũi làm Dì Linh ngứa ngáy nên quay người vào tường tìm chốn bình yên ngủ tiếp trong vô thức, chắc chắn là vô thức vì nếu lúc đó Dì cảm nhận được sự việc thì mình hẳn là bầm dập mất rồi chứ làm gì an toàn nằm phè phỡn nơi đây nữa chứ.
Cũng chính vì cái suy nghĩ quá qua loa như vậy nên đâm ra lúc đó mình không thấy sợ chút nào, chẳng buồn đề phòng mà hình như còn lì thêm nữa.
Ngồi dậy ngáp một hơi thật dài, mình đứng thẳng người đá chân thể dục thể thao này nọ các thứ rồi lẹ làng mở cửa phòng, đi vệ sinh sau đó quay trở lại cái chốn bồng lai này ngủ tiếp vì để ý thấy bên ngoài cửa sổ trời hãy còn nhá nhem lắm.Nói là ngủ nhưng thực tế có gác đầu êm ái được chút nào đâu, vẫn cứ lặp đi lặp lại cái điệp khúc trằn trọc ấy mà thôi.
Sau một hồi nằm trườn dài trong nỗi cô đơn thời khắc đêm đen gần về sáng, mình ngồi dậy với tay lấy điều khiển tắt điều hòa sau đó nhoài người chui toạt vào chăn luồn tay qua eo ôm Dì Linh thật chặt từ phía sau.
Cảm giác lúc đó phải nói luôn là…sướng!
Eo của Dì Linh vừa thon vừa gọn, người ngợm cũng gọi là có da có thịt khúc nào ra khúc đó đặc biệt là khoảng thời gian này thì Dì có dây người hơn như mình đã kể ở chap mà Dì đứng nấu ăn dưới bếp gần đây chứ không phải ốm nhôm ốm nhách như mấy hot girl hot dog bây giờ.Nói chung là ôm rất vừa tay lại có cảm giác lâng lâng khó tả.Cánh tay mình thì vòng qua eo còn bàn tay thì đặt lên bụng đâm ra mọi nhịp thở của Dì mình hầu như đều cảm nhận được hết.
Và rồi chuyện gì đến cũng đến, như bao thằng con trai khác khi gần gũi cơ thể một phụ nữ, cái “chi lạ” của mình có dấu hiệu thức giấc sau một khoảng thời gian dài im hơi lặng tiếng, mình thì cũng không biết là bây giờ nó mới “ngoảnh mặt” lên nhìn đời hay là đã ngoảnh từ trước rồi nữa mà chỉ biết lúc mình phát giác ra sự lạ là đã thấy nó đang “đứng thẳng” lên trong quần và đâm nhè nhẹ vào mông Dì Linh rồi, vì mình đang ôm chặt Dì từ phía sau mà.
Mình thề là lúc ấy mình vừa đỏ mặt lại vừa bối rối không biết tiếp theo nên làm sao nữa, tâm trí mình đấu tranh dữ dội lắm giữa việc cứ tiếp tục ôm Dì Linh như thể không biết gì về chuyện “thằng ấy” đang phản chủ hay là thể hiện bản lĩnh nam nhi lập tức tách ống ra khỏi ao tù.
Phù, chắc có lẽ các bạn cũng đoán biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nhỉ vì mình vốn bản tính nhút nhát, sợ sết các thứ nên làm sao mà dám…nhưng không, lần này thì không vì khi đầu óc vẫn còn khốn đốn với cuộc chiến sinh tử thì đột nhiên từ nơi háng chân mình xuất hiện một luồng điện rất lạ, nó nhanh chóng lan đều ra xung quanh tạo cho mình cảm giác phấn chấn đến tột cùng, có lẽ đó chính là khoảnh khắc mà phần con trong mình thực sự “trỗi dậy”.
Nói là trỗi dậy thế thôi chứ nhìn chằm chằm vào tấm lưng ngay trước mặt là mình đủ lạnh gáy rồi chứ cũng chẳng dám làm gì cho ra ngô ra khoai cả, kiểu sau nhiều năm bị đàn áp dã man không thương tiếc thì trong mình đã vô hình chung hình thành nên một nỗi sợ tìm tàng, sợ đến mức chỉ nhìn thấy bóng Dì Linh từ xa xa thôi cũng đủ dựng da gà các thứ.
Nhưng vừa để không phải mang tiếng là đàn ông yếu đuối lại vừa không được làm những chuyện có lỗi với bản thân nên sau một thoáng chần chừ thì mình cuối cùng cũng đưa ra một quyết định vĩ đại đó là…cứ để thế nằm ôm Dì Linh thật chặt, thật chặt và giả vờ như đang ngủ còn chừa đường rút lui.
Mình nằm ôm Dì Linh ở tư thế nghiêng, ôm chặt cứng mà lâu lâu còn chịu khó thả lỏng để “thằng em” có khoảng trống thoải mái “cạ cạ” vào nơi nó thích, mặc dù chỉ là sau hai ba lớp vải vóc nhưng cảm giác mà nó mang lại nói chung cũng tương đối khá khẩm.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, một hồi rồi lại một hồi thậm chí mình chẳng thể đoán chắc là bao lâu nữa mà chỉ biết tính đến lúc đó nhịp điệu cạ cạ đã nhanh, rất nhanh.
Khoảnh khắc ấy thực sự là “chỉ còn ta với nồng nàn”, mình cứ ngỡ đang đi trên mây bởi trong tìm thức lúc đó mình như là có phép thuật hẳn hòi thật ấy, có khả năng bay từ đám mây êm ái này qua đám mây êm ái khác mà chẳng gặp chút khó khăn nào.
Trong cái yên ắng của căn phòng giây phút ấy, mình được bay, bay mãi, bay mãi cho đến khi bất ngờ bị kéo tụt xuống bởi câu nói của một ai đấy, nó vang lên rất khẽ khàng và gần thật gần.