im lâu lâu lại bị một ai đó ngồi chéo từ đằng sau lấy chân khều khều lúc là lưng, lúc là cổ áo kìa.
Lần một, lần hai không nói, ai đời một phút làm tới mấy lần thì biểu sao mình chịu đựng nổi vì cứ như thể Dì Linh kêu mình xuống đây là để thỏa mãn tâm tính thích chọc ghẹo người khác của bản thân vậy.
-Đừng…_Mình nhăn nhó.
-…_Dì Linh làm mặt thờ ơ như kiểu bị động chạm tự ái.
-Đừng…con đã nói là đừng mà…đừng…_Mình cáu kỉnh hơi lớn tiếng.
-…_Dì Linh mím môi hối lỗi như em bé.
Cứ thế, cứ khều khều rồi bị mình nhặn xị xong lại hối lỗi rồi lại khều khều chừng 1 tiếng sau thì mình và Dì Linh vào ăn cơm.
Nghe tả đến đây chắc có lẽ phần nhiều các bạn bắt đầu cảm thấy mọi thứ đang diễn ra trong căn nhà này sao mà chán thế không biết nhỉ, ừm mình cũng thấy chán vô kể mặc dù trước đây suốt gần 2 năm trời tất cả mọi thứ cũng vẫn chỉ diễn ra như thế thôi nhưng chẳng hiểu sao bây giờ mình lại thấy chán.Điều lạ là trước đó chị Chi đã đi công tác hơn 2 tuần và mình thì những lúc không bận học thêm học bớt cũng chỉ ở nhà với Dì Linh như thế này, thậm chí có lúc còn ở nhà một mình nữa kia nhưng thực sự lúc đó mình cảm giác căn nhà này vẫn là không gian của 3 người chỉ có điều là một hay hai thành viên đang đi vắng thôi ấy vậy mà bây giờ thì khác hẳn, nó tuy là vẫn vắng lặng như thường thấy nhưng lại mang môt dáng vẻ rất lạ lẫm, một dáng vẻ yên ắng đến âm ỉ, yên ắng đến đáng sợ mà có lẽ chỉ những con người đa sầu, đa cảm như mình mới có thể nhận ra chứ cứ như cái nét mặt hí hửng có thể “cười với đủ chuyện nhỏ nhặt trong đời sống” đang ngồi vô tư bỏ cơm nước để gọt trái cây kia thì làm sao mà hiểu được.
Mà nói chứ, mình càng nhìn ngắm kĩ càng sống chung lâu thì lại càng thấy thèm khát cái lối sống vô tư, không lo không nghĩ, cái lối sống thoải mái khiến cho đối phương cứ mãi nhìn mà gật gù.
Sau khi ăn xong, mình lửng thửng lên phòng sắp xếp trước quần áo, sách vở vào cặp rồi ngồi lướt web chat chat với tụi bạn trong phòng chat nhóm bàn luận về mấy thầy cô trong trường, công nhận tụi con gái lúc nào cũng bạo hết chữa người này lại dày vò người kia, cứ như thế mãi đến 8 giờ thì đột nhiên điện thoại mình reng.
Mình: A lô
Dì Linh: Duy khùng…xuống thử Yến nè…mới chưng xong…
Mình: Ngon không mà xuống thử…khó lắm…
Dì Linh: Cha này…hàng chùa mà biểu sao không ngon…nói chứ ban ngon luôn…
Mình: Dưới tầng trệt hả…mà lần sau Linh đừng gọi nữa…làm biếng đi lên kêu thì coi như con không muốn ăn đi…
Dì Linh: Nói gì…xuống…
Mình: À dạ…
Cúp máy xong mà mồm miệng mình vẫn còn đang run bần bật vì vừa bị quát.
Chắc các bạn cũng phần nào đoán được lúc đó mình đang muốn lên lớp Dì Linh đúng không nhưng xui thay lại bị Dì Linh nạt cái làm cho hết cả hồn khiến mình ngơ ngác như con gà ác luôn, thực tế thì thần kinh mình yếu lắm, mong manh và rất dễ bị tổn thương.
Đứng lên với tay lấy cái áo ấm có mũ trùm, mình lửng thửng bước xuống nhà trong cái không khí yên ắng đáng sợ vào thời khắc buổi tối của một căn hộ hình mẫu trong hẻm sâu thì đột nhiên lúc đó mình bỗng nhiên nghe thấy tiếng nước chảy mạnh trong nhà tắm tầng hai.
Đoán biết chắc trong đó là người mà ai cũng biết là ai nên chẳng cần mất tới môt giây, mình nhanh chóng liên tiếng nho nhỏ và the thé nghe khá rợn người.
-Cần xuống nhà trước không hay đứng đợi ngoài này xuống chung cho vui…_Mình thì thầm giọng ma chê quỷ hờn.
-…_Hoàn toàn im bặc, bên trong chắc chắn đã nghe thấy giọng mình nhưng không biết vì thực sự sợ hay là đang làm giá nữa.
-Đang đi to hay đi nhỏ á…chắc to rồi…đi to nhưng không nhiều bị nãy thấy ăn như mèo…_Mình tiếp tục điệp khúc ai oán.
-…_Vẫn không nghe thấy động tĩnh gì.
-Đuối quá không nói được lời nào hay là bị nói trúng quá nên đành im…chắc vậy quá ha…_Mình trở lại với giọng thực nhưng lại khá hí hửng.
-…_Người bên trong vẫn chưa chịu trả lời tiếng nào.
-Giờ không biết nên xuống trước hay đứng đợi xuống chung đây nữa…_Hụt hẫn, mình định bụng đứng dựa tường đợi Dì Linh bước ra vậy.
-Nên xuống trước…_Lần đầu tiên, bên trong phát ra tiếng nói nghe hơi có chút tức tối.
-Ừm…vậy xuống trước đây…_Mình chậc miệng bước xuống cầu thang, vừa đi vừa huýt gió gọi ma.
Nói chung mình cũng hơi lo chút đỉnh vì cứ nghĩ chắc đùa giỡn hơi quá trớn rồi, đụng ngay lúc Dì Linh đang bực mình có lẽ bởi vậy nên Dì mới không trả lời.Phù, không biết lát nữa Dì Linh đi xuống nhà thấy bản mặt mình Dì sẽ có phản ứng quá khích gì không đây, bắt đầu chút lo ngại rồi.
Nhưng tất cả mọi chuyện bắt đầu trở thành một mối lo thực sự như thường lệ khi sự việc chuyển biến xấu đi, nói không phải chứ từ sáng đến giờ trong mình cứ mãi day dứt một nỗi niềm sâu lắng rằng “sao hôm nay mọi chuyện êm xuôi thế nào ấy” và bây giờ cuối cùng thì mình cũng có câu trả lời.Biết sao không, vì khi mình vừa đặt chân xuống nền tầng trệt thì lập tức thấy Dì Linh đang từ nhà dưới đi lên, ngỡ ngàng và choáng váng mình lắp bắp nói.
-Sao…sao Dì Linh…dưới…dưới này…_Lưỡi mình cứng đờ vì mọi hình dung dần trở nên quá rùng rợn.
-Gì á ông…không dưới này thì ai canh Yến ông…_Dì Linh thản nhiên.
-Dì Linh…nhà mình…con mới nghe có tiếng…tiếng người nói trong phòng vệ sinh…_Mình tru tréo.
-Ờ…thì đúng rồi…_Dì Linh trả lời với giọng điệu vô cùng bình thường.
-Đúng gì chứ…ma…ma mà đúng gì…_Mình hối hả nắm tay Dì Linh.
Dì Linh thấy điệu bộ mình hớt ha hớt hải nên trong lòng vui sướng lắm, chẳng vội trả lời mà liền lúc lấy cây chổi ra quay quay quét quét kiểu vô cùng trêu người rồi cuối cùng lại dùng nó để chống chân giả vờ hướng sự quan tâm qua hướng màn hình tivi.
-Ma khỉ á…người bình thường mà ông ơi…_Dì Linh khịt mũi.
-Ủa…chị Chi về hả…nhưng tiếng đó đâu phải…nghe lạ lắm…ai oán lắm…_Mình vẫn chưa hiểu ra.
-Không…Yến á…_Dì Linh cười mỉm.
-Yến gì…Yến nào…đang chưng mà…_Mình chậm tiêu.
-Điên…bé Yên nhà Bác gái á…_Dì Linh kí đầu mình.
-Cái…cái gì…_Mình nín cả thở.
Cùng lúc đó, từ lưng chừng nửa số bậc cầu thang nối giữa tầng trệt và tầng hai, tiếng bước chân của một ai đó khẽ khàng vang lên thu hút ánh nhìn của cả mình và Dì Linh, lập tức chưa đầy 5 giây sau một dáng hình vô cùng quen thuộc từ từ lộ diện.
Và giống y như lời Dì Linh đã nói, là nhỏ Yến, Song Yến.