Ngay cả người ngốc nghếch đến đâu cũng cảm giác được Kỉ Dĩ Ninh đang thay đổi, thực rõ ràng, cô vui vẻ hơn và cũng có dũng khí hơn trước.
Về phần nguyên nhân ư, chúng ta phải mượn câu văn của Quỳnh Dao để tổng kết mới được: Đường Dịch khổ sở dùng tâm sức nói ra một câu kinh người ‘Anh yêu em’, làm cho tính văn nghệ trong nội tâm Kỉ Dĩ Ninh kích động không thôi.
Đương nhiên, Kỉ Dĩ Ninh có kích động đến mấy cũng vẫn là Kỉ Dĩ Ninh trước đây thôi, phương thức biểu đạt vĩnh viễn mang tính hàm súc, nhiều nhất cũng chỉ cười đến sáng lạn một chút, ánh mắt sáng hơn một chút, còn về chuyện kiểu như: ‘Khi ông xã mới về nhà đã chạy vội ra ngọt ngào gọi một tiếng: Ông xã ~ nhớ anh chết đi được ấy......’ đó, thì có chờ một trăm năm nữa cũng đừng mong nhìn thấy trên người Kỉ Dĩ Ninh.
Nhưng đối với cuộc sống như thế, Đường Dịch cũng thấy thực vừa lòng rồi. Vì thế cuộc sống cứ tiếp diễn như vậy, Đường Dịch cùng lúc gia tăng củng cố các trạng thái tâm lý tốt cho Kỉ Dĩ Ninh, về phương diện khác anh không tiếc tất cả thủ đoạn đe dọa uy hiếp bác sĩ Thiệu kia, bảo đảm phải dùng mọi cách và trong thời gian ngắn nhất có thể kích thích tiềm năng y học của anh ta.
Gần đây Kỉ Dĩ Ninh càng ngày càng quấn lấy Đường Dịch nhiều hơn, cũng càng ngày càng không muốn rời khỏi Đường Dịch, kèm theo đó là sự lo lắng cho anh càng ngày càng gia tăng. Kỉ Dĩ Ninh không ôm ấp tình cảm võ hiệp như Tô Tiểu Miêu thế này ‘Oa! Được đi dưới trời mưa cùng Đường Kính quả thực là lãng mạn chết đi á!’, vừa nghĩ đến cuộc sống của Đường Dịch luôn nguy hiểm như vậy, tinh thần văn nghệ của Kỉ Dĩ Ninh lại trỗi dậy, bên ngoài thì vẫn tỏ vẻ như bình thường, nhưng ban đêm lại cất đi thứ đang giấu trong áo anh đó.
Cô đang lo lắng cái gì, Đường Dịch đương nhiên biết. Đường Dịch là một người thông minh, hơn nữa anh làm sao có thể để Kỉ Dĩ Ninh ngày nào cũng lo lắng đề phòng vì mình được, tuy rằng anh không nói, nhưng những người làm việc ở Đường gia chỉ cần chú ý một chút sẽ phát hiện, Đường Dịch đã bắt đầu giới hạn công việc của mình, hoạt động tài chính cũng không đa dạng như trước, không làm nhiều chuyện nguy hiểm nữa.
Những người có ‘Chú ý một chút’ này, hiển nhiên bao gồm cả Đường Thần Duệ.
Đường Dịch là tiền a...... Đối với ngân hàng đầu tư mà nói thì nó có sức cám dỗ lắm đó!
Đường Thần Duệ không biết Đường Dịch có vốn lưu động bao nhiêu, nhưng bạn Đường làm ra một phân tích hiển nhiên, cụ thể như sau: Thế này nhé, Hoa Kỳ làm thế nào mới có thể trở thành một siêu cường quốc? Bằng cách bán vũ khí trong thế chiến thứ hai! Đường gia kinh doanh chủ yếu là cái gì? Vũ khí! Vì vậy, Thực lực của Đường Dịch tương đương với một Hoa Kỳ nhỏ!
Cho nên tối nay, Đường Dịch không thể về nhà, công việc của anh có hoạt động, đó chính là việc đàm phán bàn bạc với ngân hàng đầu tư.
Ngân hàng đầu từ này, đương nhiên chính là Đường Thịnh trong tay Đường Thần Duệ rồi. Đường Thần Duệ rơi vào tình thế bắt buộc với Đường Dịch, thế nên mỗi khi Khiêm Nhân nhìn thấy biểu tình của Đường Thần Duệ đang nhìn chằm chằm vào Đường Dịch, anh đều thấy sợ hãi. Khiêm Nhân luôn bái phục sát đất với bạn Đường này: Rất mạnh mẽ, thật sự có người đàn ông dám công khai bày ra ánh mắt thèm nhỏ dãi với Đường Dịch sao......
Ăn xong cơm chiều, hai người đàn ông đi vào khách sạn, vừa đi vừa thấp giọng nói chuyện với nhau.
Đường Thần Duệ thẳng thắn:“Đứng trên lập trường của Đường Thịnh, nếu có sự đầu tư của anh, thì thật không còn gì tốt hơn, về vấn đề khác......”
Đang muốn nói tiếp, bỗng nhiên thấy Đường Dịch không thèm nói một câu nào đã bỏ mặc anh, một mình đi thẳng về phía bên trái.
Bên trái hành lang khách sạn, thân ảnh cô đơn của Kỉ Dĩ Ninh đã tiến vào tầm mắt mọi người.
“......”
Trong lòng bạn Đường thật là buồn bực, xoay người liền hỏi Khiêm Nhân:“Khi nào thì anh ta có loại tật xấu này thế??” Đang nói được một nửa chuyện làm ăn mà còn bỏ lại anh để đi tán gái!
Khiêm Nhân tất nhiên không dám dũng mãnh giống Đường Thần Duệ rồi, không dám nói trắng ra mà chỉ giải thích ‘Anh ấy cũng chỉ để ý một cô gái thôi mà’, cuối cùng Khiêm Nhân cúi đầu cười cười không nói chuyện.
Kỉ Dĩ Ninh mặc một chiếc váy mùa xuân màu xanh nhạt, sạch sẽ thuần túy, cô rất ít khi bất ngờ chạy tới khách sạn tìm anh, thế nên tối nay khi Đường Dịch nhìn thấy cô thì vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
“Sao em lại tới đây?”
“Vâng, em có chuyện này muốn nói với anh, cho nên đã tới rồi……”
Đường Dịch vội vàng cởi áo khoác âu phục mặc lên người cô,“Ai đưa em tới?” Đã trễ thế này, lái xe trong nhà không nhắc cô ấy mặc thêm quần áo sao!
Ngoài ý muốn, Kỉ Dĩ Ninh nói cho anh:“Bác sĩ Thiệu đưa em tới.” Chỉa chỉa vào một bên của khu nghỉ ngơi trong khách sạn, quả nhiên nhìn thấy Thiệu Kì Hiên đang nâng tách cà phê lên chào anh.
Đường Dịch nghĩ nghĩ, hỏi:“Em đến bệnh viện à? Trong người có chỗ nào không thoải mái sao?”
Kỉ Dĩ Ninh lắc đầu, không nói chuyện.
Trốn vào trong lòng anh, nói khẽ với anh vài lời.
Đường Dịch cứng người trong vài giây.
Sau đó bỗng nhiên nhấc cô lên, xoay một vòng, tươi cười tràn đầy.
Dĩ Ninh bị động tác nhiệt tình của anh làm cho sợ hãi kêu lên một tiếng, nắm lấy bả vai anh đỏ mặt nói:“Có người đang nhìn đó – -”
“……”
Trong số những người đang trực tiếp nhìn vào hình ảnh đó, đương nhiên bao gồm cả bạn Đường Thần Duệ đang nhàn nhã kia rồi.
Bạn Đường nhìn biểu hiện của người kia một lúc rồi sờ sờ cằm nghĩ nghĩ, đột nhiên nở nụ cười, xoay người nói với Khiêm Nhân:“Chúc mừng, Đường gia nhà các anh sắp có thêm tiểu thiếu gia rồi nhé ……”
“Hả?” Khiêm Nhân gãi đầu:“Sao anh biết?”
Bạn Đường chỉa chỉa vào Đường Dịch cách đó không xa,“Anh nhìn bộ dạng ngốc nghếch của anh ta kia kìa, rõ ràng chính là tập hợp tất cả biểu hiện của chứng sắp được làm bố đó……”
“……”
Khiêm Nhân ngỡ ngàng, không thể không kinh sợ người đàn ông trước mặt:“Thần thiếu gia, anh thật sự là quá cường đại……”
Đúng vậy, Kỉ Dĩ Ninh mang thai.
Buổi chiều sau khi kiểm tra xác nhận ở bệnh viện, Kỉ Dĩ Ninh đã rất vui mừng ôm Thiệu Kì Hiên mà khóc, bác sĩ Thiệu thấy cái mũi cay cay bất ngờ nước mắt cũng ào ào tuôn ra. Người này thì nghĩ, T_T tôi rốt cục cũng có con với Đường Dịch; Người kia thì nghĩ, trời ơi, rốt cục thì tôi cũng giữ được cái mạng nhỏ của mình khỏi bàn tay của Đường Dịch rồi……
Sau khi nghe được tin tức này, cái gì Đường Dịch cũng không muốn, bỏ lại mấy người phía sau, bế Kỉ Dĩ Ninh lên rồi đi vào thang máy, đi lên một phòng trong khách sạn.
Vào phòng, cẩn thận đặt cô lên giường, Đường Dịch ngồi ở mép giường, nắm lấy tay cô.
“Mang thai có thể rất vất vả, nếu em không thoải mái thì nhất định phải nói cho anh biết đó, không được phép gạt anh để một mình tiếp tục gánh vác.”
Mặt Kỉ Dĩ Ninh đỏ lên,“Anh không lo lắng cho cục cưng sao……”
“Lo lắng.” Anh cười với cô:“Nhưng trước khi lo lắng cho con, đầu tiên anh phải bảo đảm em hoàn hảo nguyên vẹn đã.”
Tựa như anh đã từng nói với cô, dù là những người anh đã gặp trước đây, hay có thể gặp trong tương lai, đều không ai có thể so sánh với cô. Trong lòng mỗi người đều có một người quan trọng nhất, Kỉ Dĩ Ninh chính là người quan trọng nhất trong lòng Đường Dịch.
Mắt Dĩ Ninh bỗng nhiên đau xót.
Vốn tưởng rằng cuộc đời này của cô kể từ khi gia tộc suy vong sẽ không còn thấy ánh sáng nữa, vốn tưởng rằng ấm áp cả đời này cô có được cùng lắm cũng chỉ là nhiệt độ cơ thể của chính mình mà thôi, nhưng không ngờ rằng mình còn có thể gặp được anh, anh đem cô đặt trong lòng bàn tay và yêu thương cô đến thế.
“Sao?” Đường Dịch cười vuốt ve mặt cô:“Sao lại khóc thế?”
“Nếu em không thể giữ đứa bé này……” Sẽ làm anh thất vọng ư?
Đường Dịch che môi cô.
“Dĩ Ninh, chúng ta sẽ không, chúng ta có thể đi từng bước một, mặc kệ tương lai gặp phải chuyện gì, chúng ta cũng không hối hận.”
Trước tình cảm thẳng thắn thành khẩn của anh, cô được an ủi. Chỉ có thể ôm lấy anh, từ nay về sau sẽ giao mình cho anh.
……
Người ta hay nói lòng dạ phụ nữ như mò kim đáy biển, phụ nữ khi mang thai càng thấy rõ ràng.
Điển hình chính là Tô Tiểu Miêu tiểu thư, ba giờ sáng bỗng nhiên tỉnh lại muốn nghe kể chuyện kháng chiến ngày trước, nửa đêm không ngủ được bỗng nhiên tỉnh dậy lại còn muốn ăn ô mai dứa và bánh ngọt, sáng sớm mới sáu giờ đã đứng dậy muốn đi vẽ tranh, nếu Đường Kính không đồng ý, cô liền ôm cái bụng nhỏ ra sức kêu đau a đau quá a, Đường Kính thật hết cách với cô, chỉ có thể đi theo cô. Tiểu Miêu còn yêu cầu nhiều hơn, ba giờ sáng nhất định phải là Đường Kính kể chuyện cô mới nghe, nửa đêm, bánh ngọt hoa quả nhất định phải là Đường Kính tự tay làm cô mới ăn, sáng sớm nhất định phải là Đường Kính đi cùng cô mới không đau bụng.
Cứ như vậy, ở nhà Tiểu Miêu vui vẻ quấn lấy Đường Kính, ở công ty thì mọi người cứ tìm Đường tiên sinh, khiến cho Đường Kính rơi vào tình trạng kiệt sức, mới có ba tháng, bụng của Tiểu Miêu còn chưa thấy to ra chút nào mà Đường Kính đã gầy đi mất 10 kg rồi.
Tô tiểu thư có thù tất báo đứng sau lưng anh cười đến mức xung quanh nổi lên từng trận gió lạnh: Đường Kính chết tiệt, ai bảo anh lần trước dám hung dữ với tôi! Ai bảo anh lần trước làm tôi khóc! Lão tử lớn như vậy mà còn chưa bị ai bắt nạt đâu nhé, mười tháng này tôi mà không chỉnh anh thì tôi không tên là Tô Tiểu Miêu!
Căn cứ vào sự đối lập này, hạnh phúc của Đường Dịch chính là cấp lũy thừa so với Đường Kính, quả thực là nhất đẳng nhất cao.
Mang thai ba tháng, ngoài thời gian bị những triệu chứng mang thai thường gặp ra, Kỉ Dĩ Ninh không có biểu hiện khác thường nào, nhưng thật ra sau khi Đường Dịch thấy bệnh trạng của Tô Tiểu Miêu, nghĩ rằng sao mình có thể bạc đãi Dĩ Ninh thế nhỉ, vậy là tâm huyết dâng trào tối nào cũng ôm cô hỏi:“Em có muốn nghe chuyện kháng chiến trước đây không?”
Sau khi Kỉ Dĩ Ninh ‘……’ vài phút, mồ hôi chảy ròng ròng, xoay người sờ sờ lên trán của Đường Dịch, nhỏ giọng hỏi:
“……”
Đầu óc anh chắc bị cháy hỏng mất rồi, thật sự đi học Tô Tiểu Miêu = =, vậy sao không ngẫm lại xem = Kỉ Dĩ Ninh là loại người nào, lịch sử Trung Quốc và thế giới đều đọc làu làu nhé.
Sau khi mang thai, thay đổi duy nhất của Kỉ Dĩ Ninh là, thích Đường Dịch cùng cô đi ra ngoài. Đến hiệu sách, mua đủ loại sách báo dành cho những người sắp làm mẹ; Đến cửa hàng bán đồ dùng cho trẻ, mua các loại quần áo trẻ, mua các loại quần áo trẻ con và nhiều đồ chơi nhỏ. Thấy cô vui vẻ như vậy, tâm tình của Đường Dịch đương nhiên cũng lũy thừa theo đường UP(tâm tình tăng vọt ^^), ham muốn mua sắm ngày càng trỗi dậy, Kỉ Dĩ Ninh thì xem xem chọn chọn, Đường Dịch thì trả tiền, cũng không xem hạ giá, thế nên ông chủ cửa hàng bán đồ của trẻ đó cứ nhìn thấy Kỉ Dĩ Ninh là lại cười đến sáng lạn.
Tâm trạng của phụ nữ, ở nhà đọc sách nhiều khó tránh khỏi nhàm chán. Thế nên Đường Dịch chọn thời gian, những lúc thích hợp sẽ đưa Kỉ Dĩ Ninh đến tiệc tụ hội tư nhân, để cô thư giãn một chút.
“Trước khi đến tiệc tụ hội thì nên đưa cô ấy đi mua lễ phục hay cái gì đó, phụ nữ mà, mua sắm luôn luôn khiến