Tất nhiên cánh cửa khác có thể bị ai đó bít mất (1)
“Nhất Minh cậu có tâm sự à?” Vu Tuy Văn săm soi tỉ mỉ nét mặt của Tô Nhất Minh.
Tô Nhất Minh ừm một tiếng. Gần đây nguồn vốn hạn hẹp, mấy ngày nay anh chạy đôn chạy đáo thúc nợ. Bây giờ anh đang ở thành phố B dự định thương thảo những đơn hàng lúc trước với công ty của Vu Tuy Văn. Sau khi lão Châu tiêu đời, cái doanh nghiệp quốc doanh quy mô lớn này lại bổ nhiệm một ông tổng khác. Vu Tuy Văn nhờ gia thế vững vàng cùng với sự chín chắn vốn có luôn lọt vào mắt xanh của các ông chủ. Anh vốn muốn dựa mối quan hệ của cậu ta để có thể sớm lấy được tiền, ai ngờ chưa kịp nói lời nào thì Vu Tuy Văn đã mặt mày rạng rỡ mời anh đi ăn cơm.
“Nhất Minh, tôi có lẽ sắp thăng quan rồi.” Trên bàn tiệc Vu Tuy Văn điềm đạm cười nói, cho dù đó là một việc rất phấn khởi thì giọng điệu của cậu ta vẫn vô cùng thận trọng, tổng giám đốc vừa bổ nhiệm chỉ là quyền giám đốc trong thời kỳ quá độ, nếu có một chỗ đi tốt hơn, ông ta sẽ không ngồi vị trí đó lâu. Trách nhiệm của ông ta ngoài ổn định tinh thần nhân viên, chấn hưng công ty, nhiệm vụ quan trọng nhất chính là tìm ra người kế nhiệm thích hợp.
Còn Vu Tuy Văn lại là lựa chọn thích hợp cho chức tổng giám đốc, nhưng cậu ta lại có một đối thủ cạnh tranh nặng ký khác là phó tổng giám đốc, tiềm lực mạnh hơn cậu ta một chút. “Nhưng, anh ta gần đây giới thiệu một nhà cung cấp - cậu biết sau khi lão Châu bị cắt chức, đường cung ứng có chút hỗn loạn - nhà cung cấp đó yêu cầu tiền trao cháo múc, nhưng chất lượng sản phẩm thì không đạt tiêu chuẩn, ảnh hưởng đến tiến độ của cả một công trình lớn của chúng tôi. Tổng giám đốc rất không hài lòng. Tôi nhân cơ hội này mới giới thiệu công ty của cậu với ông ta. Nhất Minh, tôi tin vào thực lực của cậu, tin tưởng chất lượng sản phẩm của cậu! Nhưng để kịp tiến độ, cần hàng vô cùng gấp... Việc này nếu mà làm tốt được, chắc chắn tiếp thêm sức cho việc chạy đua vào ghế tổng giám đốc của tôi. Nhất Minh, cậu nhất định phải giúp tôi lần này, đừng để tôi phải mất mặt với ông chủ mình...”
“Chúc mừng.” Giọng nói của Tô Nhất Minh chùng xuống. Vu Tuy Văn trước nay giúp anh rất nhiều việc lớn, anh bây giờ cũng có thể xem như đang đối mặt với cửa ải quan trọng của cuộc đời, lúc quan trọng nhất mà không giúp đỡ nhau thì còn gì là anh em. Hơn nữa, nếu cậu ta thật trở thành tổng giám đốc thì anh cũng có lợi không ít. Bởi thế, nợ chắc chắn không thể đòi vào lúc này, hơn nữa phải dốc toàn lực ủng hộ cậu ta. Tiếp sau việc này thì không cần phải nhiều lời, người ta chắn chắn sẽ chăm sóc công việc làm ăn của mình rồi.
Nhưng... vốn là vấn đề lớn. Cần hàng gấp đồng nghĩa với phải làm thêm giờ, làm thêm giờ đồng nghĩa với phải bỏ ra nhiều vốn hơn, lại thêm mua nguyên liệu nhập vào, phải dùng đến tiền mặt… Tiền mặt trở thành yếu điểm lớn nhất của anh… Anh vô cùng rầu rĩ.
“Có phải gần đây lo liệu hôn sự nên mệt không?” Vu Tuy Văn lại săm soi nét mặt anh.
Tô Nhất Minh nói hàm hồ một câu, “Cãi nhau với vợ rồi.”
Vu Tuy Văn cười vẻ hiểu biết, “Không sao, hội chứng tiền hôn nhân. Rất nhiều người mắc phải bệnh này, tôi có lần tham dự một đám cưới, đã vái tổ tiên rồi, cô dâu bỗng nói với chú rể, em không muốn lấy anh... Kết quả là khách mời hôm đó vô cùng kinh ngạc giải tán... Một tháng sau lại nhận được thiếp mời của họ”
Tô Nhất Minh cười buồn. Sau lần đó anh không tìm Trình Vũ Phi nữa, phần vì quá bận rộn, phần vì anh thật sự không biết nên nói gì. Hôm đó những gì cô nói đều là truyền đạt lại lời của bố cô, tuy khắt khe miệt thị nhưng đều là sự thật. Vì những lời đó mà tổn thương thì không phải là Tô Nhất Minh rồi. Anh lăn lộn trên thương trường lâu như vậy, đã quá quen với thảm cảnh những con chó sói háu đói xung quanh một bãi xương trắng, những lời phỉ báng cay độc đó anh xem như gió thoảng bên tai, nước đổ lá khoai.
Nhưng vấn đề ở đây là những lời đó sao có thể được thốt ra từ chính miệng của cô ấy? Giống hệt như có người chạy đến đâm một nhát dao vào bụng anh, ruột phèo ra, tiếc là anh thuộc dạng thịt dày mỡ béo đã được tôi luyện nên có thể không chút để bụng nhặt ruột ấn vài cái là lại nhét được vào trong bụng, thậm chí có thể dõng dạc phán một câu xanh rờn: Nhắm không chuẩn, lực lại yếu. Ai ngờ lúc ngẩng đầu lên thì phát hiện kẻ giết người lại chính là người mình yêu dấu, bỗng chốc cảm thấy giận tím ruột gan, đau đến không thiết sống, chỉ muốn cô ấy giết mình ngay cho xong, để được nhìn thấy nước mắt hối hận đau đớn tột cùng của cô ấy.
Nhưng tức ở chỗ cô ấy không thèm nhỏ một giọt nước mắt hối hận nào còn không chút lưu luyến quay người bỏ đi. Tô Nhất Minh nhất thời có cảm giác sống không bằng chết. Tiếc là sống chết có thể không màng đến nhưng việc kinh doanh thì không thể không làm, đặc biệt là vào cái mùa thu công việc chồng chất này, nghĩ mà thấy ngán ngẩm. Cơ đồ anh lao tâm khô tứ bao năm mới gây dựng nên rất có thể sẽ sụp đổ tan tành. Bởi thế anh đành phải gạt lệ nén thương đau dằn lòng chiến đấu tiếp.
Lúc công việc bù đầu anh không muốn nghĩ đến những chuyện không vui, đôi khi trốn tránh lại dễ hơn là đối diện. Nhưng càng về khuya, lúc rỗi rãi, nỗi đau đớn lại hiện lên quấy rối giấc ngủ của anh.
Vấn đề anh nghĩ nhiều nhất chính là mình đã sai ở chỗ nào mà khiến cô bất mãn đến thế, bất mãn đến mức tìm yếu điểm của mình rồi đâm vào đấy một dao?
Anh cảm thấy mình chẳng phạm sai lầm gì lớn, tuy trình độ suy xét tâm sự của phụ nữ của anh đã giảm sút so với trước đây rất nhiều. Sống với cô lâu như vậy, anh tự cảm thấy rằng mình đã chiều chuộng bác sĩ hết lòng hết dạ, tưởng đâu cô sẽ vui sướng, ngoan ngoãn nghe lời mình, ai ngờ tâm tư bé nhỏ của cô lại chất đầy những bất mãn về mình. Sao thế nhỉ?
Thở dài đánh thượt, anh nốc một ngụm rượu lớn, hôn lễ anh chưa hủy, vẫn còn ôm một tia hy vọng mong manh, phải tìm Vũ Phi nói chuyện mới được... trốn tránh không phải là cách.
Gắp qua loa vài đũa anh đứng dậy cáo từ, Vu Tuy Văn cười trêu chọc: “Sao thế Nhất Minh? Nhớ cô ấy rồi à? Ăn bữa cơm cũng không nuốt trôi? Tôi thấy cậu đúng là bị phụ nữ làm cho thê thảm rồi.”
Tô Nhất Minh gượng cười, sao có thể nuốt trôi được thứ? Anh vội vã chạy về bố trí việc sản xuất, lại còn phải trù bị nguồn vốn... Nhưng chỉ mong thời khắc quan trọng nay mình không bị gục ngã, nếu không thì có lỗi với anh em, có lỗi với tiền rồi.
Tô Nhất Minh bay chuyến cuối cùng trong ngày. Lên máy bay, anh do dự gửi tin nhắn cho Vũ Phi, “Cưng ơi, đừng giận nữa. Em không thích ở tầng trên cùng thì chúng ta sẽ ở tầng trệt, em không thích anh làm thương nhân thì anh làm người giàu, em không thích anh kiếm nhân dân tệ thì anh sẽ kiếm đô-la... Tóm lại, ngoài là đàn ông không thể thay đổi ra, những thứ khác anh đều có thể thay đổi, chỉ cần em quay về...”
Sau đó tim đập thình thịch chờ tin nhắn trả lời. Không trả lời. Anh rầu rĩ gửi thêm một tin nhắn nữa, “Anh gọi điện nhé. Anh đang rất khổ tâm, rất căng thẳng. Cuộc đời thất bại, tương lai mờ mịt. Anh sắp chết rồi... Bác sĩ ơi, cứu anh”.
Điện thoại im lặng, không có bất kỳ động tĩnh nào. Tô Nhất Minh tức giận, lập tức gọi điện định mắng bác sĩ một trận vì thấy chết không cứu. Nhưng tiếc là... điện thoại của cô không liên lạc được.
Tô Nhất Minh đầy một bụng tức, trong đầu lửa giận bốc cao ngùn ngụt. Đúng là người đểnh đoảng! Chắc chắn là quên nạp tiền điện thoại rồi! Anh lập tức gọi cho thư ký, bảo cô phải nạp tiền vào số của Trình Vũ Phi ngay lập tức.
Cô tiếp viên hàng không xinh đẹp yểu điệu đi tới, dịu dàng yêu cầu anh tắt di động.
*
* *
Máy bay vừa hạ cánh, Tô Nhất Minh tức tốc gọi điện cho cô, nhưng máy vẫn không liên lạc được. Anh thầm rủa mạng di động của Trung Quốc chậm chạp. Ngày hôm sau, anh không thể nhịn được nữa bèn gọi lên khoa của cô, nghe được một tin sét đánh. Cô đã đi Mỹ rồi, không ai biết địa chỉ cụ thể của cô, ngoài việc nghe đâu người giúp cô xuất ngoại là Chung Viễn.
Tô Nhất Minh như bị ai đánh trúng đầu. Trong lúc quan trọng nhất, người phụ nữ của anh tháo chạy đã đành, nhưng lại do chính lão tình địch tiếp ứng cho cô ta chạy mới điên chứ! Đúng là chọc anh tức chết mà. Suy nghĩ cả ngày, càng nghĩ lửa giận càng bốc lên cao, cuối cùng anh quyết tâm đi hỏi tội Chung Viễn.
*
* *
Chung Viễn mỗi tuần có nửa ngày khám bệnh cho những khách có yêu cầu đặc biệt. Bệnh nhân đầu tiên của ngày hôm nay làm anh vô cùng ngạc nhiên. Tô Nhất Minh trả một số tiền lớn để lấy được số đặc biệt của anh, ngay từ phút đầu tiên xông vào đã vứt ngay sổ khám bệnh trước mặt anh, “Cô ấy đi đâu rồi?”
Chung Viễn mỉm cười cầm sổ khám bệnh lên, nghiêng đầu hỏi anh, “Ông Tô? Có chỗ nào không khỏe?”
Giả vờ giả vịt! Tô Nhất Minh tức tối lườm anh một cái, không chút khách khí đặt mông xuông ghế, “Chung Viễn, anh giấu vợ tôi ở đâu rồi?”
Chung Viễn tiếp tục mỉm cười, “Vợ anh là ai? Tôi có quen không?”
Chết tiệt! Tô Nhất Minh rủa thầm, một bụng tức bị thái cực thần công của anh ta làm cho nghẹn lại, không cách nào phát ra, đành tạm thời ghìm cơn giận lại, “Anh giúp Vũ Phi xuất ngoại đúng không? Cô ấy đi đâu? Tôi phải tìm cô ấy!”
Chung Viễn cười khẩy, “Ồ, thì ra là Vũ Phi nhà chúng tôi. Cô ấy có chí tiến thủ, muốn học cao hơn nữa, tôi giúp cô ấy liên hệ ra nước ngoài tu nghiệp rồi. Nhưng sẽ về nhanh thôi... Chúng tôi dự định mùa xuân năm sau sẽ kết hôn đấy.”
“!” Tô Nhất Minh kinh ngạc há hốc miệng, suýt nữa rớt cả cằm, chuyện gì đang xảy ra thế này? Chỉ chưa đầy một tháng ngắn ngủi mà gà mái đã biến thành vịt rồi sao? Kết hôn? Vũ Phi kết hôn với anh ta? Không biết là do phẫn nộ hay khủng hoảng, mắt anh bỗng hoa lên, anh lao tới siết chặt cổ anh ta, “Đồ khốn nạn! Cướp vợ nhà người ta, lừa phụ nữ nhà người ta đem bán. Hôm nay tao phải dạy cho mày một bài học, để mày biết thế nào là cái giá của việc không biết xấu hổ.”
Chung Viễn mất bình tình đùng sức hất hai tay Tô Nhất Minh ra, “Tô tiên sinh, rốt cuộc anh có bị bệnh không thế? Có bệnh thì khám, không có bệnh thì ra ngay cho. Đừng có mà làm loạn ở đây. Muốn đánh nhau anh định ngày giờ đi, hết giờ làm tôi lúc nào cũng có thể tiếp anh. Nói thật với anh nhé, với chút sức trói gà không chặt của anh, bị đánh cũng là đáng tội! Một người chọi mười mấy người tôi cũng đã từng thấy! Còn Vũ Phi, cô ấy đã là người trưởng thành, có tay, có chân, có óc, dễ gì bị tôi lừa bán. Cô ấy vì sao rời bỏ anh, anh hãy về nhà nghĩ kỹ đi. Muốn tìm người ta thì tự mà nghĩ cách! Tôi sẽ không nói cho anh biết đâu! Đừng có ở đây ăn vạ nữa.”
Cô y tá gọi số ngoài cửa nghe thấy âm thanh bất thường từ bên trong, tò mò mở cửa ghé vào xem. Từ cú hất tay của Chung Viễn, Tô Nhất Minh biết mình không phải là đối thủ của anh ta, anh quay đầu nhìn bệnh nhân xếp hàng chờ ngoài cửa, thất thểu ra về.
Ánh mặt trời mới bước sang đông dịu nhẹ chiếu khắp nhân gian, nhưng Tô Nhất Minh lại không cảm nhận được lấy một tia ấm áp. Sức lực toàn thân anh tưởng chừng cạn kiệt, hai chân anh cảm giác không chạm đất. Anh run run tìm xe của mình, mắt lờ đờ không thấy mục tiêu. Đây không phải là sự thật. Cô ấy không thể thay lòng nhanh đến thế được... tuyệt đối không phải là sự thật...
Những người qua đường nhìn người đàn ông như người mất hồn bằng ánh mắt cảm thông. Họ nghĩ người này chắc là đã mắc bệnh gì đó