p giọng, anh ta trước khi lên xe buông một câu cuối cùng: “Không làm cho cô sống không bằng chết tôi không phải họ Trương”.
Tiếng gió đêm xào xạc, thổi trên đường cái trống trải, tự dưng làm cho đêm trở nên càng thê lương.
Cứ thế đến hơn một giờ đêm, Mạc Ninh về đến nhà, tắm cũng không tắm, cũng không thay quần áo liền như vậy nằm ở trên giường nhìn chằm chằm lên trần nhà cả đêm. Rạng sáng, cô mới nghĩ di động của mình còn chưa có bật, có lẽ có người tìm mình, vì thế tranh thủ thời gian nạp điện, vì bật dậy khỏi giường quá nhanh, khi đứng lên hai mắt trắng bệch, cứ như vậy ngã xuống chân giường, đụng vào đầu, rất đau.
Nước mắt rốt cục tìm được một cái cớ, chảy ra.
Kỳ thật đối với Mạc Ninh mà nói đả kích lớn nhất không phải là kết quả xử lý thế nào, mà là thất bại, từ trước tới nay luôn coi trọng bản thân, chính thức thất bại, cô cảm thấy khó có thể chấp nhận được, cảm thấy đây giống như là một cơn ác mộng.
Mấy ngày hôm trước Cố Chuẩn còn vì chuyện mà tranh cãi với cô, khi đó Cố Chuẩn khuyên cô, cô không nghe, cô tâm cao khí ngạo, cô cảm thấy bản thân là không thể không chiến thắng …
Chung quy là quá ngây thơ rồi, cô cảm thấy thời gian vừa qua sống quá tiêu dao quá thoải mái đi.
Vẫn cảm thấy không còn cách nào đối mặt với Cố Chuẩn, vừa nghĩ đến anh, trong lòng liền đột nhiên cảm thấy khổ sở. Nghĩ đến di động sau khi khởi động việc đầu tiên cô định làm là sẽ tìm anh, cô lại lùi bước, lại lần nữa lần mò nằm trở lại trên giường, buông tha cho việc nạp điện.
Thứ ba, các vị lãnh đạo các đơn vị truyền thông đến tỉnh ủy họp, đài truyền hình giữa trưa đưa một bản tin dài về nội dung của cuộc họp lần này. Vị trực hệ thân thích kia của Trương Kiền Chí ngồi ở bàn chính giữa hội nghị, vô cùng uy nghiêm nói: “…Tin tức chân thật không chỉ là tố chất tu dưỡng của người làm báo, mối ngành nghề đều cần phải nghiêm khắc giữ vững đạo đức nghề nghiệp của mình. Mỗi người khi đưa ra một cái tin tức, đều phải mỗi giây mỗi phút nhớ kỹ phụ trách đối với cái tin mình đưa ra, đối với quần chúng nhân dân phụ trách. Đối với kiểu không có đạo đức nghề nghiệp đưa ra tin tức sai lầm, các đơn vị phải kiên quyết xử lý, quyết không thủ hạ lưu tình. Nhất định phải làm sạch toàn bộ bầu không khí của ngành sản xuất tin tức, đem…”.
Tổng biên lúc trở lại đem tinh thần này truyền đạt đầy đủ lại một lần, sau đó công bố kết quả tạm thời xử lý của “Vụ Hà Nguyên”, từ chủ nhiệm đến phóng viên, như nhau tạm thời cách chức chờ đợi xử lý cuối cùng.
“Vụ việc Hà Nguyên” trở thành tin tức sai lệch được đưa ra lớn nhất trong năm của thành phố G. Bởi vì trước đó không biết ai tung ra tin tức ‘Nhà Quan Sát Kinh Tế’ vì danh lợi, không ngại bịa đặt sự thật, giả mạo nhân chứng, chỉ vì muốn thu hút người đọc. ‘Nhà Quan Sát Kinh Tế’ trên Internet được mọi người gọi là ‘Vô lương truyền thông’, có người thậm chí còn chỉ đích danh Mạc Ninh, không ít người còn hướng vào chỉ chích khốc liệt, trong lúc nhất thời, tòa soạn báo bị dư luận đưa ra nơi đầu sóng ngọn gió, mà bản thân Mạc Ninh ở trung tâm của cơn lốc.
Người trong cuộc, Mạc Ninh không rảnh đi bận tâm này nọ. Vì “Nhắm mắt làm ngơ”, cô rốt cuộc không hề bị ảnh hưởng, chỉ là bướng bỉnh đem báo chí và tạp chí trước kia chồng chất ở mặt bàn công tác đem sắp xếp lại, bộ dáng thật bình tĩnh – ít nhất ở trong mắt người khác là như vậy.
Giữa trưa hôm nay, Lí Hàm đến, cô ấy thật sự quan tâm Mạc Ninh, lôi kéo tay của cô một bên khóc như mưa, một mực nói tất cả đều là do cô ấy, đều là chính mình kiên trì muốn xen vào sự việc gây rắc rối lần này, nên thật có lỗi. Mạc Ninh nhìn cô ấy, cảm thấy nhân phẩm của mình ít nhất không quá kém cỏi, ít nhất còn có một thực tập sinh quan tâm đến cô.
Thật tốt an ủi cô ấy một phen, Mạc Ninh đơn giản thu thập lặt vặt, trước ánh nhìn soi mói của đám nam nữ ở văn phòng rời khỏi tòa soạn báo. Đi tới trước cửa lớn văn phòng, cô nghe thấy Phó Tịch Nhan không nhẹ không nặng nói một câu: “Xứng đáng”.
Vốn tính như vậy an phận đi ra, nghe thấy thế, Mạc Ninh đột nhiên muốn vì chính mình tìm nơi phát tiết những uất ức mấy ngày vừa qua, vì thế, cô bước dừng lại, lui trở lại trước mặt Phó Tịch Nhan, đối phương đang dùng một cái ánh mắt châm chọc nhìn cô. Mạc Ninh cười cười, nụ cười kia rất lạnh, nhưng cũng thật xinh đẹp: “Biết mười giờ tối ngày hôm qua Trương Kiệt Chí đang làm cái gì không?”.
Vẻ mặt Phó Tịch Nhan lập tức đóng băng, cảnh giác nhìn Mạc Ninh.
Mạc Ninh cười đến càng thêm rạng rỡ: “Hắn lái chiếc xe thường chở cô, đi theo sau tôi, tôi đi một bước, hắn tiến thêm một bước, theo thật lâu”.
Phó Tịch Nhan tức tối: “Cô nói hươu nói vượn!”.
Mạc Ninh không để ý tới tức tối của cô ta, lại ném một câu: “Trước kia tôi bội phục cô, bởi vì khi đó cô còn thực kiêu ngạo, kiên quyết không cần đồ của người khác không thèm, hiện tại…”. Cố ý dừng lại chỗ này, Mạc Ninh ngược lại còn nói, “Hiện tại, cô thế nhưng lại yêu thích đồ mà người khác không thèm, thật đúng là làm cho tôi được rửa mắt, chỉ trích hoặc khinh thường tôi, cô không có tư cách, bởi vì Mạc Ninh tôi cũng không thiếu của cô cái gì”.
Nói xong lời này, Mạc Ninh không chút nào yếu thế liếc mắt một cái nhìn Phó Tịch Nhan, xoay người tiêu sái rời đi.
Cho dù cô về sau thảm hại, chật vật không chịu nổi, ít nhất thời điểm cô rời đi… còn giữ được phần ngạo khí. Đây là sự kiêu ngạo của cô – không có cách nào che che giấu được cũng không có cách nào kiềm chế được sự kiêu ngạo đó.
Sau khi về nhà, Mạc Ninh vẫn là nạp đầy pin di động. Quả nhiên, có bốn mươi cuộc gọi nhỡ, có hơn ba mươi cái là đến từ Cố Chuẩn. Trong lòng cô tràn đầy cảm xúc, nhìn đến những cuộc gọi nhỡ hiện trên màn hình, ngón cái vừa động, điện thoại của cô đã gọi qua. Nhưng là, còn chưa thông cuộc gọi, Mạc Ninh liền dập máy, lại nhanh chóng tắt máy, như là sợ trễ một giây sẽ xuất hiện cái rủi ro gì.
Buổi sáng thứ tư, tranh thủ trước khi Cố Chuẩn trở về, Mạc Ninh chuyển khỏi nhà Cố Chuẩn, một mình rời nhà cũng không dễ tìm được khách sạn.
Mua một cái di động mới, đổi cả số mới, số và di động cũ vẫn giữ lại, nhưng mà không dám mở máy.
Liên hệ tòa soạn báo là dùng di động mới, tổng biên ở trên điện thoại nói cho cô biết, công ty Hà Nguyên không biết bởi vì lý do gì thu hồi tố tụng, nhưng trở ngại là áp lực của Bộ Tuyên truyền, kết quả xử lỳ của tòa soạn báo đối Mạc Ninh vẫn là tương đối tàn khốc, trực tiếp khai trừ, nhưng mà, tất cả cùng “Vụ việc Hà Nguyên” có liên quan còn có phóng viên biên tập, nhưng chỉ có mỗi mình cô bị khai trừ.
Lí tổng biên trên điện thoại tò mò hỏi: “Mạc Ninh, cô nói thực đi, cô gần đây có đắc tội với ai không?”.
Mạc Ninh trong lòng kỳ thật đã có đáp án, trên miệng vẫn hỏi: “Làm sao?”.
Lí tổng biên thở dài: “Truyền thông ở thành phố G cô không có cách nào lưu lại được, ở Bắc Kinh Thượng Hải tôi đều có đồng nghiệp, cô muốn đi… Tôi có thể giới thiệu cô”.
“Cám ơn tổng biên, về sau có cần, tôi sẽ tìm ngài”.
Biết kết quả kia một khắc này tâm tình thật phức tạp.
Mạc Ninh nhớ rõ Chu Nhất Nặc có một lần bói cho cô, nói hai mươi tư tuổi, năm tuổi của cô sẽ gặp một việc thất bại nhất trong đời, quẻ này nói trải qua là tốt rồi, không phải cả đời không thuận. Khi đó Chu Nhất Nặc thường tự xưng là Linh Tiên Nhi, đến bây giờ Mạc Ninh không thể không thừa nhận, cô ấy quả thật linh, thực linh.
Nhịn không được muốn gọi điện thoại cho cô ấy, vì thế gọi qua.
Nói liên miên cằn nhằn còn vừa nói vừa khóc nức nở kể cho Chu Nhất Nặc sự việc đã trải qua, nghe xong ngay tức thì Chu Nhất Nặc lớn tiếng mắng Trương Kiệt Chí cùng Phó Tịch Nhan cả cái ngành giải trí không công bằng, tâm tình của cô dễ chịu rất nhiều. Chu Nhất Nặc còn giới thiệu rất nhiều phương pháp giải phiền muộn của mình cho cô, sắp cúp điện thoại, Chu Nhật Nặc thở dài, thật chân thành nói: “Lúc này người cậu cần nhất bây giờ là Cố Chuẩn”.
Lòng Mạc Ninh nhoáng lên một cái, không muốn làm cho Chu Nhất Nặc lo lắng, vì thế nhẹ nhàng nói: “Tớ biết”.
“Lòng kiêu ngạo có khi sẽ làm cậu có vẻ… Luôn luôn như vậy có chút thần bí, nội tâm, sức hấp dẫn gì đó, nhưng có đôi khi, nó cũng dễ dàng thương tổn người chung quanh cậu, nhất là người quan tâm nhất đến cậu, cho nên… có lẽ nên thu nó lại một lần này đi”.
Mạc Ninh miệng nói được, trong lòng cũng mơ hồ nghĩ sẽ làm theo. Nghĩ tới đối mặt với anh, Mạc Ninh liền vô cùng tự trách, cảm thấy chính mình rốt cuộc còn không mặt mũi nhìn anh. Cô thậm chí biết rằng bản thân mình sớm hay muộn có một ngày sẽ bị kiêu ngạo của chính mình hại chết, nhưng vẫn ngoan cố không từ bỏ, cảm thấy phải đợi một cái cơ hội nước chảy thành sông, phải đợi chính mình hết thảy phải bình tĩnh lại đã…
Ba ngày sau đó dành thời gian đi chơi khắp thành phố G, mua sắm hết mấy vạn đồng, lại không chút nào tiết chế ăn thật nhiều đồ hải sản, hơn nửa buổi tối một mình thuê một gian hát, hát suốt đêm hát đến khàn cả giọng…
Những cách phát tiết mà Chu Nhất Nặc đề cử cô đều dùng hết, đến ngày thứ tư, cô nằm trên giường khách sạn, rốt cuộc không thể động đậy.
Thật sự quá mệt mỏi, nhưng mà cũng xác thực là một phương thức trợ giúp đi vào giấc ngủ rất tốt.
Nhưng mà vẫn nhớ tới Cố Chuẩn đến phát điên, ngay cả trong giấc mộng không dễ đến đều là bóng dáng của anh, anh tại anh mặt trời sáng lạn mỉm cười với cô, tay anh vươn tới mặt cô, nhẹ nhàng ôn nhu vuốt ve, anh nói với cô: “Đừng sợ, có anh ở đây”. Nụ hôn của anh trí mạng dụ hoặc, cái ôm của anh trói buộc gắt gao… Cô nằm trong ngực anh cảm thấy hết thảy bão tố đều có thể hóa thành làn gió nhẹ…
Rõ ràng là mộng đẹp, tỉnh lại không có Cố Chuẩn bên cạnh, phòng khách sạn tối đen, yên tĩnh, chỉ có tiếng chạy của máy sưởi, có thể cảm giác được tất cả sự phát sinh xung quanh mình là thực, làm cho Mạc Ninh cảm thấy giấc mộng kia kỳ thực là ác mộng. Mắt mê mang nhìn phương hướng cửa sổ, trong lòng cô kịch liệt đau đớn.
Anh sẽ tìm cô sao? Mạc Ninh tim đập như sấm, nửa đêm, cô run run mở di động cũ, nghĩ đến sẽ nhảy ra vô số thông báo cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, làm cô thất vọng đến tuyệt vọng là, ba ngày qua, Cố Chuẩn không có một cuộc điện thoại, cũng không có một cái tin nhắn nào của anh.