Cô từ từ nhắm mắt lại, tưởng tượng chính mình không còn là ca sĩ nữa, mà là nữ chính trong bộ phim, con gái kẻ thù mà Chung Thụy vừa yêu lại vừa hận. Nàng đối với nam chính nhất kiến chung tình, tràn ngập tình yêu say đắm với đối phương, vui mừng có thể gả cho người này, có thể cùng hắn cả đời bên nhau.
Nàng hạnh phúc, nàng tin tưởng bọn họ là “lưỡng tình tương duyệt”*, giống như thần tiên cổ tích.
Nàng có phụ thân yêu thương mình, có phu quân yêu mình, nếu có một đứa nhỏ, gia đình này sẽ trọn vẹn…..
Nhưng đến cuối cùng, nàng đón lấy tin tức phụ thân chết đi, trường kiếm trong tay phu quân dính đầy máu tươi của người thân.
Con của nàng, cuối cùng cũng không thể bình an sinh ra, nhìn thấy thế giới này cho dù chỉ là một cái liếc mắt…
Hết thảy mọi thứ, hạnh phúc của nàng, kết thúc đêm hôm đó….
Có bao nhiêu yêu thương, còn có bao nhiêu thù hận, nhưng mà giữa tình yêu và thù hận còn có một chút lưu luyến không buông, đau khổ cùng bi ai….
Tiêu Tiêu mở mắt ra, mình chính là nữ tử đáng thương kia, bởi vì yêu lầm một người, người đáng thương mất đi hết thảy hạnh phúc.
Cô còn chưa mở miệng, nước mắt lại theo hai bên má liên tục rơi xuống, đau khổ nơi đáy mắt làm cho người khác cảm động.
“Ok!” Chuyên gia ghi âm không nghĩ tới Tiêu Tiêu một lần thì đã qua, tình cảm trong tiếng ca rất nhiều, so với một vị ca sĩ già dặn cũng không kém cỏi chút nào.
Giọng hát chưa đủ ngọt ngào, âm vực cũng không đủ cao, nếu theo khía cạnh của âm nhạc mà nói, trình độ của Tiêu Tiêu chỉ có thể xem như trên hạng trung.
Nhưng mà tình cảm của cô thật dào dạt, cảm động trái tim người nghe. Chỉ cần điểm này, ngay cả những nữ ca sĩ có giọng hát hay cũng làm không được.
Với ca khúc dễ dàng bắt đầu mà nói, Tiêu Tiêu làm còn xuất sắc hơn so với trong tưởng tượng của anh ta .
Chuyên gia ghi âm gật đầu, hướng về phía Chung Thụy nhỏ giọng nói: “Cô ấy đem ca khúc này hát tốt như vậy, ngay cả đạo diễn Ôn cũng không phản đối chứ?
Đạo diễn Ôn nhiều lần muốn nhét Nguyễn Tình vào bài hát cuối của đĩa nhạc, nhưng mà vẫn trì trệ chưa nhận được câu trả lời . Thứ nhất giọng ca của Nguyễn Tình rất õng ẹo, hát ca khúc bi thương này quả thật không phù hợp. Thứ hai chuyên gia ghi âm không có ấn tượng tốt với đạo diễn Ôn, mỗi lần nhắc tới người có một bộ dáng ăn trên ngồi trước, khó mà kiểm soát, làm cho khúc nhạc hỏng bét, là hành vi thường ngày của ông ta trong công việc không thể chịu được.
Chung Thụy đang muốn lên tiếng, Tiêu Tiêu trong lúc vô ý nghe được, do dự mà nói: “Đạo diễn Ôn cũng không phải người dễ dãi, sẽ không liên lụy tới anh chứ?”
Chuyên gia ghi âm cười xua tay: “Trước đây có lẽ có chuyện xảy ra, bây giờ có chỗ dựa là Ảnh đế, làm sao có chuyện được?”
Tiêu Tiêu kinh ngạc nhìn về phía Chung Thụỵ, thể diện của Ảnh đế lớn như vậy sao, ngay cả đạo diễn Ôn cũng không dám đắc tội anh?
“Đi thôi.” Chung Thụy không nói nhiều lời, xoay người bước đi.
Tiêu Tiêu lên tiếng trả lời đuổi theo, cho đến khi ngồi trên xe mới ngây ngẩn mà đặt câu hỏi: “Chúng ta bây giờ quay về studio sao?”
Vừa dứt lời, chỉ thấy một xâu chìa khóa được quăng qua đây, cô vội vàng chân tay luống cuống đón được: “Đây là?”
“Đây là chìa khóa nhà tôi!” Chung Thụy một tay đỡ tay lái, vừa liếc xéo cô một cái.
Tiêu Tiêu hết sức kinh hãi mà nhìn chằm chằm chìa khóa trên tay, đột nhiên cảm thấy rất phỏng tay.
Cô ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, sườn mặt tuấn mỹ, vẻ mặt thong dong tự nhiên, giống như đưa chìa khóa cho mình chẳng qua chuyện thiên kinh địa nghĩa….