áu”, “trở ngại tinh thần” vào máy vi tính trong thư viện. Trên máy tính hiện ra thông tin: trong phòng đọc số 3 của thư viện có mấy cuốn sách về phương diện này. Phương Mộc ghi lại tên mấy cuốn sách đó, đi đến thẳng phòng đọc số 3. Do Phương Mộc thường xuyên đến thư viện mượn sách, nên khá thân quen với mấy giáo viên ở đó. Hỏi han vài câu qua loa, Phương Mộc đưa tên sách cho thầy Tôn đang ca trực, hỏi thầy xem có thể tìm được những cuốn sách này ở đâu.“Ồ?” Thầy Tôn nhìn tên các cuốn sách: “Chẳng phải em học ngành Luật sao, sao đây toàn là sách dành cho người học ngành Y, em nghiên cứu những thứ này làm gì vậy?” “Em rảnh rỗi, muốn xem cho vui thôi.” Thầy Tôn chăm chú nhìn cậu qua đôi kính trên sống mũi, mỉm cười: “Trên giá sách giữa Z1 và Z3, chính là ở cái góc đó.” Phương Mộc tìm thấy mấy cuốn sách đó theo sự chỉ dẫn của thầy Tôn. Trong khi làm thủ tục mượn sách, Phương Mộc tiện tay cầm một tờ báo để trên bàn, trong đó giới thiệu một vụ án đột nhập giết người mới xảy ra, cạnh đó còn có cả bức tranh vẽ chân dung nhân vật. “Em nói xem, báo đăng như vậy, còn có cả lệnh truy nã, con quỷ hút máu này lại còn không mau chạy trốn sao?” Một cô giáo thấy Phương Mộc đọc báo, nói đầy cảm thán. “Không đâu.” Phương Mộc không ngẩng đầu lên, buột miệng nói: “Loại người này thường không hay quan tâm đến tin tức truyền thông.” “Ồ, thật sao?” Cô giáo đó chợt có hứng: “Sao em biết? Thầy giáo dạy à?” “Ha… ha, em cũng chỉ đoán thôi.” Phương Mộc không muốn nói nhiều, nhận lấy mấy cuốn sách từ tay thầy Tôn, rồi bước nhanh ra khỏi thư viện. Sau cả một ngày đóng cửa nhốt mình trong phòng, Phương Mộc gọi điện cho Thái Vĩ. Trước tiên, cậu hỏi về tình hình điều tra bệnh viện, Thái Vĩ trả lời cậu, do số lượng bệnh viện cần điều tra quá đông, nên cần chút thời gian, trước mắt vẫn chưa có manh mối nào đáng giá. Và vẫn đang tiến hành điều tra dò hỏi xung quanh hiện trường vụ án. Phương Mộc nói với Thái Vĩ, mình đã đọc một số sách về các căn bệnh về máu và trở ngại tinh thần, cậu cảm thấy, hung thủ rất có khả năng đã đến chữa bệnh hoặc xin được tư vấn ở bệnh viện tâm thần. “Cho nên, nếu có thời gian, chúng ta hãy cùng nhau đến bệnh viện tâm thầm điều tra.” Phương Mộc ngừng lại giây lát: “Nhưng tốt nhất là phải nhanh lên, hung thủ chuẩn bị lại gây án.”*** “Cậu đến rồi à?” “Thầy rất bận phải không? Có làm phiền thầy không ạ?” “Ha… ha, không có gì, vào đây ngồi!” “Thầy đang đọc sách à?” "À, đọc linh tinh thôi. Uống gì nhỉ? Trà hay cà phê?” “Cà phê đi.” “Tôi chỉ có cà phê tan thôi, có được không?” “Cũng được!” “Mà thôi, tôi thấy cậu nên uống nước trắng, cậu vốn ngủ không được ngon giấc.” “Ha… ha, cũng được!” “Cẩn thận, hơi nóng.” “Cảm ơn. Ồ, thầy đọc sách phức tạp quá. Bệnh tật về máu và trở ngại tinh thần, Trở ngại tinh thần do tâm lý xã hội, cuốn này là The study on…” “The study on agoraphobia - nghiên cứu chứng sợ hãi cuồng nộ”. “Chứng sợ hãi cuồng nộ là gì?” “Nói một cách đơn giản, chứng sợ hãi cuồng nộ chính là chỉ nỗi sợ hãi của anh ta đối với bất cứ hoàn cảnh nào khiến anh ta nảy sinh sự sợ hãi và bất lực. Ví dụ, sợ độ cao.” “Ồ, chính là chứng sợ hãi phải không ạ?” “Khà khà, cũng gần như thế.” “Thầy giỏi quá, hiểu biết rộng.” “Cũng chỉ là rảnh rỗi đọc cho vui thôi. Phải rồi, phương pháp lần trước tôi dạy cậu, thế nào, có tác dụng không?” “Cũng tạm được.” “Thế thì, cậu có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc cậu sợ cái gì không?” “… Không có gì!” “Khà khà, thả lỏng chút đi. Rất nhiều việc, chỉ cần cậu đứng ở góc độ khác, thì cách nghĩ của cậu về nó cũng sẽ khác đấy. Ví dụ…” Tiếng ấn chuột ở máy vi tính. “Trong số những động vật này, cậu sợ những con nào?” “Ừm, con chuột.” “Ha… ha, được. Nhìn xem, đây là một bức ảnh về con chuột. Này, đừng quá căng thẳng, nhìn vào màn hình, cậu có sợ không?” “Đương… đương nhiên.” “Được, đừng quá căng thẳng. Lúc nhỏ, cậu đã từng bị chuột cắn bao giờ chưa?” “Chưa.” “Vậy thì, trong nhà cậu, có ai sợ chuột không?” “Mẹ tôi.” “Lúc cậu còn nhỏ, mẹ cậu thường xuyên dẫn cậu đi chơi phải không?” “Đúng vậy.” “Khi ở cạnh mẹ, cậu đã nhìn thấy chuột chưa?” “Có nhìn thấy.” “Lúc đó thế nào?” “Có một lần, mẹ tôi ôm tôi đến trường mầm non. Khi đi qua vườn hoa, một con chuột chạy lao qua trước mặt mẹ. Mẹ tôi lúc đó kêu thét lên, vội vàng bỏ chạy, sém chút nữa là vứt cả tôi. Còn có một lần, có một con chuột chết trước cửa nhà tôi, mẹ tôi sợ quá, không dám đến gần, nắm tay tôi đứng ở bên ngoài rất lâu, đến tận khi bác hàng xóm vứt con chuột chết đó đi, chúng tôi mới về nhà.” “Khà khà, hiểu rồi. Cậu rất yêu mẹ cậu phải không?” “Đương nhiên!” “Mẹ cậu bao nhiêu tuổi rồi?” “Ồ, 51 tuổi.” “Được, cậu hãy tưởng tượng ra một khung cảnh như sau, người mẹ tóc bạc trắng, tóc mẹ cậu đã bạc chưa?” “Hai bên mai đã bạc trắng rồi.” “Được, chúng ta tiếp tục. Bây giờ là mùa đông, bên ngoài gió thổi rất to, người mẹ tóc bạc trắng của cậu đang đứng run rẩy giữa cơn gió, phía trước là một con chuột đang chắn lối đi của bà. Con chuột đó rất to, lông đen sì, đôi mắt đỏ, cứ nhìn mẹ cậu chằm chằm. Cậu đừng run, dũng cảm lên!” “Được… được!” “Mẹ cậu vòng sang trái, vòng sang phải, cũng không thể nào đi qua được, lại vừa lo vừa sợ, nước mắt tuôn rơi, miệng lẩm bẩm: “Làm thế nào bây giờ, làm thế nào bây giờ.” Cậu có bằng lòng bảo vệ mẹ cậu không?”“Tôi bằng lòng!” “Ngồi xuống! Cậu nhìn xem, nó chưa dài đến một thốn, chỉ cần giẫm một cái là nó nát bét, nó không thể hù dọa mẹ cậu được nữa.” “Đúng vậy!” “Được, cậu hãy bảo vệ mẹ cậu! Đi lên và giẫm chết nó!” Trong phòng vang lên tiếng ghế bị xô đổ, tiếp theo là những tiếng giẫm chân “bịch… bịch”. “Được rồi, được rồi, bình tĩnh một chút! Cậu muốn uống gì?” “Không, không cần đâu, cảm ơn!” “Hít thở sâu. Tốt, tốt lắm. Nào, bây giờ cậu hãy xem lại bức ảnh này. Cậu còn thấy sợ nữa không?” “Đã khá hơn một chút rồi!” “Nó không hề đáng để cậu phải sợ hãi chút nào, nó chỉ là một con vật nhỏ bẩn thỉu đáng ghét thôi. Vì mẹ cậu, hãy dũng cảm lên!” “Đúng vậy, đã ổn hơn nhiều rồi!” “Lau mồ hôi đi!” “Cảm ơn. Thầy nên làm một bác sĩ tâm lý.” “Bác sĩ tâm lý? Không, tôi chỉ là thích thăm dò tâm lý con người thôi.” “Thật đấy. Ở cùng thầy, tôi cảm thấy rất thoải mái, rất vui.” “Thế thì tốt, tôi rất muốn giúp đỡ cậu.” “Thầy biết không, trông thầy rất giống một người bạn của tôi.”