ậu không tin, có thể gọi nàng ta và Tiết Lâm Phủ đến đối chất.”
“Thôi đi.” Độc Cô hoàng hậu thất vọng xua tay, bà tuy không thích Cung Khanh, nhưng cũng không muốn tìm một lương đệ lắm mưu nhiều kế, e là sau này hậu cung lại không sóng yên gió lặng. Im lặng hồi lâu, bà lại hỏi: “Vậy thì để chọn một người khác vậy.”
“Mẫu hậu bận chăm sóc phụ hoàng, nhi thần bận việc triều chính lu bù, không có thời gian để ý đến việc này, chọn lương đệ không phải là việc vui duy nhất để phụ hoàng tống xuất vận xui, trước mắt có một hỷ sự khác.”
Bà không thích nhi tẩu, nhưng không phải là không thích cháu nội. Hơn nữa Tuyên Văn đế lại sinh được ót con, chỉ có thái tử là con trai duy nhất, Cung Khanh mang thai thì đúng thực đó là tin vui lớn nhất rồi còn gì.
Rời khỏi điện, Mộ Trầm Hoằng vừa đi vừa xoa xoa thắt lưng, than vãn: “Tiểu nha đầu thật đúng là hạ thủ không nương tay, định cấu véo đến dứt da tím thịt sao?” Lời còn chưa hết, trên mu bàn tay lại trúng thêm một chiêu.
Cung Khanh khẽ hừm một tiếng: “Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, chàng đã đồng ý với thiếp, đừng có mà nuốt lời.”
“Ta sao dám chứ.”
Mộ Trầm Hoằng cười hà hà ôm lấy ái thê, tay đặt trên bụng nàng, mừng vui hoan hỷ nói: “Hài tử này, con đúng thật là một vị cứu tinh am hiểu ý người khác.”
Cung Khanh thản nhiên cười: “Này, tên mụ của con gọi là Tinh nhi thì thế nào?”
“Quá hay!”
Sáng sớm hôm sau, Mộ Trầm Hoằng dẫn theo Cung Khanh đến thỉnh an Tuyên Văn đế và Độc Cô hoàng hậu.
Tuyên Văn đế thần sắc đã tốt hơn rất nhiều, trên nét mặt cũng lấp lánh những tia mừng vui.
Độc Cô hoàng hậu nói: “Hôm qua ta đã nói tin vui cho phụ hoàng con biết, tinh thần của ông ấy đã tốt hơn rất nhiều, Thuần Vu Thiên Mục đúng là tài giỏi hơn người.” Nói xong liền nhìn Cung Khanh cười: “Con thiếu gì chỉ cần nói với ta một tiếng.”
Đây là lần đầu tiên nàng thấy hoàng hậu mỉm cười với mình, lộ ra chiếc lúm đồng tiền trên má, Cung Khanh đáp lễ nói: “Đa tạ mẫu hậu, con không thiếu gì, chỉ cần phụ hoàng long thể an khang là tốt rồi.”
Mọi người trong lòng đều hoan hỷ, chỉ có A Cửu phụng phịu trong lòng, thỉnh thoảng nhìn về phía bụng của Cung Khanh ngắm đi ngắm lại.
Mộ Trầm Hoằng thấy tâm tình của mẫu hậu tốt, liền nhân cơ hội đề xuất mời Cung phu nhân vào cung để chăm sóc thái tử phi.
Độc Cô hoàng hậu tuy trong lòng không vui nhưng cũng không có lý do gì để cự tuyệt. Thái tử phi hay hoàng hậu có thai, truyền mẫu thân vào cung chăm sóc là chuyện bình thường, năm xưa lúc bà mang thai, cũng đã mời Thái phu nhân vào cung chăm sóc mấy tháng.
Tuyên Văn đế bệnh nặng mới khỏi không thể ngồi lâu, Mộ Trầm Hoằng ở lại nói chuyện chốc lại, rồi dẫn Cung Khanh đứng dậy xin phép cáo từ. Trước khi đi hắn còn nhìn A Cửu nói: “A Cửu, muội qua đây, ta có chuyện muốn nói với muội.”
Ra đến ngoài điện, Mộ Trầm Hoằng để Cung Khanh đi trước vài bước, còn mình đứng lại đợi A Cửu.
A Cửu vừa nhìn thấy đôi mắt sa sầm xuống của Mộ Trầm Hoằng thì trong lòng hơi lo lắng, tim đập thình thịch, chột dạ nói: “Hoàng huynh nhìn muội như vậy là có ý gì?”
Mộ Trầm Hoằng lặng im không nói, trên mặt lộ rõ vẻ lạnh lùng nghiêm nghị nhìn nàng ta, thấy nàng ta có vẻ né tránh, liền nói: “Chuyện của Kiều Vạn Phương là do muội bới ra phải không?”
A Cửu trong lòng giật thót, vội vàng phs nhận: “Không phải, hoàng huynh đừng đổ oan cho muội. Là mẫu hậu nghe lời Thuần Vu Thiên Mục mới quyết định làm như vậy, không liên quan đến muội.”
“Ta nói A Cửu muội thật sự rất ngu đần ngốc nghếch.”
“Hoàng huynh ngươi!” A Cửu vô cùng tức giận, lớn bằng từng này rồi, giờ lại bị người khác mắng cho là ngốc nghếch, đến cả hoàng đế hoàng hậu cũng chưa bao giờ quát nạt mắng mỏ nàng ta như vậy.
“Những lời của Thuần Vu Thiên Mục thực ra là cơ hội tốt để muội thực hiện ý đồ của mình, nhưng thật tiếc muội chỉ chăm chăm tìm cơ hội báo thù người khác mà lại đánh mất đi cơ hội của chính mình.”
A Cửu ngớ người: “Hoàng huynh có ý gì?”
“Sao muội không nhân cơ hội này đề xuất chuyện hôn sự của mình với Thẩm Túy Thạch?”
A Cửu lại ngẩn ra, trong nháy mắt vô cùng hối hận, chính xác, sao không dựa vào lời nói của Thuần Vu Thiên Mục để đề xuất chuyện hôn sự của mình, lúc đó hoàng hậu có thể sẽ đồng ý. Nhưng thật đáng tiếc, trong lòng mình lúc đó chỉ nghĩ cách làm cho Cung Khanh buồn phiền, nên căn bản không nghĩ ra điều gì khác được. Giờ chắc đến, có hối hận cũng không kịp nữa.
Mộ Trầm Hoằng tỏ vẻ thất vọng lắc đầu: “A Cửu, đến lúc nào muội mới trưởng thành đây? Muội mỗi ngày cứ chăm chú săm soi người khác, có từng nghĩ sự tốt xấu của người khác có liên quan đến muội hay chưa? Muội khiến cho cuộc sống của người khác ngột ngạt đau khổ, thì muội mới thấy thoải mái hay sao? Muội muốn cuộc sống cả chúng ta không sướng vui hạnh phúc, thì đáng tiếc cuộc sống của muội cũng chẳng thoải mái vui vẻ gì.”
“Hoàng huynh, là huynh có ý gì?”
“Thẩm Túy Thạch trước đây vài ngày đã gửi tấu chương xin từ chức Trung Thư Xá Nhân, ra bên ngoài làm quan. Ta đã phê chuẩn. Ngày hôm kia hắn đã lên đường nhậm chức.”
“Hoàng huynh ngươi!” A Cửu vừa nghe đã cuống cuồng, chạy đến túm lấy tay áo của Mộ Trầm Hoằng nói: “Hoàng huynh, huynh đã điều hắn đến nơi nào vậy?” Thảo nào mấy ngày hôm nay không nhìn thấy Thẩm Túy Thạch, nàng còn tưởng phụ hoàng bị bệnh nặng nên không truyền hắn tiến cung.
“Ở một nơi cách kinh thành không xa lắm. A Cửu, chừng nào muội hiểu chuyện, thì ta sẽ điều hắn quay về. Nếu muội vẫn ngu muội xảo quyệt, luôn tính toán để mưu hại người khác, thì ta sẽ điều hắn đến nơi xa hơn và không hẹn ngày quay lại.”
Mộ Trầm Hoằng nói xong liền chắp tay rời đi.
A Cửu đứng nguyên chỗ cũ như bị trời trồng, trong lòng vừa tức vừa hận, nhưng lại không biết phải làm thế nào. Thời gian này phụ hoàng đang dưỡng bệnh, mọi việc triều chính đề giao cho Mộ Trầm Hoằng xử lý, thật không ngờ hắn lại âm thầm điều Thẩm Túy Thạch rời khỏi kinh thành như vậy.
Thời gian này, trong lòng A Cửu đã tích tụ vạn phần đau khổ, lại không biết phải giải tỏa thế nào, đành lặng lẽ quay về cung của mình.
Chiếu theo lệ, mùng một đại niên, các triều thần đến Hành cung để chúc tết hoàng đế, còn các mệnh phụ phu nhân thì đến hậu cung để thỉnh an hoàng hậu. Sau đó hoàng đế khai tiệc thiết đãi quần thần, ngợi khen phong thưởng cho những người có công.
Đến giờ thìn, mọi người trong Hành cung lần lượt chúc tết gia quyến của các triều thần.
Ngoài các phu nhân tiểu thư của lục bộ thượng thư, các thị lang, các công hầu phủ, còn có các vị cáo mệnh phu nhân, mọi người đến so với Quỳnh Lâm yến còn đầy đủ hơn nhiều, kể cả những người dù không khỏe, cũng không dám không đến.
Độc Cô hoàng hậu ngồi ở bên trên, tiếp theo là Cung Khanh, cả hai cùng tiếp nhận bái lạy chúc mừng của các mệnh phụ. A Cửu mắt thấy cảnh này, trong lòng vô cùng khó chịu. Cung Khanh cuối cùng cũng đã ngồi trên vị trí nàng ta, đời này nàng ta sẽ không còn cơ hội ngồi ở trên đầu, nhận bái lạy như thế này.
Nếu so sánh hai người, thì rõ ràng Cung Khanh đã lặng lẽ leo lên vị trí trên đầu mình, hơn nữa giờ đây nàng ta còn đang mang thai, nếu hạ sinh hoàng tử, thì địa vị đúng thật là vững như bàn thạch.
Bình sinh nàng ta vốn không thể nào chấp nhận có kẻ khác vượt lên trên mình, nhưng cuối cùng có một người đã làm được như vậy, nàng ta ngoài việc cắn răng ngậm miệng chấp nhận số mệnh này thì không còn cách nào khác nữa.
Đến giờ ngọ yến, Độc Cô hoàng hậu dẫn theo mấy vị nữ quyền ngồi vào vị trí.
Cung cách của cung yến so với Quỳnh Lâm yến thì cao hơn một bậc, hoàng hậu thay mặt cho hoàng thượng cảm tạ gia quyến của các chư vị triều thần trong năm qua đã vất vả cực nhọc, sau đó là ban thưởng theo lệ.
Các cung nữ lần lượt bưng mâm bạc tiến vào, đặt túi tơ vàng trong mâm xuống trước mặt các vị phu nhân, bên trong túi đựng một trâm vàng và một nén bạc, giá trị của lễ vật tuy không lớn, nhưng có ngụ ý là kim ngọc mãn đường.
Các mệnh phụ đứng lên, quỳ tạ long ân. Sau đó cung yến mới chính thức bắt đầu.
Sau khi cung yến kết thúc, các mệnh phụ xin phép cáo từ, chỉ có Giang Vương phi tần ngần lưu lại chưa muốn rời đi.
Độc Cô hoàng hậu thấy bà ta có việc muốn bẩm, liền cho mọi người lui ra.
Giang Vương phi quỳ rạp xuống đất, dập đầu thỉnh tội: “Thần nữ đáng chết, không biết dạy dỗ nhi nữ, xin hoàng hậu trừng phạt.”
Độc Cô hoàng hậu thấy bà ta thưa bẩm như vậy thì vô cùng bất ngờ, ngạc nhiên hỏi: “Linh Trang thông tuệ hữu lễ, hà cớ gì mà Vương phi lại thốt ra những lời lẽ như vậy?”
Giang Vương phi nơm nớp lo sợ đáp: “Vài ngày trước đây nó muốn quay về Giang Nam, lúc đi qua Đồng Châu thì xe ngựa bị hỏng, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nó ngẫu nhiên gặp lại Thẩm đại nhân, thế là liền quyết lưu lại Đồng Châu.” Giang Vương phi ấp a ấp úng, lắp bắp mãi mới nói xong một câu, lời vừa dứt thì cả người đã toát mồ hôi lạnh
Độc Cô hoàng hậu hỏi: “Ở lại Đồng Châu rồi thế nào?”
Giang Vương phi cảm thấy thật khó để mở miệng tiếp lời, nhưng không nói thì hậu quả càng thêm nghiêm trọng, nên đành phải cắn răng kể: “Mộ Chiêu Luật sai người đến đón nó quay lại, nhưng nó nói mình và Thẩm đại nhân đã tự quyết định việc chung thân.”
Độc Cô hoàng hậu đằng hắng một tiếng rồi đứng dậy, cũng không biết là bà ta đang nổi giận hay cười, chỉ nghe thấy tiếng trách mắng: “Đúng là một kẻ to gan lớn mật, dám tự mình quyết định việc chung thân, nếu chuyện này mà đồn ra ngoài thì hoàng gia còn mặt mũi nào mà tồn tại?”
Giang Vương phi phủ phục trên mặt đất, dập đầu nói: “Thần phụ không biết dạy dỗ nhi nữ, xin hoàng hậu trách phạt.”
Chuyện hôn sự của nữ tử trong hoàng thất đều phải do hoàng đế và hoàng hậu chỉ định. Mộ Linh Trang không chỉ mình tự làm chủ hôn sự của mình, mà người nàng ấy chọn lại chính là người mà hoàng đế hoàng hậu đã ngầm chọn làm phò mã – Thẩm Túy Thạch. Lúc Giang Vương phi nghe được tin này thì vô cùng kinh hãi, sợ đến nỗi suýt đã ngất đi.
“Nàng ta giờ ở đâu?”
“Đã mang về nhốt ở trong phủ, xin hoàng hậu trách phạt.”
“Vì nàng ta hành sự không nghĩ đến thể diện của hoàng gia, cũng không xem trọng quy củ hoàng gia đã ban hành, nên phạt tước bỏ danh hiệu quận chúa.”
Giang Vương phi do lo sợ nên đến đây trước để bẩm báo nhận tội, vốn nghĩ Độc Cô hoàng hậu sẽ trừng phạt nặng hơn, nhưng không ngờ chỉ là tước đi danh hiệu quận chúa.
Lúc này, tâm tư của Độc Cô hoàng hậu có chút phức tạp. Khi vừa nghe nói Mộ Linh Trang và Thẩm Túy Thạch tự mình định đoạt chuyện chung thân, trong lòng đích xác là rất giận dữ, nhưng chỉ trong chốc lát đã lại cảm thấy như trút được gánh nặng trong lòng. A Cửu bấy lâu nay vẫn nhất tâm si mê Thẩm Túy Thạch, khuyên bảo thế nào cũng không được. Giờ mọi việc đã đến nước này, âu cũng là giải quyết được triệt để, làm cho nó tắt hẳn hy vọng ở trong lòng. Cho nên, sau khi nổi giận lúc ban đầu, bình tĩnh suy nghĩ lại thấy đây là việc tốt.
A Cửu vừa nghe nói đến việc này, lập tức làm loạn lên một hồi rồi đổ bệnh m