ghiên cứu, vừa ra tới trước cửa thì mẹ cô nhận được không ít điện thoại, đều là bệnh viện dành chỗ thực tập cho cô, xác định là vì muốn bám víu quan hệ của gia đình bọn họ.
“Giáo sư Tần, lần này chị tính ở lại Lệ Giang bao lâu?” Sau khi lên xe, Tiểu Vương hỏi thăm có tính chất thăm dò, giống như đang nghĩ chuyện mình có cơ hội kéo dài kỳ hạn làm việc không.
“Em đừng gọi tôi là giáo sư Tần, không được tự nhiên…” Tần Vũ Tinh cười nói.
“Không thể được. Chủ nhiệm Từ nói chị là sinh viên ưu tú của Bắc Đại, Bắc Đại đó… Em chỉ biết hai trường đại học, chính là Thanh Hoa và Bắc Đại.”
Tần Vũ Tinh lắc đầu, không lên tiếng. Mỗi người khi gặp một người nào đó lần đầu tiên, người ta sẽ dùng đặc điểm bên ngoài nào đó để phán xét đối phương. Xấu một chút thì thích lấy bằng cấp ra nói chuyện, xinh đẹp một chút thì yêu thích biểu lộ hình dáng bản thân. Nhưng các phương diện điều kiện của cô đều không tệ, tại sao lại không có ai thích?
Hay là ám chỉ tính cách của cô quá kém?
Tần Vũ Tinh bị chính mình chọc cười, không bao lâu đã đến cửa Cổ Thành.
“Chúng ta đi bộ vào thôi, phía trước không cho xe đi .” Vương Đạo đi về phía cốp xe, lấy ra va li của cô, nói: “Giáo sư Tần, tới trưa em tới đón chị đi ăn lẩu bò Tây Tạng, vừa thơm vừa ăn rất ngon. Em sẽ tìm một nhà hàng ven sông, rất có tình điệu.”
Đây là một khách sạn theo phong cách nhà trọ cổ xưa, Tần Vũ Tinh vừa bước vào cửa thì bị một luồn hương gỗ đàn hương đập vào mặt.
“Chắc chị phải về ký túc xá của bệnh viện thôi.” Tần Vũ Tinh hất cằm lên, nhìn chung quanh.
“Em không hiểu.” Vương Đạo đang làm thủ tục ở trước quầy, nói: “Phòng ký túc xá của bệnh viện rất đông người. Chủ nhiệm Từ sợ chị ở không quen, thuê nhà ở bên ngoài cho chị. Cho nên phải tốn thời gian thu dọn lại.”
“Ồ, không phải em là hướng dẫn viên du lịch sao? Hình như rất quen thuộc đối với hoàn cảnh trong viện.” Tần Vũ Tinh kinh ngạc hỏi.
Vương Đạo đỏ mặt lên, nói thật lòng: “Chị em làm ở bệnh viện.”
“À, khó trách.” Tần Vũ Tinh lười truy cứu. Cô thật thích cảm giác ở Lệ Giang, tự do, tản mạn, lười biếng, khoan thai tự đắc… Hoàn toàn phù hợp với tâm tình yên tĩnh của cô ngay lúc này.
“Giáo sư Tần, ra khỏi cửa khách sạn này là phố Tứ Phương. Đi theo con đường mòn bên phải là sẽ tới một chợ nhỏ. Tại ngã tư đường, đi thẳng phía trước có rất nhiều tiệm cơm đặc sắc, quẹo trái là con đường của mấy quán bar. Buổi tối có chút ồn ào, chẳng qua chỉ là có người buồn bực. Người tới Lệ Giang là để giải sầu, độc thân trong thành phố, có rất thiếu nữ thất tình.” Cô chớp mắt vài cái, bộ dạng giống như muốn nói gì nhưng lại thôi.
“Chị đi thay đồ trước đi, em ở đại sảnh đợi chị nhé. Sau đó em sẽ dẫn giáo sư Tần đi ăn cơm.” Tiểu Vương cười ngây ngô, đưa cho Tần Vũ Tinh cái chìa khóa.
Tần Vũ Tinh ở lầu 2, phòng không lớn lắm, ngăn nắp. Vừa vào cửa bên tay trái là phòng vệ sinh, ở giữa là một giường lớn, đầu giường có tủ đầu giường. Toàn bộ đồ dùng bằng gỗ trong phòng được trang trí với màu nâu sậm. Đối diện với cửa vào là cánh cửa sổ, cô đưa tay đẩy ra, một con đường nhỏ đập vào mắt.
Nóc nhà khách sạn ở đây rất đẹp, dõi mắt có thể nhìn thấy rất xa.
Hình như chân trời xa xa và một loạt nóc nhà nối liền thành một đường, rất tinh khiết, rất đẹp.
Tần Vũ Tinh cởi áo lông ra, thay quần jeans và áo nỉ trùm đầu màu hồng nhạt, khoác bên ngoài một loại áo bành tô bằng nỉ màu xám. Cô bới tóc lên cao, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, mang theo bao tay, đi xuống lầu.
Bởi vì là chuyến bay sớm, cho nên cô thật sự có chút đói bụng.
Tiểu Vương thấy cô đi xuống cầu thang, vội vàng đứng lên, cung kính nói: “Giáo sư Tần, chị thật nhanh.”
“À, như vậy không tốt. Chủ nhiệm Từ nói được phép chi trả đấy.”
Tần Vũ Tinh từ chối nói: “Chuyện này phải nghe theo lời chị.”
Tiểu Vương thấy sắc mặt cô kiên quyết, không dám kiên trì nữa.
Người du lịch cuối năm không nhiều lắm, Tần Vũ Tinh đi theo Tiểu Vương vào một nhà hàng ven sông, không bao lâu sau thì nồi lẩu bò Tây Tạng sôi sùng sục được mang lên. Mỗi người bọn họ chọn một ít thịt và rau cải, kết hợp với nước tương giầm dưa leo*, mùi vị không kém thịt dê Bắc Kinh bao nhiêu.
*Chỗ này ta chém… QT dịch là nguyên liệu mạt chược gì đó, ta thấy kỳ, tra từ cùng âm thì hình như có liên quan tới một loại sốt nước tương và dưa leo… mong các nàng thông cảm.
Thỉnh thoảng có một vài nghệ sĩ đi tới ca hát vài bài, Tần Vũ Tinh cũng không từ chối. Thấy cô hào phóng, một người đàn ông kéo đàn cầm hình vuông đi tới, Tần Vũ Tinh hỏi giá xong liền gật đầu.
Tiểu Vương thấy không được, nhắc nhở cô: “Giáo sư Tần, chị có thể nói giá.”
Tần Vũ Tinh ngạc nhiên, nói: “Thôi,, trời lạnh, mọi người thật không dễ dàng.”
Tiểu Vương yên lặng nhìn cô một hồi, nói: “Giáo sư Tần, chị thật lương thiện.”
Tần Vũ Tinh ngẩn người, nhìn gương mặt chất phát kia, miệng khẽ nhếch môi cười. Lương thiện? Từng có người chỉ vào ót, nói cô ác độc…
Nhớ tới thời niên thiếu của mình, bởi vì học giỏi, gia thế tốt, lại xinh đẹp, toàn thân quả thật đáng để phô trương, không biết nặng nhẹ gây ra họa lớn. Chỉ là lúc đó bản thân quá tốt, cái gì cũng dám làm, cái gì cũng chịu tin tưởng.
Có người nói, quá khứ của một người đàn ông tốt tất nhiên là quá trình rèn luyện của rất nhiều người phụ nữ.
Như vậy sau lưng của một người phụ nữ rụt rè sợ hãi, nhất định đã xảy ra một bi kịch khó có thể thu lại.
“Cho tôi chai bia.” Tần Vũ Tinh nói với người phục vụ. Cô nhìn Tiểu Vương, hỏi: “Em cũng uống vài ly chứ?”
Trên mặt Tiểu Vương nóng lên, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi giáo sư Tần, em không biết uống rượu.”
“À, không sao.”
Hai người ăn xong bữa trưa phong phú, thông qua Tiểu Vương, cô hiểu biết đại khái về bệnh viện. Bệnh viện này không hề có chỗ cho cô thực tập, chỉ là những bệnh viện nghiên cứu thực tập đều ở trong núi. Sư phụ sợ cô chịu khổ, nên nhất định nhét cô vào đây. Đương nhiên, chủ nhiệm Từ vẫn vui vẻ tiếp nhận cô… Huống hồ Lệ Giang là một thành phố du lịch, rất nhiều con đường du lịch đều lấy Lệ Giang làm trung tâm, bắn ra bốn phía bên ngoài. Mọi người an bài đều có vài phần muốn giải sầu cho cô.
Từ Trường Sinh lên trang đầu, tất nhiên sư phụ sẽ cho rằng trong lòng cô không dễ chịu. May mà mẹ cô không lên mấy trang Mircoblogging, nếu không sẽ tức điên lên… Khó trách bác Chương gái không hề đề cập tới chuyện này, tất nhiên là muốn xử lý một cách êm đẹp, quan hệ xã hội vội vã, danh tiếng mất đi mới là chính.
Có đôi khi chuyện bất ngờ xảy ra, thật ra thì phương pháp xử lý tốt nhất chính là để nguội.
Đóng băng, chắc chắn sau khoảng thời gian dài sẽ hòa tan thành nước.
Giống như chúng ta vẫn thường nói một câu, chuyện đau lòng muốn chết của ngày hôm qua mà hôm nay nhắc tới chính là quá khứ của ngày mai, tất cả những chuyện cũ của năm trước dồn lại sang năm, thật sự chỉ là những hồi ức trong năm mới. Đến cuối cùng, người ta cũng không còn nhớ rõ vì sao lại đau khổ.
Hai người đi một hồi, vẫn nghe được tiếng của Tiểu Vương líu ríu an bài: “Buổi tối đi quán bar chơi một chút, thể nghiệm phong tình bản xứ. Tin tức khí tượng ngày mai không có gió, có thể ngồi xe cáp lên Ngọc Long Tuyết . Ngày mai có thể đi hồ Lugu, chỉ là đường lên núi có hơi xa, giáo sư Tần, chị có bị say xe không?”
“Hả?” Ánh mắt của Tần Vũ Tinh rơi vào đám người đột nhiên bắt đầu chạy ở phía xa, không để ý đến Tiểu Vương đang nói gì.
Tiểu Vương nhìn theo ánh mắt của cô, nói: “Phía trước là phố Tứ Phương, có cô gái tộc Nạp Tây đang hướng dẫn mọi người khiêu vũ đấy. Chính là vây thành một vòng tròn lớn, đi theo điệu vũ âm nhạc, em dẫn chị qua chơi một chút…”
Tần Vũ Tinh đi theo cô tới phố Tứ Phương, phát hiện hình như không phải chỉ là chuyện khiêu vũ mà hấp dẫn nhiều người như vậy.
“À, hôm nay lại có quay phim.” Tiểu Vương oán giận nói.
“Quay phim?” Thần kinh Tần Vũ Tinh căn thẳng, hiện giờ đối với mấy chữ nghệ sĩ diễn viên, cô rất mẫn cảm.
“Dạ, rất nhiều phim lấy Lệ Giang làm cảnh. Nhiều người như thế này, trong ba tầng, ngoài ba tầng vây quanh, chắc là có minh tinh.” Tiểu Vương phân tích nói.
Tần Vũ Tinh ừ một tiếng, nói: “Vậy chúng ta đi đường vòng thôi.”
“Giáo sư Tần, chị không muốn nhìn một chút sao?”
Tần Vũ Tinh ‘à’ một tiếng, phát hiện mắt của Tiểu Vương sáng lên một cách đặc biệt, bộ dạng rất muốn nhìn thấy minh tinh, không khỏi nở nụ cười, nói: “Vậy thì đi xem thử.”
“Dạ, em dẫn chị đi đường này. Chúng ta từ đường này đi vào, sau đó đi ngang, lại từ một con phố khác đi về hướng phố Tứ Phương, bên trong chính là chỗ chụp hình đó ạ. Không quen thuộc đường cái sẽ không biết đâu.” Tiểu Vương đắc ý nói.
Tần Vũ Tinh gật đầu, hai người đi vòng vèo trở lại, đi vòng đến một con phố khác, sau đó đi xuống, quả nhiên liền đi tới đám người bên trong. Những lữ khách cùng một ý nghĩ lẽn vào giống như Tiểu Vương cũng không ít, xa xa còn có bảo vệ đứng bên cạnh máy chụp hình đuổi người.
Tần Vũ Tinh do dự một chút, đi theo Tiểu Vương xuống đường dốc, kiễng chân lên nhìn về hướng xa xa.
Sau khi bảo vệ đuổi đi hai người hâm mộ, nhìn về hướng bọn họ đi tới, ánh mắt có chút do dự, nói: “Nơi này không cho người ngoài vào.”
Tần Vũ Tinh sửng sốt, Tiểu Vương đi lên, xổ ra một tràng tiếng địa phương. Khiến Tần Vũ Tinh ngạc nhiên chính là bảo vệ không la hét với bọn họ.
“Em nói gì với bọn họ thế?”
Tiểu Vương ngượng ngùng nói: “ Em nói giáo sư Tần cũng là minh tinh.”
Tần Vũ Tinh ngẩn người ra. Dáng người cô cao gầy, áo bành tô nỉ màu xám bắt chéo phía trước lộ ra những tia sáng óng ánh, đôi ủng da ngang gối màu nâu, toàn thân thoạt nhìn khoan thai lão luyện, nhưng lại có mấy phần khuôn mẫu của minh tinh.
Cô nhìn chằm chằm Tiểu Vương một hồi rồi đột nhiên bật cười. Cô bé này thật thú vị! Nhưng cô cười chưa được bao lâu thì cả người cứng đờ lại. Xa xa, gương mặt có vẻ quen thuộc, nổi bật dưới ánh mặt trời chói lọi, đặc biệt chói mắt.
Có nhiều người vây quanh anh. Có người đưa nước, có người lau khăn lông, có người trang điểm, có người còn chạy lúp xúp tới che dù… Nhưng những điều này không quan trọng.
Quan trọng là ánh mắt của anh, đang nhìn về phía cô.