, cô mặc một bộ trang phục thủy thủ màu xanh lam, tóc dài buộc thành kiểu hai bên, hồn nhiên ngay thơ tựa như một nữ học sinh trung học Nhật Bản.
Ô ô, cô thật mất thể diện, cơ không bị anh thấy được bộ dạng này nữa rồi…
“Tâm đồng, muốn anh đi vào giúp em sao?”
Anh lại dám giểu cợt cô, thật đáng ghét nha! Lục Tâm đồng đành nhắm mắt đi ra.
Gianh Thánh Tu ngồi ở trên giường coi ti vi, vừa nhìn thấy cô mặc đồ thủy thủ ra, bộ dáng thanh thuần, nhìn đến si ngốc, trong lòng nhảy bùm bùm.
Đẹp, rất đẹp a…
“Thật kỳ quái sao?” Cô lôi kéo tóc, dù sao vẫn cảm thấ toàn thân cao thấp đều không được tự nhiên.
“Không, tới đây” Giang thánh Tu nhìn cô nóng rực, cổ họng cuồn cuộn, nuốt xuống một cỗ khát vọng. Anh muốn cô vẫy vẫy tay, muốn cô ngồi lên bắp đùi của anh.
Lục Tâm Đồng nghe lời ngồi lên bắp đùi anh, cảm thấy lồng ngực anh bền chắc dày rộng, còn có cánh tay từ phía sau ôm eo của cô thật chặt, làm cả người cô nóng lên.
“Tâm Đồng, em thật thơm…” Anh ngửi ngửi cổ cô, lại hôn một cái, lại hơn một cái thật kêu, làm cho cô xấu hổ đến nỗi muốn từ tay anh chạy đi.
“Khoan đã, em còn chưa gọi điện báo bình an cho ba mẹ.”
“Không cần gọi…”
“Không được, mẹ muốn em tối nào cũng gọi về…”
“Chuyên tam chút đi, em chỉ cần suy nghĩ đến anh thôi, không cho phép nghĩ người khác!” Giọng anh khàn khàn ra lệnh, anh đợi cả ngày, cuối cùng chờ đến giờ phút này, cô đừng mong thoát khỏi anh
“Ừ…” Lục Tâm Đồng nghe được toàn thân đều nhũn ra, lại lần nữa ngã vào trong ngực anh, lưng của cô dán vào lồng ngực nóng ấm của anh, sau đó cô cảm giác được tay anh bắt đầu có hành động xấu rồi, ở eo của cô giở trò lưu manh, a…thật là nhột…Cô không nhịn được bật cười.
“Còn cười, em còn dám cười, anh để em cười không nổi…”Anh đem cô cùng nhau ngã xuống giường, rút ra cà vạt trước cổ áo cô, như là tuyên bố đem cô thuần phục dưới anh, khiến cho lòng cô run rẩy.
“Tâm Đồng, anh thật yêu em…” Anh hôn lên mặt cô, hôn hết các ngũ quan xinh đẹp trên mặt cô.
“Em cũng rất yêu anh…” Mặc dù anh sẽ không thường thường nói yêu cô, nhưng mỗi khi ý loạn tình mê, anh sẽ bất tri bất giác mà nói với cô rất nhiều lần yêu cô, có thể được anh bao dung yêu thương, cô thật là cô gái hạnh phúc nhất thiên hạ.
Ngay khi cô nhắm mắt lại, chờ anh hôn lên môi của cô, chuông điện thoại trong phòng không biết sao lại vang lên Reng reng.
Hai người sủng sốt, hai mặt nhìn nhau.
Giang Thánh Tu trước tiên lấy lại tinh thần, cắn răng nói: “Em cho bao nhiêu người số điện thoại trong phòng chúng ta?”
“Một người, hai người, ba…” Lục Tâm Đồng vẻ mặt chột dạ, thật tâm đếm.
Điện thoại vẫn vang lên, anh thật muốn nôn chết mất, giúp cô đem điện thoại đưa đến trước mặt cô, muốn cô tốc chiến tốc thắng.
“Alo,…cái gì? Tôi lập tức qua! Xin lỗi bà cụ phòng bên cạnh tự dưng đau lưng, em muốn đi qua xem một chút!”
Người khác đau lưng so với chồng cô ham muốn chưa thỏa mãn có quan trọng hơn không? “Bọn họ có thể tìm hướng dẫn viên du lịch!” Anh cơ hồ là rống lên.
“Không được, bà cụ kia đối với em rất tốt, em không thể không ngó ngàng gì đến bà, em đi nhìn một chút rất mau sẽ trở lại!” Nói xong, Lục Tâm Đồng nghe được một tiếng rắc, nhất thời biến sắc mặt, tay cô lại bị Giang Thánh Tu còng ở trên giường!
Đây là chuyện gì? Vì sao còng tay cô đã giấu đi lại bị anh mang đến Nhật Bản? “A Tu, tại sao có thể bắt buộc em…”
Anh thật vất cả đợi đến ban đêm, sao có thể để người không liên quan đến phá hủy? Giang Thánh Tu hướng cô cười tà một tiếng, cũng mau là anh có tính toán trước, ngoại trừ bộ đồ thủy thủ cô đang mặc ra, ngay cả đồ dùng tính thú của cô đã mua kia đều đem theo hết.
“Anh làm sao sẽ bắt buộc em sao? Anh sẽ khiến cho em cầu xin anh.” Ánh mắt anh nóng bỏng mà nhìn cô, trên gương mặt thẹn thùng của cô phun khí nóng, nói” Tâm Đồng, tối nay để cho anh dạy dỗ em thật tốt đi…”