á cây. Mặc dù tiếng động không lớn lắm nhưng đều lọt vào tai mọi người. Thuộc hạ của Tề Mặc đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở ngoài bãi đá lập tức nhổm dậy, đưa ánh mắt cảnh giác về phía khu rừng. Đồng thời, bọn họ nhanh chóng rút súng chĩa về nơi có tiếng động.
Tề Mặc trầm mặc một vài giây, ngoài bãi biển không có gió thổi nên khu rừng không thể nào phát ra tiếng động lớn như vậy. Hơn nữa từ góc độ của hắn, đây không phải là tiếng lá cây do gió thổi, như vậy khu rừng chắc chắn có vấn đề.
“Tiếng động gì vậy?” Ly Tâm cũng nghe thấy, cô ngoảnh đầu về phía khu rừng.
Hoàng Ưng đứng ở vị trí gần nhất vẫy tay, hai người của Tề Gia lập tức đi theo anh ta vào khu rừng. Tề Mặc đăm chiêu quan sát khu rừng, hắn để Ly Tâm ngồi trên mỏm đá ngầm chứ không kéo cô lại gần hắn.
Không hiểu là con người hay động vật gây ra tiếng loạt xoạt như vậy? Tất cả mọi người quay hết về phía khu rừng, nét mặt bọn họ thận trọng và căng thẳng vô cùng.
Hoàng Ưng còn chưa đi hẳn vào rừng, đột nhiên có một con vật màu trắng xông ra, con vật mở to mắt nhìn mọi người mà không hề tỏ ra sợ hãi.
Ly Tâm lập tức thốt lên: “Thỏ kìa”.
Con thỏ có thể hình rất lớn, người béo múp míp, lông nó trắng muốt, hai mắt đỏ rực, bốn chân ngắn ngun ngủn, tai và miệng nó trông hơi kỳ lạ, lớn bằng trẻ em tầm một tuổi. Con thỏ có vẻ sống rất tốt trên hoang đảo, điều này khiến mọi người hết sức kinh ngạc.
Người của Tề Gia thở phào nhẹ nhõm, bọn họ còn tưởng là thứ gì ghê gớm, kết quả chỉ là một chú thỏ. Loài vật này không có tính đe dọa, bọn họ không cần bận tâm đến chúng. Đám người của Tề Gia lại ngồi xuống nghỉ ngơi.
Con thỏ mở to đôi mắt đỏ rực nhìn mọi người trên bãi cát, sau đó nó quay người chạy về đường cũ. Mặc dù thân hình nó to béo nặng nề nhưng nó chạy nhanh như tên bắn.
Pằng, một tiếng súng vang lên, con thỏ nằm bất động trên mặt đất. Ly Tâm cau mày nói với Hoàng Ưng: “Chỉ là một con thỏ thôi, có cần thiết phải làm như vậy không?”
Hoàng Ưng cất giọng đầy nghiêm túc: “Nó không phải là con thỏ, mà là chuột”.
Hoàng Ưng vừa nói dứt lời, tất cả đều giật mình kinh ngạc, ở đâu ra con chuột lớn như vậy. Ánh mắt của tất cả mọi người trong giây lát tập trung vào xác con thỏ. Ngoài đôi tai ngắn và cái mỏ nhọn giống loài chuột ra, các bộ phận khác trên người nó đều giống loài thỏ, trên đời này liệu có tồn tại con chuột nặng cả chục kg?
“Đi theo tôi”. Hoàng Ưng dắt súng vào thắt lưng chạy về mép khu rừng. Mấy người của Tề Gia lập tức đi theo Hoàng Ưng. Cả đám leo lên một ngọn cây cao.
“Lẽ nào đây là chuột biến dị hay vật thí nghiệm?” Ly Tâm đã nghe Tề Mặc cho biết hòn đảo này có thể là một nơi thí nghiệm bí mật. Trong thế giới tự nhiên không thể nào có con chuột lớn như vậy, khả năng duy nhất đây là chuột thí nghiệm do con người tạo ra, tác động từ bên ngoài khiến gen của nó thay đổi và trở thành loài vật biến dị.
Tề Mặc không trả lời câu hỏi của Ly Tâm, hắn đưa tay về phía cô. Ly Tâm liền nhảy xuống dưới nước và đi về phía hắn, Hồng Ưng cũng đi theo bọn họ.
Ba người lên bờ và đi về phía đoàn người đang nghỉ ngơi. Ly Tâm ngẩng đầu dõi theo Hoàng Ưng, tất cả chờ đợi kết luận của Hoàng Ưng.
Hoàng Ưng và một thuộc hạ leo lên ngọn cây cao nhất quan sát tình hình một lượt. Sau đó anh ta trèo xuống đất, lên tiếng báo cáo: “Cả một bầy trắng tinh đang di chuyển về chỗ chúng ta. Bây giờ chúng đã đến con sông nhỏ ở giữa hòn đảo, khu vực chúng đi qua không còn một cây cỏ nào sống sót”.
Cả đoàn người giật mình đứng bật dậy nhìn Tề Mặc. Tề Mặc cất giọng lạnh lùng: “Còn bao lâu nữa?”
Hoàng Ưng trầm mặc một giây rồi trả lời: “Chậm nhất là mười phút”.
Lập Hộ nãy giờ tập trung quan sát con chuột bị Hoàng Ưng giết chết, anh ta nói bằng một giọng rất nghiêm túc: “Đây là sản phẩm thí nghiệm lai ghép giữa loài thỏ và loài chuột. Chúng có đặc tính của hai loài động vật này như hàm răng sắc nhọn, động tác nhanh nhẹn. Chúng có tính ăn tạp cả thịt lẫn rau cỏ…”.
Hồng Ưng cắt lời: “Nói vào trọng tâm”.
Hoàng Ưng và Lập Hộ đưa mắt nhìn nhau, Lập Hộ nói nhỏ: “Có nó không có chúng ta, có chúng ta không có nó”.
Bản tính của động vật ăn thịt là tương đối hung tàn, dù là loài động vật yếu ớt nhất đi chăng nữa. Ý tứ của Lập Hộ rất rõ ràng, một là đợi loài biến dị đến xơi tái chúng ta, nếu không chúng ta phải hạ thủ trước, giết sạch đối phương.
Tình huống này đối với người khác có thể nguy hiểm, nhưng đối với bọn họ không phải là chuyện nghiêm trọng. Ban đầu bọn họ không biết hòn đảo có tác dụng gì, thổ nhưỡng ở đây không thấy bị nhiễm xạ. Bây giờ biết chỉ là một nơi tiến hành thí nghiệm về gen, vậy thì tình huống sắp phải đối mặt chỉ là vấn đề nhỏ.
Hồng Ưng lên tiếng: “Chúng ta chia thành hai tốp, một tốp đi cùng tôi, một tốp hành động theo Hoàng Ưng. Các chú hãy cầm vũ khí hạng nặng đi theo tôi”. Vừa nói anh ta vừa vẫy tay ra hiệu, người của Tề Gia tự động chia thành hai nhóm, một nhóm cầm vũ khí đi theo Hồng Ưng vào rừng.
May mà một phía của hòn đảo là vách núi không thể vượt qua. Bây giờ chỉ cần chặn ở hướng đó là có thể tránh được sự tấn công từ hai phía của bầy biến dị.
Lúc lên đường người của Tề Gia mang theo khá nhiều vũ khí để chống lại Lam Bang. Không ngờ vũ khí chưa đem ra đối chọi với Lam Bang lại có tác dụng trên hòn đảo vô danh này.
Đợi nhóm người của Hồng Ưng đi vào rừng, Hoàng Ưng nhanh chóng ra lệnh: “Tưới dầu toàn bộ khu rừng, đợi khi nào Hồng Ưng quay lại, hãy đốt cháy khu rừng cho tôi”.
Ly Tâm nhìn vào thùng dầu được chuyển từ quân hạm xuống, cô quay sang hỏi Lập Hộ: “Đó là chủng loài đặc biệt?”
Lập Hộ gật đầu: “Khả năng sinh sôi nảy nở của chúng rất mạnh. Nếu đổi lại là người khác ở đây, chỉ e đến xương cốt cũng không còn”.
Ly Tâm đưa mắt nhìn đám đàn ông đang bận rộn ở trong rừng: “Chúng ta coi như làm một việc tốt phải không?”
Lập Hộ trả lời nghiêm túc: “Tất nhiên”.
Ly Tâm bất giác mỉm cười, thứ không nên tồn tại tất nhiên không thể để chúng tồn tại. Sự xuất hiện của loài vật biến dị đó đã phá hoại hệ sinh thái của hòn đảo này. Nếu không phải bọn họ có vũ khí trong tay, chắc chắn bọn họ sẽ bị chúng ăn đến xương cũng chẳng còn.
“Lão đại, để em đi xem tình hình thế nào”. Ly Tâm vừa nói vừa đi về phía khu rừng, Tề Mặc không ngăn cản cô.
Ầm, Ly Tâm vừa đi tới rặng đá hôm trước mọi người dừng chân, một tiếng nổ cực lớn vang lên. Hồng Ưng đang chỉ huy thuộc hạ nhả đạn về phía động vật biến dị. Đá bị đạn bắn nổ tung, mảnh vụn bay khắp nơi tạo thành âm thanh sắc nhọn.
Sau một loạt đạn, chỉ trong phút chốc phía trước xuất hiện vô số hình bóng màu trắng từ ngọn lửa lao về phía đám Hồng Ưng. Chúng mở to đôi mắt đỏ như máu, răng nghiến kèn kẹt. Bộ dạng hung dữ của chúng mang đến cảm giác rùng rợn.
Ầm..ầm…đạn tiếp tục được bắn ra. Ly Tâm nhìn thấy những con vật biến dị chạy đằng trước bị đạn xé toang người, máu bắn tung tóe, tỏa ra một mùi hôi thối rất khó chịu.
“Chuẩn bị rút lui”. Hồng Ưng ra lệnh.
Tận mắt chứng kiến cảnh bầy động vật biến dị lao vun vút, Ly Tâm cau mày hỏi: “Sao chúng có thể hung ác như vậy?” Đây không phải đặc tính của hai loài động vật chuột và thỏ.
“Chúng xưng bá lâu rồi nên tưởng ta đây là nhất trên thế giới này, súc sinh đúng là súc sinh”. Hồng Ưng cất giọng lạnh lùng, anh ta lại giơ tay ra hiệu bắn một loạt đạn tiếp theo. Khi tiếng súng ầm ầm nổi lên, Hồng Ưng lên tiếng: “Đi”. Ly Tâm lập tức rút lui theo Hồng Ưng.
Đám Ly Tâm và Hồng Ưng giống như một mồi câu thu hút sự chú ý của loài biến dị, chúng liền đuổi theo bọn họ. Gần như cùng lúc họ ra khỏi khu rừng, đám Hoàng Ưng đang đợi ở bên ngoài đều nhìn thấy những con vật biến dị lông trắng bị nhiễm máu đỏ của đồng loại hung dữ lao đến.
“Bắn”. Hoàng Ưng lập tức hét lớn.
Người của Tề Gia đã ở tư thế sẵn sàng liền nổ súng về khu rừng. Đạn bắn tuy không thể tiêu diệt loài biến dị nhưng khiến cả khu rừng được tẩm dầu bốc cháy trong giây lát.
Ly Tâm chạy về phía Tề Mặc, nhưng do quá đà nên chân cô không thể hãm lại. Tề Mặc liền giơ tay kéo cô đứng lại. Ly Tâm dốc toàn lực để chạy, nên vừa dừng lại cô liền thở hổn hển và quay đầu nhìn biển lửa: “Đáng sợ quá, em chưa từng gặp cảnh này bao giờ”.
“Trên đời này còn nhiều thứ em chưa gặp”. Tề Mặc cất giọng lạnh lùng.
Ly Tâm không để ý đến Tề Mặc, cô quay hẳn người quan sát khu rừng lúc này đã trở thành biển lửa. May mà bọn họ đứng sát bờ biển cách khu rừng một đoạn nên không lo bị lửa tạt.
Từ trong biển lửa có vô số con vật biến dị lao ra ngoài. Người chúng thậm chí còn cháy phừng phừng như bó đuốc biết đi. Ánh lửa phản chiếu đôi mắt chúng, đôi mắt vô cảm bộc lộ rõ sự hung ác và điên cuồng.
Pằng, pằng, pằng, tiếng súng sắc nhọt vang lên. Những con vật ở cự ly gần bị đạn bắn đi xa.
“Ghê quá”. Ly Tâm cau mày lên tiếng. Cô vừa nói dứt lời, một con vật biến dị bị trúng đạn theo quán tính bay thẳng đến trước mặt cô, rơi xuống bên cạnh chân Tề Mặc. Tề Mặc lập tức giơ chân đạp mạnh vào người con vật, Ly Tâm nghe thấy tiếng xương gãy răng rắc.
Trước mắt là một cảnh giết chóc ghê rợn. Thứ có hung tàn đến mấy, bá đạo đến đấy, vô địch đến mấy cũng chỉ có một kết quả duy nhất là diệt vong khi đối mặt với đám người của Tề Gia trong đó đứng đầu là Tề Mặc.
Hai ngày nay bị nguy hiểm rình rập nên tâm trạng người của Tề Gia tương đối ức chế. Vào lúc này, họ trút hết tức giận lên bầy động vật hung tàn. Nhổ cỏ nhổ tận gốc, họ nhất định sẽ không để một con nào chạy thoát.
Lửa tiếp tục bốc lên cao, cả hòn đảo gần như bị bao vây trong biển lửa. Lửa cháy sáng một vùng, đến cả trăm dặm cũng có thể nhìn thấy. Ở nơi bị lửa bao vây, khói đen cuộn đầy trời, trở thành một dấu hiệu riêng biệt của hòn đảo.
Khi tất cả mọi người vẫn đang tập trung sự chú ý vào biển lửa, trên trời đột nhiên vọng đến tiếng máy bay mỗi lúc một gần. Người ở dưới bãi cát lập tức ngẩng đầu nhìn, phát hiện trên không trung xuất hiện chiếc máy bay quân dụng, máy bay quân dụng của Tề Gia.