Ba ngày say, trên đất Giang Nam xuân ý dạt dào, Dạ Vô Yên cùng Giang Sắt Sắt cử hành hôn lễ thuận lợi.
Là lâu chủ Xuân Thủy lâu, lấy vợ ở kinh thành vốn là phải làm đơn giản. Nhưng mà, không ngờ cuối cùng lại tổ chức cực kì xa hoa.
Thân phận của Dạ Vô Yên nay đã không còn là Tuyền vương, cũng không còn quan hệ gì với hoàng gia nữa. Nhưng mà, thái thượng hoàng Gia Tường đã phong cho Sắt Sắt làm Tiêm Tiêm công chúa. Vậy nên, hoàng gia gả nữ nhi nên hôn lễ này không kém phần xa hoa.
Sắt Sắt là từ trong cung gả ra ngoài, đồ cưới mang theo chất đầy một xe. Trong lòng Sắt Sắt hiểu được, những thứ này kì thật là thái thượng hoàng Gia Tường dành cho Dạ Vô Yên.
Một ngày trước hôn lễ, Sắt Sắt được Dạ Vô Yên ngầm đồng ý đã dẫn theo Triệt nhi đi gặp thái thượng hoàng Gia Tường.
Nay thái thượng hoàng Gia Tường không ở lại trong hoàng cung mà ở tại hoàng lăng trên núi Mân Vân.
Mùa đông, lúc Sắt Sắt ở lại nơi này cùng với linh đường của Dạ Vô Yên, nơi này khắp núi đồi tuyết vẫn còn đọng, mà trước mắt, xuân ý dạt dào, trên núi tràn ngập gió xuân ấm áp, suối chảy róc rách.
Sắt Sắt dẫn theo Triệt nhi, dọc theo con đường núi uốn lượn mà đi, không khí trong rừng tươi mát, tiếng hót của chim chóc trên những nhành cây uyển chuyển thánh thót, ánh mặt trời xuyên qua những tán cây cổ thụ, tỏa xuống những tia sáng lấp lánh.
Triệt nhi chạy nhảy trên con đường núi, thỉnh thoảng lại dẫm lên những cánh hoa nhỏ, bước đi như một con bướm, cực kì vui thích.
Đi tới chỗ sườn núi, tầm mắt được trải rộng ra, trước mắt là một đồng cỏ mênh mông, xuyên qua mặt cỏ là có thể nhìn thấy hồ nước tỏa sáng lung linh.
Nội thị Hàn Sóc của Thái thượng hoàng Gia Tường đi ra tiếp đón, nhẹ giọng nói: “Tiêm Tiêm công chúa, xin mời đi bên này!”
Sắt Sắt cùng Triệt nhi theo Hàn Sóc đi đến ven hồ, hai bên hồ là những rặng trúc xanh tốt, phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần. Hồ nước trong suốt thấy được cả đáy, trong nước có vài con cá bơi lội tung tăng. Rung đùi đắc ý, từng rặng bạch đàn, từng tảng một, những hòn đá trắng ánh màu nước xanh, hết sức mĩ lệ.
Ven hồ, thái thượng hoàng Gia Tường hồi ngay ngắn trên một khối đá, quần áo bằng vải thô màu xám, dường như hòa cùng màu xám của khối đá.
Sắt Sắt đang đứng yên phía sau lưng thái thượng hoàng Gia Tường, lẳng lặng nhìn bóng lưng trước mắt. Lưng có chút khòm khòm, bóng dáng trông có vẻ tịch mịch cùng tiêu điều, rốt cuộc nhìn không ra chủ nhân của bóng lưng màu xám này lại từng là cửu ngũ Nam Việt oai phong một cõi.
Tay ông cầm cần câu, cũng không hề nhúc nhích, từng con cá nhỏ trong hồ nước tranh nhau cướp miếng mồi trên cần câu của ông, mà ông, lại không hề nhấc cần câu lên.
“Lão gia gia, cá của ngài cắn câu rồi, sao ngài lại không nhấc cần câu lên?” Bé Triệt nhi không biết từ khi nào đã chạy đến bên cạnh thái thượng hoàng Gia Tường, chỉ vào mấy con cá trong hồ nước, kì quái hỏi.
Thái thượng hoàng Gia Tường kinh ngạc quay đầu lại, đôi mắt rồng lóng lánh sáng quắc hào quang, ngưng chú trên người Triệt nhi.
Ánh nắng tươi đẹp, chiếu vào tà áo trắng trên người Triệt nhi, sáng bóng đến chói mắt. Tuy nhiên, mặc kệ ánh nắng có sáng đến mức nào thì dường như cũng không thể đoạt đi phong tư của đứa nhỏ trước mắt. Khuôn mặt trắng ngần, đẹp kinh người, đôi mắt phượng long lanh, đôi mắt mở to, mang theo một vẻ tò mò, đánh giá người già trước mắt này.
Thái thượng hoàng Gia Tường quả thật già đi, lẽ ra ở độ tuổi của ông cũng không giống một ông già như thế, nhưng mà ông quà thật đã già đi. Khuôn mặt vốn tuấn lãng lại tràn đầy tang thương.
Rốt cuộc là vì buồn phiền, vì lo âu hay là vì hối hận…
Mặc kệ là tình cảm như thế nào, đều đã làm người ta già đi thật nhanh.
Thái thượng hoàng Gia Tường nhìn Triệt nhi, khuôn mặt lãnh khốc tang thương tràn đầy khiếp sợ, dường như cực kì không thể tin được.
“Đứa nhỏ, ngươi…ngươi là…” Lời nói của thái thượng hoàng Gia Tường có chút lộn xộn.
Ông biết Dạ Vô Yên cùng Sắt Sắt có một đứa con, chỉ là, ông nghĩ cả đời này ông sẽ không được gặp đứa nhỏ, cháu nội của ông.
“Cháu là Vô Tà công tử!” Triệt nhi trừng lớn đôi mắt trắng đen rõ ràng lên, bình tĩnh nói.
“Triệt nhi, không được vô lễ, mau bái kiến thái thượng hoàng.” Sắt Sắt nói.
“Thái thượng hoàng, là ngài sao?” Triệt nhi trừng lớn ánh mắt, bình tĩnh hỏi: “Người là cha của hoàng thượng sao?”
Gia Tường thái thượng hoàng gật gật đầu, trên mặt hiện lên một nụ cười.
“Cháu gọi hoàng thượng là thúc thúc (chú), vậy cháu có phải gọi ngài là gia gia (ông) không?!” Bé chồm người xuống, có chút thật thà hỏi.
Trước khi đến, Sắt Sắt vẫn chưa nói cho Triệt nhi biết quan hệ của bé và thái thượng hoàng. Bởi vì thân phận trước mắt của Dạ Vô Yên là Minh Xuân Thủy, không phải là Dạ Vô Yên. Nhưng mà, nhìn thấy bộ dáng tang thương tiều tụy của thái thượng hoàng Gia Tường, Sắt Sắt xoay người vuốt vuốt tóc Triệt nhi, nhẹ giọng nói: “Triệt nhi, thái thượng hoàng chính là gia gia của con, ông cũng chính là cha của phụ thân con!”
Thái thượng hoàng Gia Tường mang theo một vẻ tha thiết mà nhìn Triệt nhi.
Trong lòng ông biết rõ, Sắt Sắt dẫn theo Triệt nhi tới gặp ông nhất định đã được Dạ Vô Yên cho phép. Lệ nóng nhất thời rưng rưng, như vậy là đủ rồi, nay ông nếu có chết, cũng có thể nhắm mắt.
“Gia gia!” Triệt nhi ngước mắt kêu lên.
Thái thượng hoàng Gia Tường lau lau khóe mắt ươn ướt, vui sướng gật đầu.
Hai ông cháu thật ra lại rất hợp duyên, đang ngồi trên bờ hồ bắt đầu cùng nhau câu cá. Trên mặt hờ, trong núi, tiếng cười sang sảng cùng non nớt của một già một trả quanh quẩn không dứt.
“Thái thượng hoàng kiên trì muốn ở nơi này, là muốn ở cùng một người sao?” Sắt Sắt thấp giọng hỏi Hàn Sóc đứng phía sau.
“Vâng!” Hàn Sóc thở dài một tiếng, “Ngài là muốn ở cùng mẫu phi của Tuyền vương, thái thượng hoàng kì thật vẫn rất sủng ái nàng, đáng tiếc là bởi vì một chút hiểu lầm khiến cho bọn họ đôi lứa chia lìa.”
Sắt Sắt nhìn ra xa nơi ven hồ thái thượng hoàng đang ngời, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Người yêu nhau, vì sao không thể gắn bó bên nhau chứ?!
***
Xuân Thủy lâu ở Phi thành vốn cũng có nhà cửa. Trước kia, Dạ Vô Yên lấy thân phận Minh Xuân Thủy đến Phi thành đều ở lại nơi đó. Nơi đó cũng chính là tòa nhà nơi Dạ Vô Yên giúp Sắt Sắt giải mị dược. Chỗ kia nhà cửa không lớn, ngày thường không có người ở, chỉ có vài nô bộc phụ trách quét tước trông giữ nhà.
Cỗ kiệu đón dâu đã nghênh đón Sắt Sắt đến tận nơi.
Dạ Vô Yên vốn tính sau khi bái đường xong, chiêu đãi xong tất cả các khách mời liền đuổi bọn họ về. Bởi vì, nơi này nhà cửa cũng không lớn, nhưng thật ra cũng có mấy gian phòng, nhưng không có chuẩn bị chăm đệm. Có người muốn ở qua đêm tại đây là không có khả năng.
Nhưng mà! Dạ Vô Yên đã quên, thuộc hạ của hắn đều đã từng dãi nắng dầm mưa, mấy năm nay chịu khổ không ít, đừng nói là ngủ không có chăn, mà dù có một đêm không ngủ, thậm chí mấy đêm không ngủ cũng không lo sợ gì.
Tiệc tối chấm dứt, Dạ Vô Yên nhẹ nhàng đi về động phòng. Trong yến hội tuy rằng uống không ít rượu, nhưng mà đều bị hắn dùng nội lực bức ra, ngày tốt cảnh đẹp, hắn cũng không ngu ngốc để nó trôi qua.
Bên ngoài phòng, yên tĩnh đến quỷ dị, trong nháy mắt, Dạ Vô Yên liền cảm giác được nơi này có không dưới mười người đang ẩn nấp.
Trách không được mới vừa rồi khi tiệc tối chấm dứt, những người đó thống thống khoái khoái cực kì lanh lẹ rời đi, thì ra đều trốn trong phòng này.
Hai cây nến long phượng đỏ chói đang bùng cháy, tỏa ra ánh sáng kiều diễm ấm áp tràn ngập căn phòng.
Sắt Sắt ngồi ở trên giường, trên đầu đội khăn voan đỏ thẫm, bên cạnh là tấm màn che đỏ thẫm trong suốt bay phất phơ. Tử Mê cùng Thanh Mai đang hầu ở hai bên, nhìn thấy Dạ Vô Yên bước vào thì cười khanh khách lui ra ngoài, cửa lớn được nhẹ nhàng đóng lại.
Dạ Vô Yên chậm rãi đến trước giường, vươn tay vén khăn voan của Sắt Sắt lên, đôi mắt phượng tỏa sáng, nhìn thấy trên xà nhà có một góc áo, hắn cười khẽ, đôi mắt phượng hiện lên một vẻ tinh quái, xoay người đi đến bên bàn.
Trên bàn để vài miếng bánh cưới, còn có một cái khay lớn, bên trên đựng hạt dẻ và quả táo, Dạ Vô Yên tiện tay cầm lên mấy quả, phóng ra tứ phía, trong nháy mắt vọt tới khắp nơi. Chỉ nghe những tiếng “Ai nha”, “Ai ui” liên tiếp vang từ bốn phương tám hướng trong phòng.
Trên xà nhà có vài người nhảy xuống, các góc phòng cũng có vài người đi ra…
Vân Kinh Cuồng nhảy ra từ gầm giường, vỗ vỗ góc quần áo bị quả táo bắn trúng, nhíu mày cười nói: “Ta đã nói rồi mà, nội lực của chủ thượng sớm đã khôi phục, các ngươi lại không tin. Xem đi, hiện giờ bị bắt được, nhìn xem quần áo của ta đều bị đánh cho rách tả tơi, chủ thượng à người ra tay cũng thật độc ác!”
“Đúng vậy, chủ thượng ra tay quá độc ác! Cũng không cần gấp như vậy chứ!” Âu Dương Cái lớn tiếng reo lên.
Hoàng đế Nam Việt Dạ Vô Nhai từ sau bình phong chậm rì rì bước ra, ý vị thâm trường nhìn Dạ Vô Yên, cười như không cười nói: “Lục đệ, chúc mừng!” Sau đó ánh mắt trở nên phức tạp liếc nhìn Sắt Sắt một cái, cười nhạt lui ra ngoài.
Tứ đại công tử vốn còn muốn náo động một lát nữa, nhưng mà nhìn thấy sắc mặt chủ thượng còn đen hơn cả đáy nồi, cùng với đôi mắt giết người kia đành phải ha ha cười lên rồi rã nhóm.
Một nam nhân khi đã bất mãn, nổi giận lên kia thì thật khó lường a. Hơn nữa, Phượng Miên cùng Thiết Phi Dương vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ chủ thượng giao cho, nếu như tâm tình của chủ nhân không được vui sẽ đem nửa năm kì hạn kia mà đổi thành ba tháng, vậy thì nguy rồi.
Toàn bộ người trong phòng đều lui ra sạch sẽ, Dạ Vô Yên lòng tràn đầy vui mừng đi đến bên giường, dịu dàng nói: “Sắt Sắt, sốt ruột chờ đợi rồi!”
Vươn tay ra, liền vén khăn voan trên đầu Sắt Sắt ra, trước mắt sáng ngời, hắn có chút giật mình ngây ngốc đánh giá thê tử của mình.
Mái tóc đen được búi lên, lộ ra khuôn mặt trắng trẻo hồng hào như tuyết, đôi mắt ướt át trong suốt như làn nước mùa xuân, ẩn tình long lanh, cái mũi lung linh tinh xảo, đôi môi thoa chút son Yên Chi ẩn ẩn nụ cười. Toàn thân mặc bộ quần áo màu đỏ vô cùng diễm lệ, lại cộng thêm vẻ kiều diễm không gì sánh kịp, đúng là quyến rũ động lòng người.
Dạ Vô Yên ngắm nhìn đến ngây ngốc, đôi con ngươi đen gắt gao nhìn nàng chằm chằm, giống như cả đời này cũng nhìn không đủ, cúi người xuống, dùng nụ hôn giam đôi môi của nàng lại.
“Đừng như vậy…” Sắt Sắt cười khanh khách nói, “Còn có người!”
“Vậy sao?!” Dạ Vô Yên sửng sốt trong chớp mắt, ánh mắt vẫn còn luyến tiếc rời khỏi người Sắt Sắt.
“Sao lại có người?!” Ánh mắt Dạ Vô Yên vừa chuyển đi, ngưng chú trên người nằm trên giường.
Trên giường, chiếc chăn gấm uyên ương làm người ta hoa cả mắt, từ trong chiếc chăn gấm nhiều màu vô cùng tiên diễm lộ ra một mũi chân! Trắng như tuyết, đầy đặn, hiện lên trên chiếc giường đầy màu sắc cực kì bắt mắt, có một chút hương vị gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Bên trên chiếc chăn gấm lộ ra một đôi mắt, trong suốt đen láy, cực kì chăm chú nhìn hắn và Sắt Sắt, mang theo một vẻ tò mò cùng nghiên cứu