Y Lãnh Tuyết cười trong trẻo nói: “Không biết vị Tà công tử kia có khỏe không? Đêm đó Tà công tử bị thương, Lương nhi vẫn rất nhớ hắn”
Sắt Sắt mỉm cười nói: “Tà công tử rất khỏe, tạ ơn phu nhân và công tử đã lo lắng. Tại hạ còn có việc phải đi trước, xin thứ lỗi!” Sắt Sắt nói xong, chỉ nhìn thoáng qua Y Lãnh Tuyết rồi bước nhanh rời đi. Nàng không muốn nhiều lời với Y Lãnh Tuyết, không muốn nàng ta nhận ra thân phận thật của nàng.
Lúc này trời đã gần như tối hẳn, ánh chiều tà đêm dương xuyên qua kẽ lá lấp lánh lốm đốm sáng, Sắt Sắt chậm rãi bước đi dưới tàn cây, tay áo tung bay.
Trong con ngõ nhỏ thực yên tĩnh, đây đó có tiếng chim vụt bay ra từ ngọn cây, trong thanh âm thiên nhiên vô cùng hài hòa đột vang lên một tiếng động khác thường khẽ truyền vào tai Sắt Sắt. Nàng lập tức cảnh giác ngửa đầu nhìn lại, chỉ thấy dưới tàng cây cổ thụ, một bóng đen hùng hổ hướng về phía nàng lao xuống, thanh kiếm bén nhọn trong tay phản xạ ánh chiều tà tỏa sáng chói mắt.
Sắt Sắt bên môi khẽ nhếch lên cười nhạt, rút kiếm ra nghênh đón.
“Keng” một tiếng chạm nhỏ vang lên, hai thanh kiếm chạm vào nhau tựa hồ tóe ra những đốm lửa nhỏ, ánh sáng hắt lên đôi mắt ẩn hiện dưới lớp mặt nạ của người áo đen.
Hai thanh kiếm lại chạm nhau
Thanh kiếm trong tay Sắt Sắt vang lên lạch cạch một cách hoa lệ, thân kiếm xoáy kêu vù vù đứt thành hai đoạn.
Trong lòng Sắt Sắt nhất thời cả kinh, lùi lại mấy bước, trong tay cầm thanh kiếm đã bị gẫy. Nàng chỉ cảm thấy vai phải hơi tê dại, biết mình đã gặp phải đối thủ rất mạnh. Nàng không dám chậm trễ, bàn tay ngọc lần đến bên hông nhẹ nhàng kéo, một thanh âm nhỏ vang lên, Tân Nguyệt loan đao được rút ra khỏi vỏ, ánh đao lãnh liệt khiến cả con ngõ nhỏ như phát sáng.
Một đao một kiếm ở con ngõ nhỏ đang triển khai một trận quyết đấu, người áo đen thân thủ không kém gì, Sắt Sắt không ngờ còn có thể gặp được cao thủ như vậy. Cao thủ kia chiêu thức kỳ lạ, sắc bén, mà Sắt Sắt cũng không cam yếu thế hơn. Giao đấu kịch liệt một lát sau, không hiểu vì sao cao thủ kia lại lộ ra một sơ hở, Sắt Sắt liền bổ thanh Tân Nguyệt loan đao đến, đánh trúng bên hông của đối phương.
Sắt Sắt thu đao lại đang muốn bắt giữ hắn, đột nhiên thấy hắn nhảy lên, phóng vào bên trong một bức tường cao.
Sắt Sắt cười nhạt, trận đấu này cũng khá ngắn, không hiểu cao thủ kia vì sao phải đấu với nàng một lúc như vậy, nhưng xem ra không có ý muốn giết nàng. Nếu không phải trên Tân Nguyệt loan đao của nàng còn đọng một giọt máu, Sắt Sắt thật sự hoài nghi trận đấu vừa rồi chỉ là một giấc mộng.
Sắt Sắt lấy một chiếc cẩm khăn trong tay áo ra, đang muốn lau đi vết máu trên loan đao, chợt nghe một tiếng la hét vang lên phía sau. Hay là người nọ lại muốn hành hung, Sắt Sắt cầm đao theo chạy nhanh tới.
Chạy vội được vài bước, nàng bỗng dưng ngừng lại, nàng không ngờ trước mắt mình là một tình cảnh như thế này.
Ánh hoàng hôn bàng bạc lẳng lặng chiếu sáng con ngõ nhỏ, Y Lãnh Tuyết dựa vào bờ tường dưới tán cây hoa hòe, bộ dáng nàng ta thật bình yên, khuôn mặt tuyệt mỹ dưới ánh chiều tà càng xinh đẹp hơn, bình yên như đang ngủ.
Trên chiếc váy trắng như tuyết của Y Lãnh Tuyết, rổ hoa hòe đổ ra tung tóe vương vãi, máu từng giọt từng giọt nhỏ xuống từ ngực nàng ta, rơi trên đám hoa hòe trắng nõn, màu đỏ trên màu trắng, trông rất chói lọi.
Sắt Sắt trợn hai mắt lên nhìn cảnh tượng kỳ dị trước mắt, Y Lãnh Tuyết bị hạ sát.
Sắt Sắt cảm giác ngực mình như bị vật gì đó đè nặng xuống, nàng nhắm mắt lại, thật không muốn nhìn đến cảnh tượng trước mắt.
Sắt Sắt mở mắt ra lại, chỉ thấy Lương nhi và một thị nữ mặc trang phục màu hồng phấn, Sắt Sắt nhận ra thị nữ này, đó là Linh Lung.
Bọn họ đứng trước mặt nàng cách đó không xa, Lương nhi miệng há hốc, Linh Lung trừng mắt thật to.
Sắt Sắt cúi đầu nhìn thanh Tân Nguyệt Loan đao đang dính máu trong tay mình, nhất thời không biết nói gì.
Nếu đây là một chiếc bẫy đã được bố trí để nàng lọt vào, người đó thật sự là cao nhân nha!
“Ngươi giết nương của ta!” Lương nhi nói, ngữ khí của đứa trẻ này thực bình tĩnh vô cùng, sự bình tĩnh hiếm thấy trong lời nói của một đứa bé ở độ tuổi của hắn.
“Nàng ấy có lẽ còn chưa chết, chuyện hiện tại các ngươi phải làm, đó là mau mau mời đại phu đi!” Sắt Sắt cười khẽ, cuối cùng thêm một câu:“Không phải ta giết!”
“Ngươi giết nương của ta! Ngươi giết nương của ta!……” Lương nhi tiếp tục nói, bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm chặt lại thành quyền, bé không biết nói gì khác ngoài việc cứ lập đi lập lại câu nói này. Thanh âm của bé càng lúc càng cao lên, rốt cuộc vang lên thành tiếng khóc. Dù sao vẫn là một đứa bé nha!
Sắt Sắt nhất thời có cảm giác vô lực, nàng xoa xoa thái dương nghĩ xem mình có nên trốn chạy hay không. Dù sao khuôn mặt này cũng không phải khuôn mặt thật của nàng, cùng lắm thì ngày sau không dịch dung thành khuôn mặt này nữa là được rồi, chắc Linh Lung và Lương nhi không nhận ra nàng.
Chân chưa kịp bước đi, vạt áo bỗng nhiên bị Lương nhi bắt được, hắn gắt gao níu chặt quần áo của Sắt Sắt, cao giọng hô lớn: “Ngươi trả nương lại cho ta, ngươi trả nương lại cho ta, ngươi trả nương lại cho ta…..Nương ta muốn làm hòe hoa cao cho ta, ngươi trả nương lại cho ta, nương rốt cuộc không thể làm hòe hoa cao cho ta được nữa rồi.”
Sắt Sắt không biết nói gì, chỉ khẽ đẩy Lương nhi ra, vừa ngẩng đầu lên đã thấy phía trước vọng lên một tràng tiếng bước chân, Linh Lung đã dẫn một đám người đến.
Đến thật sự là nhanh nha.
Ánh chiều tà cuối cùng còn sót lại hắt lên người Dạ Vô Yên, với thân phận Vương gia, hắn có vẻ rất chú trọng đến trang phục mặc trên người, thực vô cùng đẹp đẽ quý giá mà lại bộc lộ được phong thái, khí chất trầm ổn.
Hắn thấy Sắt Sắt, thân hình chấn động rõ ràng, lại thấy Lương nhi đang lôi kéo Sắt Sắt, cuối cùng đôi mắt dừng lại trên người của Y Lãnh Tuyết.
Hắn đứng đó, đôi mắt đen sâu thẳm không một chút biểu cảm, khiến người khác đoán không ra hắn đang suy nghĩ cái gì.
Nghiêm ngự y đứng bên cạnh hắn không thấy hắn nói gì, vội chạy đến xem xét thương thế của Y Lãnh Tuyết. Mỗi khi không có Vân Kinh Cuồng trong phủ, đều là lão ngự y này xem bệnh.
Vài thị nữ cũng hoảng sợ vội chạy đến đỡ Y Lãnh Tuyết nằm ra mặt đất. Vì tình huống khẩn cấp, Nghiêm ngự y cũng bất chấp nam nữ khác biệt, dưới sự ngầm đồng ý của Dạ Vô Yên, lão vạch áo xem vết thương trước ngực Y Lãnh Tuyết, thấy miệng vết thương không ngừng chảy máu.
Miệng vết thương kia rất dài và mỏng, xem ra không phải do bảo kiếm đâm, mà là do một loại binh khí rất mỏng và bén. Ví dụ như thanh Tân Nguyện Loan đao của Sắt Sắt vậy.
Ánh chiều tà cuối cùng của ngày cũng tắt hẳn, trong con ngõ nhỏ nhất thời tối sầm lại, bầu không khí xung quanh vô cùng u ám và bao trùm nỗi sợ hãi, lo lắng.
Sắt Sắt cầm đao trên tay, cùng Dạ Vô Yên bốn mắt giao nhau.
Trong khoảnh khắc nhìn nhau, Sắt Sắt biết, Dạ Vô Yên đã nhận ra nàng, hoặc có thể nói là hắn đã sớm nhận ra nàng.