n sóc, cầm kỳ thư họa không có môn nào không giỏi. Cho nên, vương tôn công tử tìm đến sông Liễm Diễm không ít, quan trọng nhất là, phong cảnh nên thơ, giai nhân tuyệt sắc. Một chiếc thuyền lá nhỏ bập bềnh trôi trên thượng nguồn, từ văn nhân mặc khách đến hạng quê mùa bình dân, đều xúm xít hâm mộ theo sau như bầy vịt.
Tối nay, Lan phường cũng có một con thuyền nhỏ ở sông Liễm Diễm. Sắt Sắt dắt theo Tử Mê ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ.
Nàng cố ý phái Tố Chỉ cho người cải biến chiếc thuyền nhỏ thành màu trắng, trong cảnh xuân tươi đẹp, chiếc thuyền màu nguyệt bạch cực kỳ bắt mắt.
Sắt Sắt vẫn vận trang phục màu xanh như trước, nàng ngồi trên đầu chiếc hoa thuyền đang chậm rãi trôi, nâng mắt nhìn lên bờ, chỉ thấy một cỗ xe tứ mã hoa lệ đang đậu bên bờ sông.
Bảo mã điêu xe, chu luân ngân sức, cẩm liêm la mạc, bánh xe màu đỏ son trong lớp sương mù ban đêm diễm lệ phi thường.
Xung quanh mã xa có hơn mười nô bộc tiền hô hậu ủng đang đứng dọc bên sông. Hai nô bộc cuống quít xoay người tiến nhanh đến xốc lên màn xe bằng gấm tím. Một công tử trong bộ cẩm phục chậm rãi thong thả bước ra từ trong xe.
Công tử trong bộ cẩm phục kia đúng là thái tử Dạ Vô Trần, hắn trang phục chỉnh tề, ngọc bội dắt bên hông, thân hình cao ngất, khuôn mặt tuấn tú, mày kiếm lãng tử, chỉ là ánh mắt có chút ẩn chứa kiêu ngạo, tàn nhẫn. Bên cạnh hắn có một lão nô, thoáng trông không thể phân biệt là nam hay nữ, cho đến khi cẩn thận quan sát lại, Sắt Sắt không thể không cười thầm, kia không phải là lão thái giám trong cung hay sao.
Sắt Sắt xoay người chui vào trong khoang thuyền, đôi tay ngọc nhẹ nhàng lướt trên đàn bắt đầu tấu nhạc.
Một khúc nhạc chợt vang lên trên mặt sông, nhẹ nhàng như thế, triền miên như thế, êm ái như thế, giống như tiên nhạc giữa chốn nhân gian.
Ánh mắt mọi người xung quanh đều ngưng thần tập trung vào chiếc thuyền nhỏ màu trắng đang truyền ra tiếng đàn kia, chiếc thuyền nhỏ này chưa từng xuất hiện tại nơi đây bao giờ, không biết nữ tử đang đánh đàn kia tuyệt sắc đến mức nào.
Thái tử Dạ Vô Trần mỉm cười, hướng chiếc thuyền nhỏ màu trắng bập bềnh trôi trên sông bước đến.
Lão nô bên cạnh hắn, Quản Trữ, là lão thái giám hộ vệ cận thân của hắn từ nhỏ tới lớn, lên tiếng nói: “Điện hạ, vị cô nương trên chiếc thuyền nhỏ kia không biết là ai, nghe nói là chỉ mới xuất hiện hôm nay thôi, chi bằng thỉnh điện hạ cho mời thuyền khác.”
Thái tử nhướng mày, khoanh tay lại, lạnh lùng nói: “Quản Trữ, ngươi quản quá nhiều rồi. Nếu lo lắng thì theo ta lên đi.”
Sớm có thị vệ đã hướng thuyền nhỏ của Sắt Sắt vẫy vẫy tay ra hiệu, Sắt Sắt khoa mái chèo một chút, thuyền nhỏ của nàng đã tiến sát vào gần bờ.
Thái tử mang theo Quản Trữ chậm rãi bước lên thuyền.
Trong khoang thuyền bố trí cực kỳ thanh lịch, bên trong vách thuyền được phủ bố trắng, trên bố có phác họa một bức cung nữ đồ vẽ theo lối điệp thảo rất tỉ mỉ, ngoài ra còn có một chiếc bàn nhỏ bằng gỗ lim, trên bàn bày sẵn bốn món mỹ vị và một bầu rượu.
Một hồng y nữ tử ngồi bên bàn, lẳng lặng so dây huyền cầm, ngoài đầu thuyền một công tử áo xanh đang chèo thuyền.
“Công tử, mời ngồi” Tử Mê đứng lên, cười trong trẻo, tiếp đón Dạ Vô Trần. Tử Mê có thể nói là cũng xinh đẹp khả ái, tư sắc phi thường.
“Khúc nhạc vừa rồi là do ngươi đàn sao?” Dạ Vô Trần ngạo nghễ hỏi.
Tử Mê cười cười, khúc vừa rồi kia tự nhiên không phải do nàng đàn, mà là Sắt Sắt đàn. Nhưng nàng vẫn xoa cằm cười nói: “Là ta đã đàn.”
Bàn tay trắng nõn của Tử Mê nhấc bầu rượu lên, rót đầy chén rượu trước mặt mình, lại mỉm cười rót đầy chén rượu ở phía đối diện.
Chén rượu làm bằng ngọc lưu ly trong suốt, rượu quỳnh tương sắc đỏ thẫm sóng sánh như nhuộm đỏ cả chiếc chén.
“Tử Nhi tạ công tử có lòng đoái hoài, xin kính công tử một chén.”, Tử Mê nhẹ nhàng nói, thanh âm dịu dàng như nước.
Dạ Vô Trần mỉm cười nâng chén rượu lên, vừa muốn uống xuống thì bên tai vang lên tiếng lão nô Quản Trữ của hắn kêu: “Công tử!”
Thanh âm của lão nô kia mặc dù nhẹ nhàng nhu hòa nhưng mang theo áp lực không thể bỏ qua.
Dưới ánh nhìn chăm chú của lão nô, Dạ Vô Trần thần sắc có vẻ hơi bất đắc dĩ cầm chén rượu trong tay đổ vào một cái chén không khác, ngưng mi gọi: “Người đâu!”
Con thuyền nhỏ vẫn chưa rời bờ, thị vệ đang đứng trên bờ lập tức nhảy đến trên thuyền, cẩn thận đến tiếp lấy chiếc chén rượu hắn đã san ra đặt trên bàn uống cạn.
Tử Mê giận dỗi nũng nịu nói: “Công tử, ngài làm gì vậy, chẳng lẽ sợ ta hạ độc sao?” Nói xong nâng chén ngọc lưu ly trước mặt lên uống cạn.
Dạ Vô Trần nhíu mày cười nhẹ nói: “Quy củ của nhà ta, ta cũng không thể làm trái được.”
Tử Mê gắt giọng nói: “Những món điểm tâm này, chẳng lẽ cũng phải để bọn họ thử qua, công tử mới chịu đụng đũa?”
Dạ Vô Trần vuốt cằm cười khẽ.
Tử Mê che miệng cười ha hả nói: “Nói thế, mỗi bữa ăn, công tử ngài đều là ăn đồ ăn thừa của kẻ dưới sao?”
Dạ Vô Trần bất đắc dĩ buông thõng tay, bộ dạng cực kỳ không vui.
Tử Mê nói: “Công tử, ngài xem, ta và thị vệ của ngài đều đã thử qua, rượu này khẳng định là không có độc chứ?”, lại nâng tay rót cho hắn một chén khác. Dạ Vô Trần bưng chén lên, uống một hơi cạn sạch. Lần này, lão nô của hắn cũng không ngăn cản nữa.
“Cô nương tấu một khúc nữa đi, bản công tử thích nghe.” Dạ Vô Trần cười nói.
Tử Mê thấy hắn đã uống cạn chén rượu trước mặt rồi, khẽ cười nhạt, gương mặt ngọc đột nhiên nghiêm lại: “Công tử, kỳ thật khúc nhạc vừa rồi không phải do ta đàn, mà là công tử của ta đã đàn.”
“Vậy sao?” Dạ Vô Trần nhẹ nhàng buông chén rượu xuống, lười biếng dựa vào trên ghế, mày kiếm hơi nhướng lên: “Ngươi còn có công tử à? Hắn đâu?”
Quản Trữ, lão nô cận vệ của Dạ Vô Trần, sớm cảnh giác nên lập tức đến đứng bên cạnh Dạ Vô Trần.
“Ở ngay đầu thuyền này!”
“Chèo thuyền? Vậy mời công tử của ngươi lại đây.” Dạ Vô Trần mỉm cười có vẻ hứng thú, nói.
Một bàn tay ngọc trắng nõn xốc lên mành cửa của khoang thuyền, một công tử áo xanh chậm rãi bước vào, dáng vẻ tao nhã, khí chất thoát tục, chỉ là biểu hiện trên vẻ mặt vô cùng thản nhiên bình tĩnh. Đó chính là Giang Sắt Sắt nữ cải nam trang đeo mặt nạ da người.
Nàng vừa tiến lên, Dạ Vô Trần liền kinh ngạc ngẩng đầu lên, đôi mắt lóe sáng như giật mình.
“Các hạ là…..”
Sắt Sắt mỉm cười, nàng khẽ phất tà áo dài, tư thế tao nhã ngồi ở chiếc ghế đối diện với hắn, thản nhiên cười nhẹ nói: “Ta chỉ là một tiểu bối vô danh nên không dám xưng tên trước mặt điện hạ.”
Sắt Sắt chưa dứt lời đã thấy một luồng hàn quang lóe lên trước mặt, một lưỡi kiếm mang theo kình phong sắc bén đâm tới trước mặt, là lão nô kia đã ra tay tấn công nàng.
Sắt Sắt lắc mình tránh qua, cười lạnh nói: “Các hạ ra tay đã muộn rồi, không biết các hạ đã từng nghe đến chiếc bình hai ngăn của Tuyền Ki lão nhân chưa?”
Dạ Vô Trần ngẩn ngơ, không phải vì chiếc bình hai ngăn mà Sắt Sắt đang nói đến, mà là bởi vì nụ cười lạnh lùng bên khóe môi của nàng.
Lão nô hộ vệ cho thái tử nghe đến chiếc bình hai ngăn, sắc mặt đại biến.
Sắt Sắt nhìn thấy, nhận ra được lão nô này biết về chiếc bình hai ngăn.
“Tương truyền trăm năm trước, Tuyền Ki lão nhân của Tuyền Ki phủ, tinh thông thuật chế cơ quan, đã chế tạo ra rất nhiều đồ chơi tinh xảo. Trong đó có một thứ gọi là chiếc bình hai ngăn. Nghe nói trong bình chia làm hai ngăn, có thể chứa hai loại rượu khác nhau nhưng hoàn toàn cách ly nhau, không trộn lẫn vào nhau. Tuy rằng đều từ một miệng bình mà chảy ra, nhưng nếu người cầm bình ngầm động cơ quan, miệng bình sẽ đổ ra thứ rượu khác nhau như ý muốn. Chén rượu thứ nhất có thể là rượn ngon, chén thứ hai có thể là rượu độc.”
Lời nói nhẹ như khói của Sắt Sắt vừa dứt, ánh mắt của lão nô kia và Dạ Vô Trần không hẹn mà đồng thời chăm chú nhìn vào chiếc bình trên bàn mà Tử Mê vừa dùng để rót rượu.
Mặt của hai người đồng thời trắng bệch nhợt nhạt, giống y như hoa văn trên bình.
Thực đơn giản, thực bình thường.
Trên chiếc bình kia, không phải cũng có hai cái cơ quan nhỏ xíu đó sao? Chỉ lớn hơn một chút so với lỗ kim khâu, không nhìn cẩn thận rất khó mà phát hiện.
“Chiếc bình này làm sao ngươi có được? Ngươi dám hạ độc thái tử?” Lão nô ngẩng mặt nhìn Sắt Sắt, gương mặt trắng càng thêm trắng bệch, trong mắt lão sát khí bốc lên tận trời.
Chiếc bình rượu bình thường như thế này lại là chiếc bình hai ngăn, vừa rồi thị vệ thử rượu không có độc, nhưng không có nghĩa là chén thứ hai cũng không có độc. Hắn bảo vệ thái tử hai mươi năm qua chưa từng phạm sai lầm, cũng không ngờ nay lại thua cho chiếc bình hai ngăn này.
“Điện hạ, người thấy sao rồi?” Lão nô cúi trước người thái tử hỏi.
“Lúc đầu trong bụng có chút đau đớn, nay…dường như đã lan ra khắp toàn thân” Thái tử Dạ Vô Trần sắc mặt trắng bệch nói, đôi mắt đen hung hăng trợn trừng nhìn Sắt Sắt, ánh mắt cuồng nộ lạnh lùng như hai ngọn lửa đang thiêu đốt.
Dám ra tay trên đầu thái tuế, xem ra người này chán sống rồi.
“Mau đưa thuốc giải ra đây! Nếu không ta sẽ khiến ngươi muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong”. Quản Trữ xông tới trước mặt Sắt Sắt, lạnh giọng nói.
“Công công, sao lại tức giận như vậy. Ta cũng không có ý muốn hại mạng thái tử điện hạ, sở dĩ làm như vậy, chỉ là có một việc muốn cầu thái tử điện hạ mà thôi.” Sắt Sắt dứt lời, lấy một viên thuốc màu hồng trong tay áo ra, nói: “Đây là thuốc giải, nhưng chỉ có thể kềm chế độc tính phát tác lần này thôi.”
Quản Trữ nhận viên thuốc vào tay, sau khi cho người thử, xác nhận là thuốc giải, liền đưa cho thái tử uống vào. Sau khi Dạ Vô Trần uống giải dược, cơn đau đớn toàn thân mới dần dần giảm bớt.
Hắn khẽ phất mớ tóc rối trên trán, mớ tóc kia vừa rồi đã bị ẩm ướt do hắn đổ mồ hôi lạnh. Từ hồi làm thái tử, hắn chưa từng chịu qua tra tấn như vậy, vừa rồi khi độc dược phát tác, quả thật đau đớn như bị hàng vạn côn trùng rỉ khoét trái tim, lăng trì da thịt.
Hắn hận không thể giết đi Sắt Sắt ngay lập tức, chỉ cảm thấy cơn giận trong lòng thiêu đốt không thể khống chế nổi, phóng chân đá Sắt Sắt một cước, miệng mắng: “Nói, là ai đã sai ngươi hạ độc bản thái tử?”
“Công tử!” Tử Mê đau lòng la lên.
Sắt Sắt sớm biết Dạ Vô Trần võ nghệ tầm thường, nhưng bị hắn đá một cước vẫn đau đớn khó chịu.
Nàng không phải tránh không được, mà là không muốn tránh.
Dù sao độc dược kia hắn cũng đã uống, nàng đang có chuyện cầu hắn, không thể không nhịn hắn.
“Điện hạ, nếu ta muốn hạ sát ngươi, vừa rồi sao lại đưa thuốc giải cho ngươi? Ta chỉ là có một chuyện muốn cầu điện hạ hỗ trợ thôi.” Sắt Sắt nhăn mày nói.
Dạ Vô Trần tức giận đến nỗi sắc mặt chuyển thành màu đen, tư vị đau đớn như bị tra tấn vừa rồi vẫn chưa qua hết, hắn cười lạnh nói: “Chuyện gì?”
“Đêm mai trong Tuyền vương phủ có yến hội, ta hy vọng thái tử điện hạ có thể cho ta tháp tùng theo vào!” Sắt Sắt thản nhiên nói. Bất kể ra sao, nàng cũng phải vào được trong Tuyền vương phủ.