ng “Sắt Sắt...” Thanh âm của hắn tựa hồ đang rất nhẫn nại, cố nén điều gì đó: "Ta sợ không kềm chế nổi sẽ làm đau nàng, ta sẽ cố nhẹ nhàng.” (tin mới lạ)
Minh Xuân Thủy tựa hồ biết nàng ngây ngô, hắn rất nhẫn nại, rất dịu dàng đến khi nàng hoàn toàn thả lòng, cơ thể nàng như đóa hoa được cơn gió nhè nhẹ thổi qua làm cho nở rộ, từng cánh hoa căng tràn run rẩy, đến khi hắn không tự kềm chế được nữa, hắn mới dùng vật đang nóng bỏng cứng rắn nhất trên người mình tiến vào nơi mềm mại nhất của nàng. Hắn thâm nhập vào trong nàng rất nhanh, nàng nhịn không được thân mình khẽ cong 1ại, lúc này nàng mới hiểu vì sao vừa rồi hắn nói hắn sợ sẽ làm nàng đau.
Đêm nay rất khác so với lần đó khi hắn giải mị dược cho nàng. Lần đó, hắn cũng ôn nhu, nhưng tựa hồ vì kiêng kị điều gì đó mà ban đầu không hề âu yếm nàng nhiều. Nếu không thì sau khi xong, hắn cũng không bình tĩnh tiêu sái mà bỏ đi như thế.
Mà đêm nay, nàng có thể cảm giác được trong hắn như thủy triều, như bão tố cuộn mãnh liệt trào dâng như át đi lý trí của hắn. Thanh âm của hắn khàn khàn đáng sợ. Tuy hắn tận lực ôn nhu nhưng nàng lại cảm thấy hắn vô cũng cuồng dã. Hắn tựa hồ lấp đầy trong nàng, hận không thể đem nàng vĩnh viễn hòa vào bên trong cơ thể hắn.
Sự cường tráng mà ôn nhu của hắn làm nàng khao khát vô cùng, nàng vô thức đáp trả hắn, cùng hắn không ngừng chuyển động nhấp nhô lên xuống, cuồng nhiệt đắm chìm vào nhau. Thân thể cả hai đan chặt vào nhau như đôi bướm không ngừng vũ động.
Suốt đêm thâu!
Bình minh ló dạng, tiếng chim hót chiêm chiếp xung quanh.
Sắt Sắt mở to mắt, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, vừa động thân mình mới phát hiện bản tay to lớn của Minh Xuân Thủy vẫn ôm lấy chiếc eo thon nhỏ của nàng. Nàng vừa khẽ cử động, hắn cũng liền tỉnh giấc, đôi mắt đen của hắn lóe sáng.
Hắn khẽ lật thân hình, nằm lên người nàng.
Sắt Sắt hồi tưởng lại đêm qua, gương mặt ngọc nhất thời đỏ bùng như đóa hải đường nở rộ trong nắng mai. Sự thẹn thùng của nàng khiến hắn bật cười thích thú, mang theo một tia trên chọc và say đắm. Ánh mắt tràn đầy thâm tình của hắn dịu dàng lướt qua gương mặt nàng, sự ôn như của hắn tựa chừng toát lên cả chiếc mặt nạ vốn luôn lạnh lùng thường ngày, khiến chiếc mặt nạ kiều diễm như trở nên lóng lánh sáng bóng hơn.
Dưới ánh nắng mông lung đổ xuống theo ô cửa sổ, Sắt Sắt tóc xõa rối tung, bộ dạng vô cùng thanh mị phong tình.
Ánh mắt Minh Xuân Thủa chợt như sâu hơn, hắn cúi xuống người nàng.. ..tựa như một con bướm không hề biết thỏa mãn, trong ánh nắng ban mai lại vờn hoa hút nhụy.
Mãi cho đến khi ánh mặt trời đã lên đến đinh đầu hắn mới buông tha nàng. Lúc này toàn thân Sắt Sắt đều phủ đầy vết tích hoan ái, Minh Xuân Thủy nhìn thấy, tim hắn tê dại đi.
“Có mệt không, có đau không?” Hắn cúi người hỏi bên tai nàng, giọng đầy ôn nhu.
Sắt Sắt ngẩn người nhìn những vết xanh tím trên cơ thể mình, trời ạ, nàng và hắn không phải quá phóng túng sao.
Minh Xuân Thủy đứng dậy khoác a bào, hắn dùng chăn cuốn Sắt Sắt chặt chẽ, bế nàng lên.
“Làm gì vậy?” Sắt Sắt nghi hoặc ngước mặt lên, nàng còn chưa mặc quần áo, hắn muốn ôm nàng đi đâu?
Minh Xuân Thủa cười nhẹ không đáp, chỉ ôm nàng dọc theo bậc thang, từng bước từng bước đi xuống, xuyên qua biển hoa rực rỡ ngoài kia, thả người bay vọt lên không trung, trong thời giai độ chừng một chén trà, đến con suối ôn tuyền ngày trước.
Ban ngày ôn tuyền tỏa đầy hơi nước, dưới ánh mặt trời rực sáng, hơi nước như sương trắng vấn vít, phiêu miễu mờ mịt như tiên cảnh. Tiếng nước róc rách như thanh âm của phong linh trong gió, vô cũng thanh nhã êm tai.
Minh Xuân Thủy ôm Sắt Sắt chậm rãi bước vào trong ôn tuyền, làn nước trong vắt nhẹ nhàng gợn sóng, từng vòng từng vòng một lan tỏa vây quanh hai người bọn họ. Hơi nước tinh khiết làm tâm hồn cũng sảng khoái hơn. Minh Xuân Thủa khoát nước suối lên người Sắt Sắt, tinh tế xoa bóp làn da trắng mềm mại của nàng, những vết xanh tím trên da thịt nàng mờ dần, thân thể cũng bớt mệt mỏi, đau nhức.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Minh Xuân Thủy nồng đượm yêu thương ngắm nhìn Sắt Sắt, thấy những vết xanh tím trên da thịt nàng chưa hoàn toàn biến mất, hắn đứng dậy mặc y bào, ôm nàng đến gian trúc ốc kế bên ôn tuyền. Trúc ốc không lớn, chỉ có hai gian phòng nhỏ, bên trong trần thiết đều làm từ trúc. Gian phòng ngoài có đặt một cái giường, Minh Xuân Thủy nhẹ nhàng đặt nàng lên giường rồi đứng dậy đi vào trong lục lọi kiếm tìm gì đó.
Sắt Sắt khoác thảm đến trước tủ quần áo làm từ trúc, mở cửa tủ ra, chỉ thấy bên trong đầy a phục nữ nhi, tất cả đều là màu xanh mà nàng ưa thích, xanh đậm, xanh nhạt, xanh phớt...Đêm qua Minh Xuân Thủy nói sẽ để sẵn áo cho nàng ở đây, chỉ tưởng rằng hắn thuận miệng nói cho vui, không ngờ hôm nay mới thấy hắn chuẩn bị chu đáo như thế.
Tay Sắt Sắt mơn trớn từng bộ váy áo, chọn ra một bộ màu xanh phấn nàng thường ưa thích, mặc vào vừa vặn vô cùng. Vừa mặc x0ng đã thấy Minh Xuân Thủy tay cầm một bình sứ bước ra từ buồng trong.
“Lại đây, đề ta thoa thuốc cho nàng” Minh Xuân Thủy cong môi cười tà nói.
Vì sao phải thoa thuốc cho nàng? Nhìn đến ý cười tà mị bên môi hắn, Sắt Sắt mới liền hiểu ra, hắn là vì những vết xanh tím trên người nàng mà thoa thuốc, mà nhìn tư thế của hắn dường như hắn muốn chính tay thoa thốc cho nàng. Gương mặt ngọc của Sắt Sắt tức thì đỏ bừng, phần lớn những vết xanh tím này đến là ở nơi riêng tư tế nhị, sao có thể để hắn thoa thuốc cho nàng được.
Sắt Sắt cực lực nghiêm mặt mới: “Ta tự mình làm được rồi.”, tay liền đoạt lấy bình sứ trong tay hắn rồi chuẩn bị chạy đi, thân hình vừa cử động liền bị hắn níu cổ tay ôm vào lòng.
Hắn ôm lấy nàng,ngồi lên giường nói : “Ngoan,nghe lời phu quân đi! Đây là việc phu quân phải làm nha.” Hắn nói có vẻ rất hợp tình hợp lý, thanh âm lại dịu dàng mê hoặc lòng người.
Sắt Sắt tránh đi tráng lại đôi ba lần nhưng thật sự tránh không thoát hắn, cuối cùng chỉ đành nhượng bộ theo ý hắn.
Hắn xốc quần áo của nàng lên, ngón tay chấm lên thuốc mỡ rồi nhíu mày tính tế thoa thuốc cho nàng. Động tác của hắn ôn như mà cực kỳ cẩn thận, bôi thuốc mỡ lên từng vết xanh tím trên người nàng rồi nhẹ nhàng xoa bóp, trên gáa, trước ngực, cánh tay, bụng, thậm chí trên đùi, nhất nhất đều chăm sóc kỹ lưỡng, dưới tác dụng thần hiệu của thuốc mỡ, các vết xanh tím trên người nàng dần dần hết đau nhức.
Ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua ô cửa sổ, như một tầng lụa mỏng phủ lên người của hắn.
Xung quanh thật tĩnh lặng, mặt trời tỏa sảng chói chang, giờ phút này trong đôi mắt của hắn không có dục vọng, mà chỉ có thật nhiều thương tiếc ái ngại. Sắt Sắt ngắm hắn, gương mặt hắn nhìn nghiêng thật tao nhã, áo bào trắng rộng thùng thình khẽ lay động cực kỳ phiêu dật.
“Hôm nay nàng hãa nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai ta mang nàng đi bái Hắc Sơn thần.” Hắn ngước mắt cười nói.
Sắt Sắt ngưng mi nói: “Vì sao phải đi bái Hắc Sơn thần? Có việc gì sao?”
Minh Xuân Thủy khẽ cười nói: “Đây là phong tục của Ô Mặc tộc chúng ta, sau khi chọn được ý trung nhân ở lửa trại yến sẽ phải đi bái tạ Hắc Sơn thần, như thế sẽ được Hắc Sơn thần chúc phúc và che chở suốt đời, chúng ta cũng sẽ danh chính ngôn thuận trơ thành phu thê.”