Khinh dật như gió, mỹ lệ như hoa. Kỹ thuật múa của Y Lãnh Tuyết rất đẹp.
Sắt Sắt liếc nhìn ánh mắt si mê của nhóm người xung quanh, chậm rãi rời đám đông. Y Lãnh Tuyết quả là một vị giai nhân hiếm thấy, mỹ mạo khuynh thành, vũ điệu câu hồn.
Ở thảo nguyên, nhiệt độ khá chênh lệch, ban ngày mặt trời rực sáng, hòa nhuận ấm áp, ban đêm gió thổi khá lạnh. Sắt Sắt cảm thấy hơi lạnh, nàng lấy ra tấm da sói trắng mà Phong Noãn đưa cho, choàng lên người để che chắn chút gió lạnh ban đêm.
Theo phía sau Sắt Sắt, Vân Khinh Cuồng thấy nàng phủ tấm da sói trắng lên người, đôi đồng tử đen nhíu lại, hắn ngày thường luôn hi hi ha ha, đột nhiên lúc này cau mày khó chịu, ngay cả Tiểu Sai và Hoa Tai trên mặt cũng có chút lạnh lùng.
“Sao các ngươi lại có vẻ mặt này với ta?” Sắt Sắt ngưng mi hỏi, rõ ràng ba người này đang không vui.
“Tất nhiên là vì tấm da sói này của ngươi.” Hoa Tai lạnh lùng nói, trong thanh âm mang theo một chút bất mãn.
“Tấm da sói này làm sao?” Sắt Sắt ngước mắt hỏi. Chỉ là một tấm da sói thôi, sao các nàng lại như thế?
“Chẳng lẽ ngươi không hiểu tấm da sói này có ý nghĩa gì?” Hoa Tai trừng mắt to lên hỏi.
“Còn có ý nghĩa gì? Chỉ là một tấm da sói mà thôi.” Sắt Sắt nhíu mày khó hiểu, trong lòng đột nhiên cả kinh.
Tiểu Sai mỉm cười nói: “Giang cô nương thật sự không biết sao? Trên thảo nguyên có một tập tục, bình sinh nam tử trên thảo nguyên khi săn được con mồi đầu tiên, bộ da của nó sẽ được dành tặng cho người trong lòng của hắn. Nếu nữ tử kia tiếp nhận bộ da thú đó, đó là tiếp nhận tâm ý của hắn, sau này sẽ không ai được tiếp cận nữ tử kia nữa.”
“Cái gì?” Trong lòng Sắt Sắt vô cùng kinh ngạc, nàng không biết Bắc Lỗ quốc có tập tục như vậy. Nếu thế thì tấm da sói Phong Noãn đưa cho nàng nhất định không phải là do hắn săn được lần đầu tiên.
Sắt Sắt cười trong trẻo, nói: “Tấm da sói này chắc không có ý nghĩa đó đâu, có lẽ không phải do Hách Liên hoàng tử lần đầu tiên săn được.” Sắt Sắt nói thế nhưng trong lòng cũng không chắc, nàng vẫn chưa quên, lúc ấy nụ cười của Phong Noãn ôn nhu sáng lạn cỡ nào.
“Chẳng lẽ ngươi không biết khi Hách Liên hoàng tử quỳ gối trước mặt ngươi đã nói gì sao?” Hoa Tai hỏi.
“Hắn đã nói gì?” Sắt Sắt trầm giọng hỏi.
“Hắn nói, nếu nàng nguyện ý nhận tấm da sói của ta là đã nguyện ý làm bạn với ta suốt đời. Mà ngươi, lại tiếp nhận tấm da sói của hắn. Nay trong mắt con dân của Bắc Lỗ quốc, ngươi đã là ý trung nhân của Nhị hoàng tử bọn hắn.”, Hoa Tai thản nhiên nói.
Thì ra là vậy, Sắt Sắt ngẩn ra, hèn chi Phong Noãn dùng ngôn ngữ của Bắc Lỗ quốc nói với nàng câu nói kia, hắn sợ nàng cự tuyệt. Lúc này, Sắt Sắt đột nhiên hiểu ra, vì sao Y Doanh Hương hận nàng như thế, vì sao Dạ Vô Yên chúc mừng nàng, vì sao con dân thảo nguyên thấy nàng đều mỉm cười thi lễ. Tất cả đều có nguyên nhân.
Trong chớp mắt, trong lòng nàng nổi lên đủ mọi tư vị, hỗn loạn, phức tạp, ngay cả chính nàng cũng không hiểu rõ.
Nàng biết Phong Noãn thích nàng, nhưng nàng không ngờ hắn cầu tình với nàng trước mặt con dân Bắc Lỗ quốc như vậy. Tình cảm của hắn đối với nàng thâm sâu như vậy sao?
Sắt Sắt gục đầu xuống, mái tóc đen của nàng thổi tung bay trong gió đêm.
“Các ngươi cứ tiếp tục xem đi, ta ra ngoài. Ta muốn một mình yên tĩnh.” Sắt Sắt nói với Tiểu Sai và Hoa Tai.
“Đừng đi quá xa.” Tiểu Sai cười khẽ nói.
Sắt Sắt xoa cằm bước về phía trước. Thảo nguyên thật mênh mông bát ngát vô cùng. Sắt Sắt ngồi trong biển cỏ, lẳng lặng ngắm nhìn vầng trăng trên cao đến xuất thần.
“Đang suy nghĩ chuyện gì?” Phong Noãn không biết từ khi nào đến bên cạnh nàng, thấp giọng hỏi.
“Ta đang nghĩ, vì sao ngươi lại gạt ta?” Sắt Sắt cũng không nhìn Phong Noãn, chỉ ngửa đầu nhìn vầng trăng. Tấm da sói trên người nàng dưới ánh trăng như tỏa ra hào quang ngân bạch, càng tôn lên dung nhan thanh lệ của nàng, hàng mi cong như được họa nên.
Ngữ khí của nàng rất nhẹ và chậm, tựa hồ đang nói đến một chuyện không đáng quan tâm. Nhưng Phong Noãn biết, nàng để ý. Khi nàng cải trang thành Tiêm Tiêm công tử, nàng càng có vẻ bình tĩnh tựa hồ không thèm để ý bao nhiêu, là nàng càng đang tức giận bấy nhiêu.
“Nàng hiểu ý nghĩa của tấm da sói rồi sao?” Phong Noãn giương hàng mi đen rậm, cúi người nâng mặt Sắt Sắt lên, bắt buộc Sắt Sắt phải đối mặt với hắn.
“Ta muốn toàn bộ người trên thảo nguyên này đều biết, nàng là nữ tử Hách Liên Ngạo Thiên ta yêu mến, ai cũng không được thương tổn nàng, càng không thể để nàng đi làm tế ti.” Hắn giữ mặt của nàng lại, kiên định gằn từng tiếng nói, đôi mắt ưng tối đen như bùng lên ngọn lửa thiêu cháy nóng bỏng.
Sắt Sắt ngưng mi, gạt tay Phong Noãn ra, thản nhiên cười nó: “Ta biết ngươi vì cứu ta, nhưng tại sao phải dùng thứ ngôn ngữ mà ta không hiểu.”
“Nếu như nàng nghe hiểu, nàng nhất định sẽ cự tuyệt ta, không đúng sao?” Phong Noãn cúi đầu nhìn nàng, thanh âm trầm thấp ẩn chứa một tia cô đơn.
Sắt Sắt trong lòng chìm xuống, Phong Noãn nói rất đúng, nàng nhất định cự tuyệt hắn, mà như vậy hắn sẽ không cứu được nàng. Nhưng nàng vẫn không thích cảm giác này, cảm giác bị mọi người xem là ý trung nhân của Phong Noãn.
Nàng vói tay đem tấm da sói đang choàng trên vai cởi ra, khóe môi cong lên khẽ cười nói: “Trả lại cho ngươi!”
Đôi mắt tối đen của Phong Noãn thoạt có một tia mất mát, nhưng rồi hắn cười nhẹ nói: “Không cần phải trả lại ta gấp gáp như vậy, buổi tối rất lạnh, nàng khoác lên người cho ấm đi.”
Sắt Sắt híp mắt cười, đôi mắt lấp lánh trong suốt. Nàng nói: “Noãn, đừng quên ta là Tiêm Tiêm công tử, chúng ta vẫn là huynh đệ chứ! Tấm da sói này, ta nghĩ, ngươi nhất định sẽ tìm được một nữ tử khác thích hợp hơn.”
Phong Noãn vẫn đứng yên bất động. Hắn cầm tấm da sói trắng, cúi người xuống phủ lên người Sắt Sắt, lạnh lùng kiên định nói: “Cả đời này tấm da sói này là của nàng. Không một nữ tử nào khác có thể có được.”
Hắn choàng cẩn thận tấm da sói lên người nàng rồi đứng dậy nói: “Ta phải đi xem vũ điệu tế thần.” Hắn nhanh chóng bỏ đi, tựa hồ sợ Sắt Sắt sẽ trả lại tấm da sói cho hắn một lần nữa.
Sắt Sắt nhìn theo bóng dáng của Phong Noãn, nhè nhẹ thở dài, chậm rãi đứng dậy.
Lúc này vũ điệu tế thần tựa như đang đến cao trào, chỉ nghe nhịp trống trào dâng, tiếng đàn mã thủ mênh mang như đang nỉ non với tri âm tri kỷ. Sắt Sắt giũ những cọng cỏ đang dính nơi tay áo, chuẩn bị đến xem vũ điệu tế thần.
Chợt nghe Phong Noãn hét to một tiếng: “Y Doanh Hương!”
Sắt Sắt sợ đến mức giật mình, còn chưa rõ lý do thì thấy một mũi tên bay thẳng tắp nhắm ngực nàng phóng tới.
Thế của mũi tên cực mạnh, tựa như sấm chớp, như phong lôi, có lẽ còn mau hơn cả tia chớp. Có lẽ vì tiếng trống tiếng nhạc quá lớn nên nàng không nghe được tiếng rít gió của mũi tên. Trong nháy mắt mũi tên đã đến trước mặt nàng, tựa hồ không thể tránh được.
Trong lúc đó, Sắt Sắt thấy Phong Noãn trong đám đông đang lao về hướng của nàng. Nhưng không còn kịp nữa, mũi tên này có lẽ sẽ xuyên suốt ngực nàng.
Trong nháy mắt, dưới ánh lửa, một bóng người từ bụi cỏ bên cạnh nàng nhảy ra với tốc độ kinh người, vươn cánh tay ra bắt lấy nàng. Sắt Sắt chỉ cảm thấy đất trời rung chuyển, hắn lập tức đẩy nàng ra rồi thay vào vị trí của nàng.
Sắt Sắt ngả ngửa trên bãi cỏ mềm mại, tai nàng nghe được thanh âm của mũi tên nhọn đâm vào da thịt, nhưng nàng không cảm thấy đau đớn.
Nàng nằm trên bãi cỏ, dưới lưng là cỏ xanh mềm mại, mịn màng, nhưng nàng không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy trống rỗng.
Nàng mở to mắt nhìn, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm của Dạ Vô Yên.
Hắn nhìn vào thật sâu trong mắt nàng, đôi đồng tử đen không có biểu cảm gì, như đêm xuân tuy có vô vàn ánh sao soi rọi trên bầu trời nhưng vẫn tối đen như mực.
Sắt Sắt không hiểu vì sao hắn lại cứu nàng! Dường như hắn vẫn nấp trong bụi cỏ kia, thời khắc nguy hiểm mới nhảy ra cứu nàng.
Thân hình của hắn lung lay muốn ngã, cuối cùng đứng không vững, ngã gục lên thân nàng. Đầu của hắn gối lên khuôn ngực mềm mại của nàng, hoàn toàn bất động. *té khôn ớn =))*
Sắt Sắt trừng to đôi mắt, theo bản năng nàng lấy tay sờ sau lưng hắn, chỉ cảm thấy đầu ngón tay ươn ướt, soi lên ánh trăng thì thấy đầu ngón tay nhuộm máu đỏ thẫm. Tim Sắt Sắt đột nhiên co rút, nỗi kinh hoàng không kềm chế được dâng lên.
Dạ Vô Yên bị thương. Hắn vì nàng mà bị thương.
Sắt Sắt nghĩ mình đang nằm mơ, việc này làm sao có thể xảy ra!
Nàng nằm trên cỏ không dám động đậy. Nàng sợ sẽ động đến miệng vết thương của hắn. Hắn nằm trên người nàng, Sắt Sắt có thể nghe được tiếng tim của hắn nảy lên nặng nề.
Phong Noãn phóng như bay chạy đến, tốc độ cực nhanh, mang theo một luồng gió lạnh. Hắn cẩn thận nâng Dạ Vô Yên dậy. Sắt Sắt ngồi dậy, trừng mắt thấy sau lưng Dạ Vô Yên máu chảy đẫm ướt cả áo, nhìn rất đáng sợ!
Mũi tên kia bắn ngay hậu tâm *ngay dưới tim* của hắn.
Lúc này sắc mặt Dạ Vô Yên tái nhợt đến cực điểm, hàng mi thon dài nhắm chặt lại như đang gắng chịu đựng đau đớn.
Tiếng thét lớn vừa rồi của Phong Noãn kinh động tất cả mọi người đang xem vũ. Vân Khinh Cuồng dẫn đầu một nhóm người chạy vội tới. Thấy Dạ Vô Yên bị thương, sắc mặt hắn trầm xuống, duỗi ngón tay điểm mấy đại huyệt trên lưng Dạ Vô Yên.
“Hắn có sao không?” Sắt Sắt nhẹ giọng hỏi, nàng cảm giác giọng nói của mình run rẩy tựa hồ không còn là giọng nói của chính nàng.
Vân Khinh Cuồng mím môi không nói lời nào, đôi mắt đen tia ra lãnh ý khiến người khác sợ hãi.