Bàn tay ngọc thon dài như bị bỏng, nhanh chóng rụt lại, trước mắt là màn đêm đen tối nặng nề. Thân thể mềm mại khẽ nhúc nhích, mới phát giác trên người nhẹ hẫng không mặc quần áo, mà hai tay chạm đến ngực kia cũng ấm áp mà trơn nhẵn, người nọ hiển nhiên cũng không mặc quần áo. Sắt Sắt kinh hãi, sao nàng lại cùng một nam tử xa lạ khỏa thân ôm nhau nằm nơi này?
Chuyện gì đã xảy ra?
Ngay cả Sắt Sắt bình thường trí tuệ linh mẫn *linh hoạt minh mẫn* cũng bất thình lình bị tình thế ám muội trước mắt khiến đầu óc choáng váng, trong nháy mắt chợt mất bình tĩnh. Nàng dùng sức xô thân hình trước mắt ra, cảm giác được tiếng tim đập trầm ổn hữu lực của người ấy, bàn tay mềm mại nhưng rất vững chắc. Càng làm nàng kinh hãi hơn là vết thương bên hông đau đớn khiến nàng không có lấy nửa phần sức lực.
Sắt Sắt hít một hơi thật sâu, đang muốn thoát khỏi thân hình trước mắt để đứng lên, chợt cảm thấy bàn tay to lớn đang ôm eo nàng lay động, trong nháy mắt thân hình ấm áp đang ôm nàng vào lòng chuyển động thành một bóng đen đang đứng trước mặt nàng.
“Aaaa….!” Nàng thét lên kinh hãi, nhưng vì yếu sức nên thanh âm phát ra mỏng manh như mê sảng.
Một mùi hương tự nhiên, tựa như hương trà nhưng lại không hẳn là hương trà, tựa như hương trúc nhưng cũng không hẳn là hương trúc, thơm ngát thoảng qua mũi nàng.
Nàng biết, đây là mùi hương quen thuộc trên người Minh Xuân Thủy.
“Minh Xuân Thủy, ngươi đang làm gì?” Suy nghĩ hỗn loạn của Sắt Sắt bỗng nhiên bình tĩnh lại, giọng nói trầm ổn như đang thảo luận, giống như ngày ấy khi hai người hợp tác với nhau trên biển.
Nàng ngước mắt nhìn, trước mắt một màn tối đen như mực, nên không rõ bộ dáng và vẻ mặt của hắn, chỉ có thể cảm nhận được đôi mắt sâu thẳm khôn lường sáng quắc của hắn.
Nàng vừa tỉnh lại, hắn cũng liền tỉnh.
Khi bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh của nàng mơn trớn dịu dàng trên mặt hắn, khi nàng yếu ớt khẽ nhúc nhích trong ngực hắn, cử động nhẹ nhàng của nàng, sự vô tình va chạm xác thịt với nàng…lòng hắn như có một cơn sóng xuân chảy tràn về, mênh mông mà vô cùng mãnh liệt. *tội ca chưa =))*
Có lẽ đây là hậu quả lưu lại từ lần giải mị dược trước, thân thể của hắn, so với tim của hắn thì trung thực hơn nhiều, còn nhớ rõ tất cả những tốt đẹp của nàng, không tự chủ được tiến sát lại gần nàng.
“Thân thể của ngươi bị lạnh, vừa rồi ta rất sợ ngươi sẽ không tỉnh lại.” Minh Xuân Thủy cúi đầu nói, thanh âm vang lên bên tai ẩn chứa ôn nhu, dịu dàng.
Tay hắn nâng mặt Sắt Sắt lên, ngón tay ôn nhu mơn trớn trên mặt nàng, dọc theo đôi gò má của nàng, cử chỉ vô cùng dịu dàng, nâng niu như đang vuốt ve trân bảo.
Lời nói của hắn làm Sắt Sắt ngẩn ngơ, thì ra hắn đang sưởi ấm thân mình cho nàng. Nhưng giọng nói dịu dàng ôn nhu của hắn làm lòng nàng bỗng nhiên rối loạn.
Đêm thực yên tĩnh, chỉ có tiếng sóng biển vỗ xa xa, còn có tiếng tim đập cuồng loạn của hai người.
Trên môi bỗng nhiên mềm đi, sự mềm mại này đến từ một bờ môi khác, nhẹ nhàng mà đắm đuối miết lấy môi nàng, ôn nhu mà trằng trọc hôn nàng.
Thân thể mềm mại run lên, tim đập loạn như hươu chạy. Bàn tay to lớn đang siết hông nàng lập tức cảm nhận được sự run rẩy của nàng, như lửa đổ thêm dầu, lý trí của hắn hoàn toàn biến mất.
Môi hắn như giam trên môi nàng, không còn lả lướt nhẹ nhàng nữa, mà là như hút đi hô hấp của nàng, đoạt lấy từng hơi thở của nàng, cùng nàng dây dưa cháy bỏng.
Sắt Sắt cúi đầu thở hổn hển, chỉ cảm thấy trời đất như rung chuyển, cả người lâng lâng bay bổng, trước mắt không còn là bóng đêm đen vô tận nữa, mà tựa hồ có hàng ngàn hàng vạn bông hoa đang nở rộ. Âm thanh của sóng biển xung quanh cũng trở nên nhè nhẹ và mờ mịt hơn, nàng cảm thấy mê muội khôn cùng.
Nụ hôn này thức tỉnh thế giới tình cảm hỗn loạn của nàng, nàng bỗng ý thức được, không biết từ khi nào, bóng hình hắn đã lặng lẽ chiếm cứ lòng nàng. Nhận thức này làm lòng nàng càng thêm kinh hãi bối rối.
Ngay khi tại thời điểm cao trào mê đắm lưu luyến nhất, thân hình Minh Xuân Thủy bỗng nhiên cứng đờ, đôi môi bỏng cháy đột ngột buông ra. *đập bàn…tiếp đi!!!!*
Sắt Sắt cảm thấy bờ môi đang trên môi mình bỗng nhiên biến mất, nàng thở gấp mấy hơi cố trấn tĩnh lại, ánh mắt tĩnh lặng như nước, trong bóng đêm thấy hắn chống thân mình lên, lẳng lặng, bất động.
Không biết trong lòng hắn đang giằng co, giãy dụa cái gì, hay là đang ẩn nhẫn, chờ đợi cái gì. Thân hình mạnh mẽ lật lại rồi rời giường bỏ đi.
Trong cơn hỗn loạn, chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên sáng bừng, ánh nến đỏ cháy lên.
Hắn lẳng lặng ngồi ở đầu giường, quần áo tề chỉnh, vẫn là áo trắng tinh không nhiễm một hạt bụi trần, chiếc mặt nạ bạch ngọc lại được đeo lại trên mặt che đi thần tình biểu cảm của hắn, chỉ lộ ra đôi mắt đen sâu thẳm.
Hắn phục hồi lại vẻ bình tĩnh thản nhiên khiến Sắt Sắt hoài nghi nghĩ, nụ hôn trong bóng đêm vừa rồi chỉ là ảo giác của riêng nàng hay là nàng vẫn còn đang nằm mộng.
Nhưng vết thương bên hông đau đớn nhắc nhở nàng, đây không phải là mộng. Một người nếu vẫn đang trong mộng, sao có thể đau đớn như thế này.
Minh Xuân Thủy ngưng mi nhìn nàng không nói gì, chỉ cẩn thận xốc lên một góc chăn lộ ra miệng vết thương của Sắt Sắt, tinh tế xem xét. Hắn xé mảnh vải trên miệng vết thương, lại lần nữa thay thuốc cho Sắt Sắt.
“Đêm còn dài, ngươi ngủ tiếp nữa đi, ta ra ngoài một chút!” Hắn cúi đầu nói, vừa dứt lời liền xoay người rời đi.
“Khoan đã’’ Nàng ngước mắt chăm chú nhìn bóng dáng tuấn tú của hắn, cúi đầu hỏi một cách khó khăn: “Lúc nãy là sao?”
Minh Xuân Thủy bước chậm lại, từ từ xoay người, dưới ánh nến đôi đồng tử tối đen của hắn sâu không thấy đáy.
Trong phút chốc, Sắt Sắt bỗng nhiên phát giác nàng chán ghét chiếc mặt nạ của hắn vô cùng. Cho dù chiếc mặt nạ này làm từ ngọc quý như thế nào, tạo hình tinh xảo ra sao, đều làm cho nàng chán ghét, vì nó che đi cảm xúc của hắn, mà nàng lúc này cực kỳ muốn xem cảm xúc che giấu trên gương mặt của hắn.
Dường như hắn không ngờ nàng sẽ mở miệng hỏi như thế, khóe miệng cong lên, ngữ khí trêu chọc, cười khẽ nói: “Ngươi biết không, không nam nhân nào có thể cưỡng lại sự hấp dẫn của ôn ngọc nhuyễn hương, nếu ngươi không bị thương, có lẽ ta đã sớm không nhịn nổi. Nên biết rằng, đối với nam nhân, đôi khi dục vọng không liên quan gì đến tình yêu.” *đạp!!!!!!!*
Lời của hắn vừa dứt, trong ngực Sắt Sắt chợt co rút đau đớn.
Sự ôn nhu dịu dàng vừa rồi của hắn khiến nàng cơ hồ nghĩ rằng hắn có tình ý với nàng, thì ra vẫn còn là tự mình đa tình. Có lẽ hắn là một nam tử trọng tình, nhưng cũng như Dạ Vô Yên, tình cảm của hắn dành cho một người khác mà không phải là nàng.
“Thì ra là vậy, không sao, Minh Lâu chủ ngươi ra ngoài đi!” Khóe môi Sắt Sắt nhếch lên, yêu kiều cười nói, đôi mắt dịu dàng lấp lánh. Trong chớp mắt, nàng rõ ràng thoáng thấy trong ánh mắt của hắn hiện lên một tia lo lắng, còn có một tia đau đớn.
Bầu trời không trăng không sao, đen như mực, là thời khắc tối nhất trước khi bình minh đến.
Minh Xuân Thủy đứng sững bên bờ biển, ngắm nhìn bãi đá ngầm nhấp nhô xung quanh, lởm chởm hiểm trở, lặng lẽ dõi mắt theo từng cơn sóng biển vỗ vào bờ tung lên bọt nước trắng xóa. Gió lạnh thổi tới mang theo hương biển mằn mặn, ẩm ướt, thốc đến quần áo đơn bạc trên người hắn, hắn bất giác cảm thấy lạnh.
Mặt trời dần dần ló dạng ở phương đông, như nhô lên từ biển, mặt biển lúc này như nhuộm một màu đỏ thẫm, lấp loáng rực rỡ.
Trên mặt biển dần dần hiện ra một chấm đen nhỏ, càng lúc càng tới gần, là “Mặc sa hào” của Âu Dương Cái, theo sau còn có hơn mười mấy chiến thuyền. Cuối cùng bọn họ cũng tìm được đến đây.
“Lâu chủ, người không sao chứ? Đêm qua gió lốc lớn làm bọn ta cực kỳ lo lắng. Đã tìm hầu như suốt đêm mới tìm được nơi đây. Nếu không nhận được tín hiệu của người, còn không biết ngươi đang ở trên hải đảo này đâu.” Âu Dương Cái vừa bước xuống thuyền liền huyên náo lên tiếng.
Tiểu Sai và Hoa Tai phía sau chạy đến. Tiểu Sai sớm mang theo một chiếc áo khoác màu trắng trên tay, choàng lên người Minh Xuân Thủy.
Áo trường bào bằng lông cừu trắng tinh trên người hắn bay phần phật trong gió, toát lên sự lạnh lùng cuồng ngạo khó tả.
“Tiểu Sai, Hoa Tai, các ngươi đến lều trại, đem Giang cô nương lên thuyền, đưa nàng trở về.” Áo choàng bạch cừu tung lên, người của hắn đã hướng một chiếc thuyền đi đến.
Tiểu Sai và Hoa Tai bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn dọa, cuống quít đi về hướng lều trại. Chỉ có Âu Dương Cái, vẫn như trước, không sợ chết lên tiếng: “Lâu chủ, ngươi muốn đưa Giang cô nương đi đâu? Thủy long đảo hay là nhà của nàng?”
“Nơi nào cũng được.” Minh Xuân Thủy thản nhiên nói, đôi mắt đen sâu không thấy đáy cương quyết.
Âu Dương Cái lắc đầu cực kỳ thất vọng, trên chiến trường hôm qua, rõ ràng bộ dáng lâu chủ đối với Giang cô nương cực kỳ quan tâm, sao chỉ mới qua một đêm liền thay đổi đến như vậy
“Lâu chủ, không ổn! Giang cô nương không ổn!” Tiểu Sai đột nhiên vọt ra từ trong lều la lớn.
Minh Xuân Thủy trong lòng chìm xuống, bóng dáng nhoáng lên, phi thân nhảy từ thuyền xuống, chạy như bay về phía lều trại.
Hắn vén lều lên liền thấy Sắt Sắt đang nằm trên giường.
Trên gương mặt tái nhợt của nàng đỏ bừng khác thường, thân hình yếu ớt không ngừng run rẩy như lá rụng trong gió.
Hắn bước nhanh đến, bàn tay to lớn áp lên vầng trán nàng nóng như lửa, nhất thời làm hắn kinh hãi cơ hồ nhảy dựng lên. Hắn cởi nhanh chiếc áo choàng trên người xuống, gắt gao bao lấy nàng, bế nàng đứng lên.
Sắt Sắt cảm thấy đầu choáng váng mờ mịt, mơ hồ thấy thân mình như được nâng lên nhẹ bỗng, nàng cực lực muốn mở to hai mắt, nhưng mí mắt nặng nề như có vật đè lên, nàng cảm giác vết thương bên hông rất đau, mà người nàng lại rất lạnh, lạnh đến nỗi cả người run rẩy. Chợt cảm giác có người ôm nàng gắt gao, chặt chẽ khiến nàng bớt run rầy.
Nàng mơ hồ cảm thấy dễ chịu hơn một chút, hơi hơi hé mở đôi mắt, như trong sương mù mờ mịt nàng thấy đôi mắt đen sâu thẳm của Minh Xuân Thủy đang nhìn mình, phản chiếu trong mắt hắn là gương mặt tái nhợt của nàng và một tia kinh hãi không thể che giấu.
Hắn ôm nàng bước nhanh ra ngoài.
“Mau đi truyền tin gấp cho Vân Khinh Cuồng, bảo hắn đến cấp tốc.” Nàng nghe được thanh âm lạnh lùng của hắn, mang theo sự uy nghiêm không thể kháng lại.
Nàng nhìn đến chiếc mặt nạ trên mặt hắn, dần dần mê man, nặng nề chìm vào bóng đêm.
***
Bóng đêm vô tận chậm rãi trôi qua, Sắt Sắt tỉnh lại sau hôn mê. Đập vào mắt của nàng là trướng màn trắng tinh. Trong nháy mắt, Sắt Sắt mờ mịt không hiểu mình đang ở nơi đâu. Thật lâu sau nàng mới nhận ra, đây là phòng nàng đã từng ở qua trên thuyền lớn của Âu Dương Cái “Mặc Sa Hào”.
Tại sao nàng lại ở trên thuyền này?
Sắt Sắt nghi hoặc nhích người, cảm giác thân thể từ trên xuống dưới đều không thoải mái, toàn thân vô lực mỏi mệt mà cổ họng lại khô như trên sa mạc. Miệng vết thương bên hông dường như được đắp thuốc gì đó, vị thuốc nồng đậm xộc vào mũi, lại nóng cháy ăn mòn sâu da thịt của nàng, làm nàng đau đớn vô cùng.
“Nước!” Nàng thấp giọng nói, mở miệng mới biết thanh âm của mình khàn khàn như mê sảng.
Nhưng tiếng nói nhỏ như thế của nàng vẫn có người nghe được.12»