ỏ hiện lên một tia âm độc. Được, cho dù phải chết, hắn cũng phải có bạn đồng hành.
Hắn không né tránh luồng kình lực của công tử áo trắng nữa, trường kiếm của hắn vẫn hướng Sắt Sắt đâm tới.
Nhưng vẫn như trước, hắn chưa hiểu được đối thủ của mình là ai.
Hắn thấy đôi mắt trong suốt của Sắt Sắt bỗng thoáng hiện một tia thương xót, thân của nàng chợt nghiêng đi bằng một động tác mà người thường không thể làm nổi, lệch khỏi quỹ đạo tấn công của trường kiếm hắn, mà loan đao của nàng lại xuyên qua hậu tâm của hắn nhanh như tia chớp.
Đồng thời, trước ngực của hắn bị một luồng lực đạo mạnh của công tử áo trắng đánh trúng.
Trong tích tắc, hắn thấy lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đều bị chấn động, nội lực cạn kiệt, hậu tâm đau đớn tựa hồ không thở nổi.
Ánh nắng tươi đẹp là thế, hắn nhìn lên ánh nắng lấp loáng đầy trời, từ từ nhắm lại đôi mắt màu đỏ tươi yêu dị.
Tây Môn Lâu rốt cuộc đã bị diệt, thân thể hắn dính đầy máu tươi.
Hai quân giao tranh, chủ soái bỏ mình, thế trận lập tức tan rã.
Trên thành lâu, vô tình Sắt Sắt và Minh Xuân Thủy nhìn nhau, một đôi mắt sâu thẳm tĩnh lặng, đôi mắt kia trong suốt thản nhiên.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, Sắt Sắt bỗng nhoẻn miệng cười tươi, sáng rực như ánh trăng rằm, diễm lệ như ánh bình minh.
Nàng biết, nam tử này cho dù không yêu nàng, cũng quan tâm đến nàng.
Đã hai lần, trong lúc nàng gặp nguy nan, hắn đều không chút do dự ra tay tương trợ, tình ý này, đã đủ khiến nàng vui sướng.
Minh Xuân Thủy nhìn khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Sắt Sắt, trong lòng nao nao, đôi đồng tử sâu đen thâm thúy chuyển động, bên môi hắn cũng nhếch lên một nụ cười tươi như ánh mặt trời.
Hai người nhìn nhau rồi tung người nhẹ nhàng nhảy xuống thành, trở lại con thuyền của mình. Hai ánh mắt chạm nhau mới vừa rồi dường như chỉ là ảo mộng.
Sắt Sắt vừa mới yên vị trên thuyền đã nghe tiếng kèn vang lên tận không trung, trong lòng nàng kinh ngạc, chiến sự đã chấm dứt, vì sao còn có tiếng kèn? Nàng dõi mắt nhìn ra xa, chỉ thấy trên biển xuất hiện vô số điểm đen, dày đặc, nhiều không đếm xuể.
Tốc độ của những điểm đen này di chuyển rất nhanh, trong phút chốc đã đến trước mắt, bao vây chặt như nêm những chiến thuyền hải tặc của Sắt Sắt và thuyền của Minh Xuân Thủy.
Sắt Sắt đứng trên thuyền, khó tin nhìn con thuyền trước mắt.
Đây là quân của ai?
Nàng ngước mắt nhìn người thống lĩnh chiếc thuyền đó, trong chớp mắt Sắt Sắt cảm thấy cả bầu trời u ám, nàng trấn áp nỗi khiếp sợ trong lòng, nhìn kỹ lại.
Nếu sự xuất hiện của Minh Xuân Thủy khiến nàng vui sướng thì lần xuất hiện của những chiến thuyền này làm nàng có chút đau lòng. Bởi vì thống lĩnh trên thuyền có vài thân ảnh, một trong số đó là người mà nàng rất quen thuộc – phụ thân của nàng, Định An hầu Giang Nhạn.
Kỳ thật nàng cũng không phải quá đỗi ngạc nhiên, năm đó phụ thân của nàng cũng đã từng ra quân thu phục cướp biển, giao tranh với mẫu thân nàng. Cũng trận chiến năm đó đã khiến mẫu thân nàng sinh lòng ái mộ ông. Hôm nay ông lại xuất chiến, cũng là thu phục cướp biển sao? Nàng bất quá mới làm thủ lĩnh cướp biển được một ngày, cũng bị phụ thân đến thu phục sao?
Trên chiến thuyền, Giang Nhạn ngưng mắt bình tĩnh nhìn bóng hình xinh đẹp mặc áo giáp hồng.
Chiến giáp kia đối với hắn quá quen thuộc, trên giáp tạo hình một con phượng hoàng giương cánh bay, trên hai bờ vai là hai đóa tường vân.
Gặp lại bộ chiến giáp này đây, nhưng bóng hình xinh đẹp khoác chiến giáp năm xưa sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt hắn nữa, chỉ có thể trở thành hoài niệm tốt đẹp nhất trong lòng hắn.
Chuyện cũ trước kia trong chớp mắt ùa về trong lòng hắn, hắn không nhịn được run lên kịch liệt.
Bên cạnh Giang Nhạn là một nam tử mặc giáp bạc đang đứng thẳng, tướng mạo anh tuấn, đôi đồng tử đen lộ ra tia thông minh tháo vát. Người kia hiển nhiên là thái tử Dạ Vô Trần.
Sắt Sắt không ngờ hắn tự mình lãnh binh đến đây chinh chiến. Luận về đánh giặc, hắn sao có thể so với Dạ Vô Yên, có lẽ chiến công của Dạ Vô Yên kích thích hắn nên hắn mới lãnh binh đi thảo phạt hải tặc.
Sắt Sắt nheo mắt cười lạnh, Dạ Vô Trần thật khôn khéo, lúc này đây chỉ sợ là muốn như ngư ông đắc lợi, vừa thu phục cướp biển vừa thu phục lãnh thổ Y Mạch quốc.
Một hòn đá trúng hai con chim, thực là một kế tốt nha!
Nhưng bọn họ làm sao biết nơi này đang có chiến sự?
Từ Nam Việt đến Y Mạch đảo ít nhất cũng hơn mười ngày hải trình, nếu không phải sớm biết được sẽ có chiến sự, bọn họ làm sao đuổi tới nhanh như vậy. Sắt Sắt trong lòng chùng xuống, Dạ Vô Trần xuất binh không phải ngẫu nhiên.
Là ai đã tiết lộ tin tức?
Sắt Sắt nheo mắt lại, nàng đến là theo thuyền “Mặc sa hào”, không phải là Minh Xuân Thủy chứ?
Trực giác của Sắt Sắt bảo rằng không thể nào, bởi vì trên giang hồ, Xuân Thủy lâu cũng không sợ triều đình. Nhưng Sắt Sắt không có thời gian cân nhắc tiếp chuyện này, vì hàng ngàn chiến thuyền đông nghìn nghịt của Dạ Vô Trần đã bao vây thuyền của bọn nàng.
Chiến sự lại căng thẳng lần nữa.
“Trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi. Minh Xuân Thủy, chỉ sợ ngươi không ngờ rằng mình cũng có ngày hôm nay a”. Dạ Vô Trần đứng trên chiến thuyền, cao giọng nói: “Công lao càng cao càng khó đối phó, ngươi cũng biết điều này chứ? Thu phục cướp biển các ngươi cũng xen vào, phát chẩn hồng tai các ngươi cũng có mặt, tiêu trừ ôn dịch các ngươi cũng muốn quản. Các ngươi muốn nhúng tay vào hết thảy chuyện của triều đình sao, Xuân Thủy lâu các ngươi đã trở thành tâm bệnh của triều đình từ lâu rồi, nay là cơ hội tuyệt vời nhất để diệt trừ các ngươi.”
Sắt Sắt trong lòng kinh ngạc, Dạ Vô Trần muốn diệt trừ Xuân Thủy lâu? Xem ra đây không phải là một hòn đá ném hai con chim mà là một mũi tên trúng ba con nhạn, quả nhiên là mưu kế thâm sâu nha!
Sắt Sắt ngước mắt nhìn về phía thuyền hoa, chỉ thấy Minh Xuân Thủy thản nhiên ngồi trên giường, bên môi thoảng cười nhạt cuồng ngạo, tựa hồ mấy vạn thủy binh cũng không thể kinh động vẻ tươi cười của hắn.
Công tử áo tím trên chiến thuyền bên cạnh lẳng lặng lên tiếng, thanh âm lãnh liệt như băng: “Dạ Vô Trần, chuyện chúng ta làm cũng chính là chuyện triều đình nên làm, có tội gì! Nếu ngươi muốn diệt trừ chúng ta thì cũng phải có một cái lý do khác đường hoàng hơn. Hôm nay, để xem hai vạn thủy binh này của ngươi có ngăn được chúng ta hay không.”
“Ngươi là ai?” Dạ Vô Trần cười lạnh nói.
“Táng Hoa công tử!” Công tử áo tím thản nhiên cười lạnh nói.
“Táng Hoa công tử, để xem hôm nay ngươi “tang” được ai?” Dạ Vô Trần lạnh lùng cười nói. *táng: vùi dập*
“Phải không, vậy chờ xem đi.” Công tử áo lam một bên cười tà nói.
“Còn ngươi là ai?” Dạ Vô Trần lạnh giọng hỏi.
“Ta là Trâm Hoa.” Công tử áo lam ngân nga đáp.
Táng Hoa công tử và Trâm Hoa công tử, Dạ Vộ Trần không phải chưa nghe qua đại danh của hai người này, cũng biết tương truyền bọn họ lợi hại như thế nào. Nhưng với hai vạn tinh binh hôm nay, uy danh của Táng Hoa và Trâm Hoa, hắn xem như mây khói, không đáng nhắc tới.
Hắn nhìn hai công tử mang mặt nạ đa sắc, nhướng chân mày, thanh âm lạnh lùng nói: “Định An hầu, ngươi đi hàng phục tiểu thư của ngươi trước đi. Trắc phi của vương phủ ăn sung mặc sướng không làm, lại đi làm thủ lĩnh cướp biển!”
Minh Xuân Thủy nghe vậy, bàn tay cầm chén rượu hơi run một chút, lo lắng liếc mắt nhìn Sắt Sắt một cái. Khiến nàng cùng phụ thân của mình quyết chiến, Dạ Vô Trần này thật là tàn nhẫn.
Định An hầu Giang Nhạn thần sắc cứng đờ, bất động không lên tiếng.
“Định An hầu, còn không xuất chiến? Lần này là thánh thượng trực tiếp hạ lệnh cho ngươi xuất chiến, chẳng lẽ ngươi muốn kháng chỉ sao?” Thái tử lạnh giọng nói.
Định An hầu Giang Nhạn trầm giọng đáp: “Tuân lệnh!”
Hắn thả người nhảy xuống thuyền nhỏ, hướng thuyền Sắt Sắt chạy tới. Thuyền càng chạy càng gần, cuối cùng ngừng hẳn lại.
Từ khi biết mẫu thân nàng vì phụ thân mà tập luyện nội lực tổn hại đến tuổi thọ, trong lòng Sắt Sắt liền có vài phần thống hận phụ thân nàng. Lúc này gặp lại, không ngờ rằng lại là ở thế đối đầu.
Nàng đợi lúc chiếc thuyền nhỏ của phụ thân đến gần liền thả người nhảy tới thuyền của ông.
Gió biển mênh mông thổi, mái tóc tung bay trong gió, thân ảnh nàng vụt qua nhẹ nhàng trên mặt biển.
Đứng trên thuyền Dạ Vô Trần cũng không nhịn được sợ hãi biến sắc mặt, khi hắn nghe nói thiên kim của Định An hầu biết võ công, còn cho là chuyện khó tin. Ấn tượng của hắn đối với Sắt Sắt là ở vương tôn yến kia, nàng là một nữ tử mảnh mai xinh đẹp, cũng không phải là tuyệt sắc. Không ngờ hôm nay nàng nhanh chóng biến hóa thành một thủ lĩnh hải tặc. Xem thân ảnh nàng bay vút qua, mặc kệ võ công như thế nào, khinh công và bộ pháp như thế này, đã khiến hắn nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.
Sắt Sắt nhanh nhẹn dừng ở đầu thuyền, đôi mắt trong suốt nhìn thẳng phụ thân Giang Nhạn, nàng nhợt nhạt cười nói: “Phụ thân, có thể đánh với người một trận chiến là tâm nguyện của con từ trước tới nay. Con rất muốn biết, năm xưa, phong tư của phụ thân như thế nào mới có thể mê hoặc được mẫu thân.”
Giang Nhạn trong lòng chấn động, ông chua xót cười nói: “Nàng đúng là giấu ta lén dạy võ công cho con.”
“Phụ thân, cho dù không có võ công con cũng sẽ không như hy vọng của người, ta sẽ không cam tâm làm quân cờ trên con đường làm quan của người, không sống quãng đời còn lại trong vườn ngự uyển thâm sâu đâu.” Sắt Sắt ngưng giọng nói, trong lòng đau khổ.
“Ta biết ngươi con phụ thân, nhưng con cũng biết, phụ thân cũng có chỗ bất đắc dĩ. Theo ta về đi, phụ thân sẽ cầu tình thánh thượng khai ân, giữ lại mạng sống cho con.” Giang Nhạn đau khổ nói.
“Phụ thân, người không cần nói nữa, chúng ta bắt đầu đi, con xin lỗi.” Sắt Sắt ngân nga nói. Dạ Vô Trần sẽ ấn cho nàng tội danh gì, nàng không cần nghĩ cũng biết. Chắc là, cấu kết Xuân Thủy lâu, ý đồ công chiếm Y Mạch đảo. Tội danh như vậy còn có cơ hội sống sao? Cho dù là có, nàng cũng không bỏ mặc cướp biển của Thủy Long đảo.
Hai người, một đứng ở đuôi thuyền, một đứng ở đầu thuyền, đối nhau thủ thế.
Lúc này đã là giữa trưa, ánh mặt trời gay gắt, mặt biển lặng êm như một tấm gương tựa hồ có thể soi rọi rõ bóng dáng từng người.
Đôi mắt cực kỳ trong suốt của Sắt Sắt trở nên sâu thẳm, ngay cả Giang Nhạn là phụ thân của nàng cũng không thể nhìn ra suy nghĩ trong nội tâm của nàng.
Sắt Sắt rút đao ra cầm trên tay, tung người nhảy đến, vung đao công kích Giang Nhạn.
Giang Nhạn biết Sắt Sắt đã học hết chân truyền của mẫu thân nàng nên không dám coi thường, rút kiếm ra đón đỡ một đao sắc bén của Sắt Sắt.
Gió thổi, thuyền trôi nhẹ theo dòng nước.
Những chiêu kiếm của Giang Nhạn như nước chảy mây trôi, mang theo kiếm khí hùng hậu đánh úp về phía Sắt Sắt.
Sắt Sắt vũ động Tân Nguyệt Loan đao, đem “Liệt Vân đao pháp” do mẫu thân truyền lại thi triển. Kiếm khí, đao ảnh trên không trung bay nhảy tán loạn, phát ra kiếm khí vô cùng lạnh lẽo.
Dưới ánh mặt trời, thân ảnh kim hồng cực kỳ diễm lệ lại vô cùng uyển chuyển nhẹ nhàng.
Người xung quanh không tự cưỡng được, chìm đắm vào quan sát trận quyết đấu này, biết đây là một sinh tử quyết đấu.