Sắt Sắt biết Âu Dương Cái không có khả năng kháng lệnh, một hải thương khôn khéo tài năng như vậy làm sao có thể làm trái lệnh? Nhưng mà hắn vì sao không nói lời nào cả, nàng có chút buồn bực nghĩ. Âu Dương Cái cũng nâng tầm mắt đánh giá Sắt Sắt, hai mắt tỏa sáng, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Mới vừa rồi hắn dùng “Thiên lý nhãn” xa xa quan sát Sắt Sắt, liền có cảm giác khí chất của nàng không tầm thường, nhưng dù sao lúc ấy cũng cách nhau quá xa, nên cũng không nhìn rõ khuôn mặt nàng lắm. Nay, khoảng cách vừa đủ nhìn thấy, hắn vô cùng ngạc nhiên vì vẻ tao nhã của Sắt Sắt.
Tuy nói dáng người không tính là cao, nhưng rất thanh tú, thanh y nàng mặc trên người, nhìn sơ rõ ràng là rộng thùng thình, nhưng thắt lưng bên trong rất nhỏ. Tay áo đặc biệt rộng, tà buông xuống, phiêu phiêu đãng đãng, khiến nàng nhìn qua khí chất có vài phần thoát tục.
Mày đen thanh mảnh, ẩn một chút anh khí, đang được vẽ ra trên tầng trán trắng nõn mịn màng, một đôi con ngươi đen, vừa linh hoạt như làn nước xuân, vừa thanh tĩnh như đêm sáng trăng, lại như băng tuyết không thể xuyên thấu.
Nếu như do trời sinh xinh đẹp như thế, còn thêm khí chất cao quý, nếu lẳng lặng đứng ở một nơi nào đó, sẽ như trăng lạnh lẽo treo giữa trời cao, trong trẻo nhưng lạnh lùng cao thượng,, lại tựa như hoa sen hé nở, hương thơm thanh nhã.
Một thân dung nhan như vậy, nếu sinh làm nữ tử, không biết khiến bao nhiêu tuyệt sắt giai nhân so ra phải cúi đầu, nhưng sinh làm nam tử, lại lộ ra một chút ôn nhu.
Âu Dương Cái nhìn Sắt Sắt từ trên xuống dưới, trong mắt tràn ngập kinh ngạc bổng nhiên chuyển sang ảm đạm, xem ra, lâu chủ đã gặp phải một đối thủ mạnh rồi.
“Âu Dương công tử?” Sắt Sắt thấy Âu Dương Cái nãy giờ không nói gì, nhíu mày lên tiếng.
Âu Dương Cái thở dài một tiếng gật gật đầu, muốn hắn không nói lời nào thật sự là khó chịu quá, lâu chủ luôn biết cách trừng phạt hắn như thế nào.
“Âu Dương công tử vì chuyện gì lại không nói lời nào? Xin hỏi Âu Dương công tử có đưa chúng ta đến Thủy Long đảo hay không?” Sắt Sắt lại nhướng mày hỏi.
Âu Dương Cái cầm lấy bút lông trước mặt, trên mảnh giấy Tuyên Thành múa bút thành văn nói: “Đưa các ngươi đến Thủy Long đảo.” Âu Dương Cái nghĩ rằng, đến Thủy Long đảo, đem thanh y công tử này cùng với vài người thị nữ đưa đến trên đảo, tự nghĩ rằng đem người nữ tử tuyệt sắc kia lưu lại.
Sắt Sắt hơi nhíu mày, không thể không suy ghĩ, xem ra Âu Dương Cái đỉnh đỉnh đại danh, thế nhưng thật sự là câm điếc.
Nhìn đến những chữ hắn viết, Sắt Sắt trong lòng thả lỏng, mặt giãn ra cười nói: “Đa tạ Âu Dương công tử.”
Sắt Sắt cười lộ ra xoáy đồng tiền hai bên gò má, Âu Dương Cái nhìn thấy mắt choáng váng.
Một nam tử lại còn có xoáy đồng tiền mê người như vậy? Tình địch mạnh mẽ như vậy, xem ra chuyện của lâu chủ với nữ tử tuyệt sắc động lòng người kia thật không dễ dàng.
Lâu chủ rất khó có thể động tình, hắn tuyệt đối muốn thúc đẩy chuyện này, Âu Dương Cái híp mắt, trong con ngươi đen láy hiện lên tia giảo hoạt.
“Đạ tạ Âu Dương công tử thu nhận tại hạ, bất quá, còn có một việc muốn phiền toái Âu Dương công tử, chẳng biết là có thể an bài cho tại hạ cùng bọn thị nữ ở cùng một chỗ hay không?” Sắt Sắt cười nhạt nói, nàng cũng không thể cùng thuyền viên ở đây chen chúc với nhau tại khoang đáy, nói như thế nào, nàng cũng là một nữ tử.
Âu Dương Cái lắc lắc đầu, lại phất tay áo, ý bảo không thể.
“Như vậy không được sao, vậy Âu Dương công tử có thể đem tại hạ cũng an bài ở lầu hai hay không?” Cùng một gian lầu với Mạc Tầm Hoan, quá lắm là cùng một nam tử ở chung một phòng.
Lần này Âu Dương Cái càng giả vờ không nghe thấy gì.
Mặc kệ Sắt Sắt nói như thế nào, Âu Dương Cái vẫn là ngồi ở bàn trên, không nói một lời, ánh mắt lạnh lùng nhìn Sắt Sắt. Giờ phút này, hắn coi như lãnh hội được điểm tốt của việc không nói lời nào, có thể không cần để ý xem Sắt Sắt hỏi câu gì.
Thật khéo đùa, hắn cố ý an bài nữ tữ tuyệt sắc kia đến ở lầu hai cùng lâu chủ hiện đang ở tầng trệt, tự nhiên là có dụng tâm kín đáo, làm sao có thể để Sắt Sắt đi đến quấy rầy.
Sắt Sắt thấy dù cho mình có nói như thế nào, Âu Dương Cái cũng không có chút để ý, đành phải cáo từ đi ra.
Người ta có ý tốt cứu các nàng, việc ở đâu thì có gì là quan trọng, cùng lắm thì nửa đêm đến phòng trong của Thanh Mai ngả ra đất nghỉ.
***
Mưa phùn, từng giọt tí tách rơi cả một ngày, trên mặt biển, lãng đãng mông lung màn hơi nước.
Khi màn đêm buông xuống, mưa đã ngưng, ánh trăng đi ra từ những áng mây tầng tầng lớp lớp. Ánh trăng bạc lấp lánh, đang thản nhiên chiếu rọi khắp biển trời. Tiếng sóng biển xa xa từ trong hư không truyền đến, loáng thoáng, có một vẻ đẹp tĩnh lặng không giống với đất liền.
Lầu hai bên trên vọng lâu, Minh Xuân Thủy đang nằm nghiêng trên chiếc giường quý phi, mặt hắn hướng về biển lớn, tư thái dường như âm trầm, giống như là đang ngủ.
Ánh trăng sáng trong bao phủ hắn, bạch y nhàn nhạt cùng ánh trăng hòa hợp phối thành cảnh sắc mê người, còn thêm mái tóc dài kia phụ trợ tựa như một dải thắt lưng đen đặc u tối. Ánh trăng chiếu vào phía trên mặt nạ hắn, tràn đầy thanh khiết nhưng sáng đẹp lạnh lùng.
Cửa nhỏ thông với vọng lâu bị đẩy ra, Âu Dương Cái một thân y phục thanh lam chậm rãi đi vào.
Âu Dương Cái biết Minh Xuân Thủy vẫn chưa ngủ, hắn chậm rãi đi tới, ngồi vào chiếc ghế kế bên Minh Xuân Thủy.
“Đều sắp xếp tốt rồi?” Minh Xuân Thủy cúi đầu hỏi, thanh âm mềm mại thanh thoát như là gió đêm phất qua mặt biển.
“Sắp xếp tốt rồi!” Âu Dương Cái cúi đầu đáp.
Hắn cũng không dám đem chuyện hắn rốt cuộc sắp xếp cho công tử áo xanh kia ở tầng khoang chứa hàng nói ra , nếu không, lâu chủ nhất định sẽ thấy hắn phiền phức xen vào việc của người khác, nói hắn làm việc không chính đáng.
Có lẽ là lý lẽ của người làm ăn khôn khéo, hắn cho rằng muốn nắm bắt được tâm tình của một người nữ tử, phải giở chút thủ đoạn đùa giỡn.
Minh Xuân Thủy nhíu mày, đối với việc Âu Dương Cái đơn giản trả lời lưu loát như vậy, có chút kinh ngạc, kinh nghiệm từ trước chứng minh, một khi hắn nói ít, nhất định là có sự tình gạt hắn. Bất quá, tối nay hắn có chút phiền chán, lười để ý hắn.
“Âu Dương, ta muốn gặp người nử tử mặc chiếc váy lụa hồng kia, ngươi đi xin phép mời nàng lại đây.” Minh Xuân Thủy thản nhiên phân phó nói.
Âu Dương Cái trong lòng mừng như điên, lâu chủ quả nhiên là thích nữ tử kia mới muốn gặp nàng khẩn cấp như vậy.
Trời cao rốt cục mở mắt, hai năm gần đây, mất mát cùng đau lòng của lâu chủ hắn cùng huynh đệ khác làm việc trong lâu đều là nhìn thấy hết thảy, nhưng lại bất hạnh không thể hỗ trợ.
Lại nói, muốn quên một đoạn tình cảm, nhất định là phải bắt đầu một đoạn tình mới, hy vọng một đoạn tình cảm này có thể xoa dịu nỗi đau trong lòng lâu chủ.
Âu Dương Cái trên mặt lộ vẻ tươi cươi, từ trên vọng lâu đi xuống, vội vã đi tìm Mạc Tầm Hoan dẫn tới đây.
Mạc Tầm Hoan đẩy cửa nhỏ ra, trước mắt một mảnh trăng sáng thanh khiết, gió biển tĩnh lặng lạnh lùng thổi đến, mang theo hơi thở của biển.
Mạc Tầm Hoan nheo mắt, nhìn thấy một bạch y công tử đang đắm chìm trong ánh bạc lấp lánh đơn thuần giữa ánh trăng sáng tỏa, trên mặt là một mặt nạ bằng bạch ngọc với vài sợi tóc đen thấp thoáng rơi xuống, tản ra một loại ánh sáng lạnh lùng thản nhiên.
Nhìn người nọ, đôi mắt Mạc Tầm Hoan hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng lập tức liền trở nên tự nhiên.
Hắn chậm rãi đi đến, thần sắc thản nhiên nói: “ Không nghĩ tới ngươi đúng là Minh lâu chủ của Âu Dương Cái.”
Minh Xuân Thủy thuận tay nâng chén rượu trong khay, nhẹ nhàng đặt ở bên môi, đó là một cái chén hổ phách trong suốt có thể nhìn xuyên thấu, trong chén là rượu hải đường hồng. Hắn thản nhiên nhấp một ngụm, không buông chén rượu, cầm trong tay thưởng thức.
“Quả thật là người của ta, Mạc vương tử rất kinh ngạc sao?” Hắn thản nhiên nói, con ngươi đen nhẹ nhàng tinh tế nhìn đảo qua y phục bằng lụa hồng của Mạc Tầm Hoan, bạc môi gợi lên một chút cười khẽ: “Mạc vương tử đúng như lời đồn, quả nhiên là quốc sắc thiên hương.”
Mạc Tầm Hoan khẽ cười cười, nhưng cho dù nhìn qua nụ cười của hắn có ấm áp đến dường nào, đôi mắt kia vẫn là hồ băng rét lạnh.
“Minh chủ tìm ta đến, chẳng lẽ là có việc muốn thương lượng?” Hắn ngồi xuống cái ghế đang để trước mặt Minh Xuân Thủy, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vén mấy cọng tóc rơi trên trán sang một bên.
Dưới ánh trăng, hắn lộ ra dung nhan tuyệt mỹ rất giống nữ tử nhưng lại là một vẻ đẹp lạnh lùng.
“Không sai, ta đồng ý xuất binh giúp ngươi đoạt lại quốc gia!” Minh Xuân Thủy thong thả nói.
Mạc Tầm Hoan ngẩn ngơ, thần sắc phức tạp nhìn thoáng qua Minh Xuân Thủy, khẽ cười nói: “Minh lâu chủ quả là một nghĩa sĩ khẳng khái chính trực, rốt cục cũng đồng ý giúp đỡ Mạc Xuyên?” Hai tháng trước, hắn từng cầu qua Minh Xuân Thủy hai lần, nhưng đều bị cự tuyệt. Thật ra hắn có thể giải thích chuyện Xuân Thủy lâu, dù sao bọn họ cũng là một giáo phái giang hồ, tuy rằng có thế lực lớn, nhưng cùng một lúc cả Nam Việt và Bắc Lỗ đều là hai quốc gia lớn như vậy, hiển nhiên sợ tổn hại binh lực, bọn họ tất nhiên cũng không ngoại lệ.
“Mạc vương tử, ngươi không cần cho ta mang cái mũ cao như vậy. Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi không biết nhất cử nhất động của ngươi sao?” Minh Xuân Thủy lạnh lùng nhíu mày, dưới ánh trăng, mặt nạ tạo hình bằng bạch ngọc phủ lên thứ ánh sáng tinh anh lạnh lùng.
Mạc Tần Hoan vuốt vuốt váy hồng hơi bay, khóe môi gợi lên một ý cưới yêu kiều xinh đẹp: “Nói như vậy, Minh lâu chủ là vì nàng mà xuất binh?”
Chữ “Nàng” kia vừa ra khỏi miệng, trên vọng lâu không khí bổng nhiên trở nên vô cùng quái dị, ngay cả tiếng sóng biển tại nơi này một khắc cũng bổng nhiên trở nên xa xôi.
Quả nhiên, Mạc Tầm Hoan đã biết quan hệ của hắn và nàng.
Hắn đã sớm hoài nghi, Mạc Tầm Hoan sẽ không ngốc đến nỗi nghĩ rằng chỉ cần lấy từ nàng ấy một cái lệnh bài là có thể thu phục Y Mạch đảo, quả nhiên chỉ là vì bắt buộc hắn mới ra tay.
Minh Xuân Thủy nhíu nhíu mày, ánh trăng trên đầu rọi trên bạch y như ánh trắng của hắn, phản xạ thứ ánh sáng lạnh lùng sâu kín, âm thầm lộ ra ý tàn nhẫn.
Mạc Tầm Hoan váy hồng tung bay trong gió, cứ như đang tràn ra vẻ ám muội trong đêm của cây thuốc phiện, mị hoặc mà mê người.
Một vẻ bình tĩnh khiến lòng người run sợ, một vẻ đẹp tuyệt thế làm người ta hít thở không thông.
Minh Xuân Thủy khóe môi hơi nhếch, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn bằng gỗ tử đàn ngay bên cạnh, hắn hơi hơi nhích lại gần, chọn một tư thế tao nhã thoải mái nhất.
“Mạc vương tử sai lầm rồi, bản lâu vừa không phải người chính nghĩa, cũng không phải là vì nàng mà xuất binh, chẳng qua là Xuân Thủy lâu gần đây có huấn luyện một đám thủy thủ, bản lâu chủ chỉ nghĩ muốn nhìn xem thực lực của bọn họ mà thôi.” Hắn nhẹ nhàng thư thái nói, tựa như một hồi chiến sự, với hắn mà nói, nhạt nhẽo như mây trời, không đáng để nói tới.
Chỉ có người một thân từng qua trăm trận chiến đấu, mới có thể đối với chiến tranh mà có thái độ bình tĩnh như vậy.
“Bất quá, bản lâu chủ cũng thật sự không hy vọng nhìn thấy người vô tội lâm vào trận chiến này!” Minh Xuân Thủy bình tĩnh nói.