y Sắt Sắt là một nữ tử mềm yếu thì cười ha ha nói: “Tiểu nữ tử, ngươi vừa nói ai dừng tay vậy?”
La Ha vương tử hứng thú nhìn Sắt Sắt nói: “Tiểu nữ tử, tới đây, cùng bổn vương chơi một chút!”
Sắt Sắt không thèm để ý đến lời nói của bọn họ, xoay người nhặt cây đàn Không từ trên mặt đất lên, nhẹ phẩy ống tay áo, lau sạch những hạt bụi trên cây đàn, nhẹ nhàng đưa tới tay Mạc Tầm Hoan.
Mạc Tầm Hoan đang lau đi những giọt máu trên đầu ngón tay, khuôn mặt đẹp như ngọc mang một thần sắc thong dong. Hắn duỗi cánh tay tiếp nhận cây đàn từ Sắt Sắt, con ngươi đen xẹt qua một vẻ dịu dàng không dễ nhận thấy.
Sắt Sắt nhìn Mạc Tầm Hoan gật đầu, xoay người đối mặt với La Ha lạnh giọng nói: “Bất quá cũng chỉ là con tin, ai cho các ngươi diểu võ dương oai ở trong này.”
Sắc mặt của vài hoàng tử dị quốc khẽ biến đổi, lớn tiếng hỏi: “Ngươi là ai?”
“Tất nhiên là người muốn cùng ngươi chơi ném tên vào bình rượu!” Sắt Sắt không chớp mắt, ánh mắt hiện lên vẻ sắc bén.
“Cùng ta đấu? Chỉ bằng sức của ngươi sao?” La Ha vương tử nghe vậy cười ha ha hỏi.
Sắt Sắt mới vừa bước ra, hắn đã bị khí chất của nàng làm sợ hãi, còn tưởng rằng Sắt Sắt là hoàng thân quốc thích, không ngờ chẳng qua chỉ là một người muốn chơi ném tên vào bình rượu với hắn.
Chơi ném tên vào bình rượu, chỉ bằng nàng?
“Tiểu nữ tử, được, bổn vương sẽ chơi cùng ngươi một ván, nếu ngươi thua thì phải ở lại hầu bổn vương tử, thế nào?” La ha vương tử cười xấu xa nói.
“Được!” Âm thanh Sắt Sắt lạnh lùng vang lên: “Nếu ngươi thua,từ nay về sau những người ở đây không được quấn lấy vị công tử kia nữa, cũng không cho phép bắt hắn đánh đàn, như thế nào?” Sắt Sắt trầm giọng nói, âm thanh lạnh lùng mang theo giọng điệu tự tin
“Được, một lời đã định! Tiểu mĩ nhân, ngươi cứ chờ đến lúc ngoan ngoãn hầu hạ bổn vương đi.” La Ha vương tử híp mắt lại, cười hi hi nói. Hắn hiển nhiên không xem Sắt Sắt ra gì, vẻ mặt giống như nắm chắc phần thắng .
Mạc Tầm Hoan ngồi ngay ngắn trên mặt đất nghe được lời Sắt Sắt nói thì đôi mắt đen sâu lóe hiện lên một tia sáng nhạt không dễ nhìn thấy.
“Bắt đầu ném đi, ném đi!” Mọi người hiển nhiên không ngờ một nữ tử lại dám khiêu chiến với La Ha vương tử đã thắng liên tiếp đêm nay. Mọi người nhất thời đều cảm thấy cao hứng, cũng muốn nhìn đến tột cùng ai thắng ai thua!
“Tiểu thư,người thật sự muốn ném tên vào bình rượu sao?” Tử Mê hơi lo lắng kéo Sắt Sắt lại hỏi một phen.
Sắt Sắt hé mắt cười nói: “Không cần lo lắng!” Chỉ bằng tuyệt chiêu “ám khí trùng trùng” của nàng thì trò ném tên vào bình rượu này chỉ là trò đùa.
Tiểu nhị đi lên phía trước, đem một chiếc bình bằng sứ trắng ra.
La Ha cười nói: “Tiểu mĩ nhận, ngươi ném trước đi.”
Sắt Sắt đưa hai bàn tay nhỏ nhắn mềm mại ra tiếp nhận hai đầu tên tinh xảo bằng gỗ lim, nhẹ nhành đi đến trước tơ hồng, ánh mắt nàng đánh giá chiếc bình phía trước.
Cổ chiếc bình thật thô to nhưng miệng bình thì lại cực nhỏ, từ nơi này ném qua, mũi tên trong tay phải đi vuông góc thì mới có khả năng rơi vào trong bình, xác định lực cùng phương hướng ném là rất khó. Hơn nữa, đầu mũi tên trong tay cùng miệng bình không lớn hơn nhau bao nhiêu, chỉ cần lực hơi chệch một chút thì chắc chắn đầu mũi tên sẽ không vào.
Sắt Sắt hé mắt quan sát trong chốc lát, tiếng huyên náo của dị quốc vương tử Ha La bắt đầu vang lên.
“Mau ném đi, không phải là không ném được chứ! Không bằng nhận thua thì hơn.”
“Tên đã sẵn sàng, cô nương xin mời ném…” Tư Bắn *người giám sát cuộc thi* mặc trang phục đen đứng một bên cũng thúc giục la lên.
“Lão đại, nếu ngươi không ném được,không bằng để ta thay ngươi đi, có lẽ còn có một chút hy vọng!” Nam Tinh đứng bên cạnh Sắt Sắt nhỏ giọng nói.
Bắc Đẩu kéo Nam Tinh qua một bên, trừng mắt nói: “Ngươi đã quên tuyệt chiêu của lão đại rồi sao?”
Nam Tinh lúc này mới nhớ tới tuyệt chiêu “ám khí trùng trùng” của Sắt Sắt, không khỏi bật cười lui lại mấy bước.
Hiện tại Sắt Sắt mặc quần áo nữ nhi làm cho hắn không quen mắt, khiến hắn ngay cả những tuyệt chiêu của Tiêm Tiêm công nàng dường như cũng quên mất.
“Tên đã sẵn sàng, cô nương xin mời ném…” Tư Bắn lại hô lên.
Sắt Sắt nắm đầu tên, nheo mắt, lông mi thật dài vụt sáng, ngắm một hồi lâu rồi hơi dùng sức. Chỉ nghe “đông” một tiếng, đầu tên liền ngay cả miệng bình còn chưa đụng tới, chỉ lướt trên chiếc bình một chút rồi liền rơi xuống một bên.
“Ha ha ha, thì ra quả nhiên là không trúng !” Những tiếng cười không kiêng nể gì vang lên.
Mọi người thầm ngĩ thì ra Sắt Sắt lại lớn gan như vậy, dám khiêu chiến với Ha La, còn tưởng rằng nàng thật sự có tài, trông cậy nàng có thể thắng Ha La. Lần ném thứ nhất ngay cả miệng bình còn chưa chạm tới, nhất thời có chút thất vọng.
Rốt cuộc nữ tử này có thể ném tên vào bình rượu được hay không?
Sắt Sắt không chớp mắt, chà xát tay, đột nhiên mất đi một nửa nội lực nên có chút không thích ứng. Lực đạo lần này nếu là ứng với nội lực trước đây thì tất nhiên sẽ vào, nhưng đối với nội lực hiện tại thì khí lực quả thật hơi yếu một chút. Xem ra lực phải hơi mạnh một chút.
Không để ý đến những lời mỉa mai bên cạnh, Sắt Sắt lại ném thêm vài lần nữa nhưng cũng đều không trúng vào bình. Đến những lần sau tuy rằng vẫn không trúng nhưng cũng có thể chạm được vào miệng bình.
Sắt Sắt trong những lời mỉa mai đùa cợt của mọi người ném hết mười hai mũi tên trong tay.
Tư bắn lớn tiếng tuyên bố: “Giang cô nương không trúng mũi tên nào.”
Tư bắn vừa nói xong, không chỉ có tiếng giễu cợt của những người khác mà ngay cả Thanh Mai, Tử Mê, Bắc Đẩu cùng Nam Tinh cũng lộ ra vẻ xấu hổ.
Sắt Sắt đứng bất động ở đó, không giận dữ, không vội vã cũng không có chút xấu hổ nào, nàng cười nhẹ, sắc mặt thong dong.
Đến phiên La Ha ném, hắn chẳng thèm để ý gì đi đến trước vạch hồng, mỗi mũi tên ném đi đều trúng.
Cuối cùng tư bắn hô lên: “La Ha vương tử mười hai mũi tên đều trúng.”
Thực hiển nhiên ván thứ nhất là Ha La vương tử thắng.
“Giang cô nương, ngươi còn muốn đấu không?” Liền ngay cả tư bắn cũng nhẹ giọng hỏi.
“Đương nhiên là muốn đấu!” Sắt Sắt thản nhiên nói lãnh đạm, thanh âm trong trẻo hòa nhã.
Tất cả mọi người đều có chút kinh ngạc, vị cô nương này không phải là muốn theo hầu hạ La Ha vương tử nên mới đấu cùng hắn chứ? Nếu không phải vậy thì hẳn là đầu óc có vấn đề.
Đợt ném tên vào bình lần thứ hai bắt đầu, lần này Sắt Sắt ném hai mũi tên đầu tiên đều trật ra khỏi miệng bình, mãi đến cái thứ sáu mới nghe một tiếng ‘rầm, mũi tên đầu tiên rốt cuộc cũng rơi vào miệng bình.
“A! Trúng rồi!” Có người giọng mỉa mai nói: “Tổng cộng mười bảy mũi tên thế nhưng chỉ trúng có một, cũng không tệ lắm .”
Tiếng châm biếm còn chưa dứt,chợt nghe rầm, rầm, rầm…..,rầm, những mũi tên trong tay Sắt Sắt giống như pháo nỗ liên thanh, từng cái một đều rơi vào miệng bình. Một khi đã nắm được kĩ xảo, canh chuẩn độ mạnh yếu thì Sắt Sắt vốn không có khả năng thua được.
Những âm thanh châm biếm rốt cuộc cũng phải “mai danh ẩn tích”.
La Ha vương tử nhìn thấy cũng phải há mồm, có chút kinh ngạc, xem ra nàng cũng từng luyện qua. Nhưng mà chút kĩ xảo đó vẫn còn không thể hơn được hắn, hắn cũng không chần chờ cầm lấy mũi tên, mười hai mũi tên thì trúng đến mười một.
Ván thứ hai vẫn là Ha La thắng.
Thế cục trước mắt, chỉ cần La Ha thắng thêm một ván, năm ván thắng ba sẽ không cần phải đấu tiếp.
Ván thứ ba, La Ha vẫn như cũ trúng mười một mũi tên.
Sắc mặt Sắt Sắt trầm tĩnh ném mũi tên đầu tiên, những tiếng rầm rầm liên tiếp vang lên, mười hai mũi tên đều trúng cả.
Mọi người đứng xem nhất thời sợ ngây người, ván thứ nhất đến một mũi tên cũng không trúng, hiện tại mười hai mũi tên đều trúng cả? Chẳng lẽ họ nhìn lầm rồi, tất cả đều kìm lòng không được trợn mắt nhìn.
“Giang cô nương, mười hai mũi tên trúng cả!” Tư bắn cao giọng xướng lên, mọi người lúc này mới tin là thật.
Ván thứ ba, Sắt Sắt rốt cuộc cũng thắng được một ván, bên môi lộ ra một nụ cười rạng rỡ, sáng chói như ánh bình minh.
Mạc Tầm Hoan ở trong đám người, tầm mắt dừng trên ý cười bên môi Sắt Sắt, ánh mắt lóe lóe, bên môi cũng gợi lên một ý cười không một tiếng động.
Ván thứ tư là La Ha ném trước, đều mười hai mũi tên trúng cả.
Với thành tích này của hắn, các bạn bè của hắn lại bắt đầu kêu gào, mười hai mũi tên đều trúng, để xem nàng làm sao thắng được.
Sắt Sắt cười khẽ, tiến nhận mũi tên trong tay từ nhỏ nhị .
Nâng tay, hơi ngẩng đầu, mũi tên vượt qua tầm mắt rơi xuống, lại đập vào vách tường bắn ra rồi lại rơi vào tay Sắt Sắt, Sắt Sắt lại ném, mũi tên rơi vào trong miệng bình rồi lại bay trở lại. Nàng cứ như vậy mà ném. Mọi người chỉ nghe bên tai âm thanh rầm rầm, trước mặt là ánh sáng lóe lên mê li nơi vân tay áo của Sắt Sắt xuất ra, theo ống tay áo lộ ra những ngón tay ngọc thon dài trắng nõn, ngẫu nhiên trong ống tay áo lộ diện làm cho lòng người kìm không được nghĩ đến búp măng mới nhú.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều xem đến choáng váng, một đám người cứng họng, đứng ở hiện trường.
“Tài nghệ thật tốt, tài nghệ thật tốt! Trước kia chỉ nghe thấy trong văn tự , không ai có thể khiến đầu tên phản lại , không ngờ hôm nay có thể tự mình nhìn thấy, thật là đáng biểu dương.” Tiền tam gia vừa rồi thua trong tay La Ha đứng một bên khẽ thở dài.
La Ha cũng choáng váng, không ngờ Sắt Sắt lại có tài nghệ như vậy.
Nay tuy rằng mới ở thế hòa nhưng ván kế tiếp, cho dù thế nào hắn cũng không dám đấu, bởi vì như trước có trúng mười hai tên thì nàng vẫn có thể thắng hắn.
“La Ha vương tử còn muốn ném nữa không?” Lần này đổi lại là tư bắn hỏi La Ha.
La Ha vương tử chán nản khoát tay áo, lớn tiếng nói: “Ném cái gì mà ném?”
“Không ném chính là nhận thua, đại trượng phu một lời nói ra bốn ngựa khó theo, vậy xin La Ha vương tử không được làm khó vị công tử này nữa.” Sắt Sắt không chớp mắt nói lạnh lùng.
La Ha vương tử nhìn nhìn Sắt Sắt, quay đầu lại Mạc Tầm Hoan nói: “Mạc Tầm Hoan, xem như ngươi may mắn gặp gỡ một tiểu mĩ nhân ra mặt giúp ngươi. Hừ…” Noi xong hắn cùng các vương tôn quý tộc rời đi.
Ván đấu tan nhưng Sắt Sắt lại trở thành truyền kì của đổ phường Thịnh Vinh . Trong một thời gian rất dài, mọi người đều bàn tán về vị cô nương họ Giang là một cao thủ ném tên vào bình rượu.
Đám người giải tán, đại sảnh lớn trong phút chốc trở nên trống rỗng.
Mạc Tầm Hoan không đi, khoanh chân ngồi dưới đất đùa nghịch đàn Không trong lòng hắn.*cute quá ahhh*
Nam Tinh bất mãn đi đến trước mặt hắn, nói: Aizz, ta nói, ngươi hẳn là phải cảm ơn lão đại nhà ta chứ, nếu không phải lão đại nhà ta ra tay thì đàn Không của ngươi sớm đã vỡ tan, còn dùng được sao?”
“Ta có nói nàng giúp ta sao?” Mạc Tầm Hoan nói thản nhiên, không cảm động rơi nước mắt cũng không hề bất mãn, sắc mặt rất thản nhiên, giống như tất cả là chuyện bình thường nên làm.
Nam Tinh nghe vậy thì trong lòng nhất thời tức giận, âm thanh lạnh lùng nói: “Uổng cho ngươi sinh ra mang hình dạng con người đẹp đẽ, tại sao lại không biết tốt xấu như thế?”