“Tiểu thư, thật sự đã xảy ra chuyện.” Tử Mê cúi đầu nói nhỏ bên tai Sắt Sắt. “Em đến Vân Túy Viện liền phát hiện trong Vân Túy Viện đèn đuốc sáng rực, còn thị nữ thì ra vào vội vã . Em kéo một thị nữ lại hỏi nhưng nàng không chịu nói gì, sau đó em lặng lẽ trốn trên cây nhìn mới biết thật sự đã xảy ra chuyện. Y Doanh Hương hình như sắp không xong rồi.” Từ Mê run giọng nói.
“Cái gì không xong vậy?!” Sắt Sắt thất kinh.
Nàng ta không thực sự suy nghĩ nông cạn chứ? Nếu như vậy, nàng cũng sẽ không thoát khỏi trách nhiệm, sớm biết như thế vừa rồi nàng đã nói gọn gàng dứt khoát với nàng ta vĩnh viễn nàng cũng sẽ không thích Phong Noãn.
“Tử Mê, theo ta đến Vân Túy viện!” Sắt Sắt cúi đầu nói.
Nhưng vừa phủ thêm áo ngoài, chưa kịp ra ngoài, Sắt Sắt liền nhạy cảm phát hiện ra điều khác thường.
“Không xong rồi, tiểu thư, Đào Yêu Viện của chúng ta bị bao vây Thanh Mai vội vã chạy tới nói.
“Ngươi nói cái gì?” Sắt Sắt không chớp mắt, không tin hỏi.
“Vừa rồi em ở trong Đào Yêu Viện, chỉ thấy trong tất cả các phòng, các cửa đều có rất nhiều thị vệ lặng yên không một tiếng động xông vào, đều.. .Đều cầm cung nỏ và đao kiếm.” Thanh Mai sợ tới mức nói chuyện hơi lắp bắp.
Lời còn chưa dứt thì có những tiếng bước chân ùn ùn kéo đến, phá vỡ sự yên tĩnh của Đào Yêu Viện.
Vẻ lạnh lẽo u ám tiêu điều tràn lan trong không khí.
Ánh mắt trong sáng của Sắt Sắt xẹt qua một ý muốn giết người, lập tức khôi phục lại vẻ bình tĩnh, lãnh đạm. Nàng bình tĩnh xoay người ngồi trên ghế, nói nhàn nhạt: ‘Tử Mê, mở cửa đón khách!”
Ánh nến lấp lánh mờ nhạt, chiếu sáng ý cười nhợt nhạt bên môi nàng, trong trẻo lạnh lùng và nhàn nhã nói không nên lời.
Cửa phòng từ từ được mở ra, ánh vào mắt là vầng trăng sáng tỏ nơi chân trời, là bóng hoa lay động trên mặt đất, còn có thị vệ đông nghìn
nghịt đang chờ hành động, ánh sáng lạnh lẽo của đao kiếm lóe lên cùng cung nỏ đang giương ra, có cả vẻ mặt nghiêm trọng của Kim tổng quản.
Dàn trận lớn như vậy, Giang Sắt Sắt nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Dạ Vô Yên thật sự coi trọng nàng!
Nhưng có cần phải làm như vậy không? Làm vậy dường như là muốn bắt một phạm nhân tội ác tày trời đang lẩn trốn. Ngay cả khi Y Doanh Hương có nghĩ quẩn làm ra việc gì ngốc nghếch, như vậy cũng không phải là lỗi của nàng!
“Kim tổng quản, đây là ý gì?” Sắt Sắt cười nhẹ chau mày, ánh mắt trong sáng mà bình tĩnh, toát ra ánh sáng rực rỡ rung động lòng người.
Thị vệ đứng trước Kim tổng quản hai bước trầm giọng nói: “Giang trắc phi, vương gia mời người đến phòng của viện trước.”
“Đến phòng ngoài, tại sao phải phô trương như vậy? Chẳng lẽ ta phạm phải tội lớn tày trời không thể tha thứ gì sao?” Sắt Sắt lẳng lặng nói, âm thanh trong trẻo tuyệt mĩ, giống như âm thanh hoa rơi nước chảy ngày đêm.
Kim tổng quản nhìn nữ tử lạnh lùng đang ngồi ngay ngắn trên ghế, dàn trận như vậy, nếu là nữ tử bình thường sớm đã sợ tới mức tê dại ngã xuống đất. Nhưng nữ tử trước mắt vẫn ngồi ngay ngắn ở đó, mày cũng không hề nhăn một chút, trong lòng ông âm thầm khâm phục Sắt Sắt khiến cho giọng nói lập tức cũng nhẹ nhàng hơn vài phần.
“Giang trắc phi, thuộc hạ chỉ là vâng lệnh làm việc, có chỗ nào mạo phạm xin trắc phi bao dung. Xin mời trắc phi theo thuộc hạ đi một chuyến.”
“Được.” Sắt Sắt lạnh giọng nói, nàng cũng muốn nhìn xem rốt cuộc Dạ Vô Yên muốn làm gì, phái nhiều người đến như vậy thực hiển nhiên là sợ nàng chạy mất.
Sắt Sắt cười nhạt, đứng dậy, lập tức bước ra ngoài. Thanh Mai cùng Tử Mê khẩn trương theo sau Sắt Sắt.
Dọc theo đường đi, cung nỏ trong tay các cung tiễn (người bắn cung)
mỗi thời khắc đều nhắm vào Sắt Sắt, giống như chỉ cần nàng có một động tác khác thường sẽ giương cung bắn ra.
Gió nổi lên, tiếng gió thê lương thổi vào những cánh hoa nở muộn, một cánh hoa trên đóa hoa rơi xuống lặng yên không một tiếng động , giống như cũng mang theo tâm tư khó hiểu.
Trong căn phòng trước viện của Tuyền vương phủ, ngày thường là nơi Dạ Vô Yên tiếp khách vào ban đêm, đêm nay vị khách đặc biệt đó chính là Sắt sắt.
Bên trong phòng bài trí vô cùng đơn giản, bức tượng bằng gỗ màu đen được điêu khắc trở thành đồ dùng trong nhà, thật là hữu dụng. Phòng rất lớn, liếc mắt nhìn lại làm cho lòng người cực kì hoang mang, khiến người sinh ra một loại cảm giác đặc thù giống như mình đang bước vào nơi hành hình. Trong phòng thắp lên vô số những ngọn nến, khiến căn phòng được chiếu sáng như ban ngày, giống như ngay cả lòng người âm u cũng có thể chiếu sáng một cách rõ ràng.
Dạ Vô Yên không có trong sảnh, Kim tổng quản nhỏ giọng nói: “Vương gia đang cứu vương phi, xin chờ một chút.”
“Vương phi bị thương ở đâu?” Sắt Sắt nhẹ giọng hỏi.
Kim tổng quản ngừng lại một chút rồi nói: “Đợi lát nữa vương gia đến đây, trắc phi sẽ biết được.” Nói xong đứng yên bên cánh cửa không thèm nhắc lại.
“Tiểu thư, chuyện gì đã xảy ra? Vì sao lại bắt chúng ta?” Thanh Mai kinh hoàng hỏi.
Sắt Sắt thản nhiên cười cười, nhẹ giọng nói: “Không có việc gì, chúng ta không làm chuyện xấu, đừng sợ.” Nhưng trong lòng nàng lại có một dự cảm không rõ ràng đang lặng lẽ lan tràn.
Đợi thật lâu, mãi cho đến khi trăng đã lên cao, đêm đã vào sâu.
Sắt Sắt ngồi trên ghế, ánh mắt xuất thần nhìn về phía cành hoa lan bên
cửa sổ.
Phòng ngoài truyền đến một đợt tiếng bước chân, trong bóng đêm âm u thâm trầm, có người vững vàng bước tới. Sắt Sắt không quay đầu lại, không cần nhìn nàng cũng biết ai vừa mới đến.
Dạ Vô Yên, hắn rốt cuộc đến để thẩm vấn nàng sao?
Dạ Vô Yên lập tức bước qua trước người Sắt Sắt, một trận gió u lãnh thổi qua, hắn đi đến chiếc ghế chính giữa phòng chậm rãi ngồi xuống. Dung nhan tuấn mĩ thực bình tĩnh, nhìn không ra là vui hay giận dữ, là ưu sầu hay là ai oán.
“Giang trắc phi ở lại, những người còn lại đi ra ngoài!” Giọng nói của Dạ Vô Yên lạnh lùng cương quyết, khi hắn mở miệng, sự tức giận dồn nén cùng vẻ lạnh lùng của hắn lộ ra ngoài.
Trong lòng Sắt Sắt chợt khẽ run lên, hay là Y Doanh Hương không thể cứu được? Vì sao lại như vậy? Trên khuôn mặt thanh lệ hiện lên vẻ đau xót.
Tất cả mọi người đều lui ra ngoài, Dạ Vô Yên bỗng nhiên ngước mắt lên, ánh mắt sâu thẳm sắc bén hướng về phía nàng.
“Giang Sắt Sắt, hôm nay có phải Hương Hương đến tìm ngươi không?” Một tầng băng lạnh lẽo dường như theo lời nói từ miệng hắn tỏa ra, lạnh lùng quyết liệt vô cùng khiến người sợ hãi.
“Không sai.” Đây là sự thật, nàng cũng không cần phải giấu giếm.
“Có phải nàng đã cầu xin ngươi và Hách Liên Ngạo Thiên không nên ở bên nhau không?” Dạ Vô Yên mở hé mắt, toàn thân toát ra một khí thế bức người.
“Không sai.” Sắt Sắt nói chậm rãi.
“Ngươi không đáp ứng nàng?” Dạ Vô Yên từ trên ghế đứng dậy, bước chậm rãi từng bước một hướng về phía Sắt Sắt.
“Vì sao ta phải đáp ứng nàng?”
Sắt Sắt không chớp mắt, chẳng lẽ Dạ Vô Yên cho rằng chỉ cần Y Doanh Hương thích gì đó thì người khác không được động tới hay sao?
“Ngươi thích Hách Liên hoàng tử, vẫn luôn thích hắn, có phải không?” Dạ Vô Yên dậm chân, trong đôi mắt phượng thiêu đốt bởi một vẻ nguy hiểm sâu xa khó hiểu.
“Đúng, vậy thì sao?” Sắt Sắt nói thản nhiên, ánh mắt trong trẻo lộ ra vẻ lạnh lùng. Vậy thì có vấn để gì, nàng thích ai cần phải nói cho hắn biết sao? Hắn rốt cuộc muốn hỏi điều gì, chẳng lẽ đang thẩm vấn nàng có thích Phong Noãn không?
Câu trả lời của Sắt Sắt làm cho khuôn mặt tuấn mĩ thoát tục của Dạ Vô Yên hiện lên một tầng ảm đạm. Không thể nhìn thấy động tác của hắn thế nào, trong nháy mắt chỉ thấy bóng người thoáng qua một cái, cả người hắn đã xuất hiện trước mắt Sắt Sắt, bàn tay to lớn vô tình bóp chặt cổ nàng.
Sắt Sắt không phải là không đề phòng, chỉ là động tác của Dạ Vô Yên nhanh như tia chớp. Nàng đã sớm biết Dạ Vô Yên giống như một thanh kiếm đang ẩn trong lớp vỏ kiếm, mỉm cười và vẻ bình tĩnh bất quá chỉ để che giấu, hôm nay nàng rốt cuộc đã được mở mang kiến thức về độ sắc bén cùng chấn động của thanh bảo kiếm khi ra khỏi vỏ.
Động tác của hắn thật sự rất nhanh, rất tàn nhẫn, cũng vô cùng chính xác .
“Bởi vì ngươi thích Hách Liên Ngạo Thiên, cho nên ngươi hận Hương Hương hạ mị dược ngươi, làm cho ngươi thân thiết với nam nhân khác, cho nên ngươi lẻn vào Vân Túy Viện muốn giết Hương Hương, phải không?” Ngón tay thon dài của hắn đặt trên cổ nàng, dường như chỉ cần dùng thêm một chút lực là có thể bẻ gãy cổ của nàng.
Lời nói của hắn vang lên bên tai nàng, gằn từng tiếng, hơi thở lạnh lùng quyết liệt phả lên mặt Sắt Sắt.
“Ta giết nàng ta?” Sắt Sắt không chút sợ hãi nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, nói giọng lạnh lùng “Vương gia có thể nói rõ ràng hơn không? Ta không hiểu ngươi đang nói gì?
“Rất tốt, Tiêm Tiêm công tử luôn luôn làm việc phóng khoáng, tự do tự tại nhưng lại không dám thừa nhận việc mình đã làm sao? Vì sao không dám thừa nhận? Ngươi cũng có ngày sợ tội ?” Đôi mắt phượng nguy hiểm của Dạ Vô Yên chau lại, âm thanh trầm thấp lạnh lẽo tà mị vang lên bên tai nàng, còn đôi môi hắn lại lóe lên một chút ý cười châm chọc.
Tiêm Tiêm công tử? Hắn đã biết nàng là Tiêm Tiêm công tử sao? Biết được khi nào? Tại sao nàng không hề phát hiện? Chẳng trách sau sự việc hái hoa tặc đêm đó hắn chỉ nhắc tới Tiêm Tiêm công tử.
Giết Y Doanh Hương, chẳng lẽ đêm nay Y Doanh Hương đã gặp chuyện không may sao? Không phải nàng ta nghĩ quẩn mà là có người giết nàng sao?
“Ngươi dám nói ngươi không phải Tiêm Tiêm công tử không? Ngươi cùng Hách Liên Ngạo Thiên vốn có quen biết, ngày đó ở Yên Chi lâu chính ngươi đã cứu hắn. Hắn đến núi Hương Miểu bắt cóc ngươi, làm nhục ngươi chính là ý của các ngươi phải không? Hoặc có thể nói là ý của ngươi, ngươi định ra kế hoạch Hách Liên Ngạo Thiên cũng không biết, khi đó hắn không hề biết ngươi là nữ tử. Ngươi chính là muốn làm hỏng đi danh tiết của mình, thuận lợi hủy hôn sự cùng bổn vương, sau đó cùng Hách Liên Ngạo Thiên chắp cánh tung bay phải không? Nhưng ngươi lại không ngờ bổn vương vẫn cưới ngươi, càng không ngờ tới Hương Hương lại hạ mị dược ngươi, cho nên ngươi hận nàng?” Dạ Vô Yên gằn từng tiếng lạnh lùng, ánh mắt hắn sắc bén giống như một con báo đang chờ tấn công. Hắn phẫn nộ, giữa chân mày nhăn giống như lửa thiêu đốt, đồng tử co lại, con ngươi đen sâu thêm vài phần. Chỉ là ngay cả hắn cũng không cảm thấy chỗ sâu nhất trong đáy mắt mình xẹt qua một vẻ đau khổ.
“Không sai, vương gia nói đúng! Ta chính là Tiêm Tiêm công tử, sự việc làm nhục ngày đó cũng là kế hoạch của ta. Ta cũng hận Y Doanh Hương, nhưng ta không giết nàng!” Làm sao hắn biết nàng là Tiêm Tiêm công tử, Sắt Sắt vẫn không thể nghĩ ra.
“Không giết nàng? Còn không thừa nhận sao?” Dạ Vô Yên hé mắt, ngón tay đang chặn trước cổ nàng bỗng nhiên tăng lực, mạnh đến nỗi uy hiếp đến hô hấp của nàng.
Không cần hình cụ gì, hắn liền có thể lấy mạng của nàng, nàng căn bản không phải đối thủ của hắn.
Sắt Sắt mơ hồ cảm thấy mạch đập nơi cổ của mình đang ở dưới tay hắn kịch liệt đập liên hồi, nàng cảm giác được hô hấp ngày càng dồn dập, mà khuôn mặt tuấn tú của hắn ngay trước mắt nàng ngày càng trở nên phóng lớn. Nàng nhìn rõ ràng thần sắc nơi đáy mắt của hắn là phức tạp như vậy, không chỉ có t