“Cổ tay trắng trẻo mảnh khảnh như vậy mà lại có người tin ngươi là nam tử sao?”
Lúc này hắn còn có thể đùa giỡn nàng!
Sắt Sắt cắn môi không trả lời, chỉ dùng ánh mắt sầu lo nhìn hắn hỏi: “Thế nào? Ta trúng loại mị dược gì, có thể giải không?”
“Không phải mị dược bình thường!” giọng điệu của Minh Xuân Thủy trầm thấp.
“A!” Trong lòng Sắt Sắt trầm xuống.
“Bất quá muốn giải loại mị dược này cũng không khó!” Minh Xuân Thủy cười nhẹ.
“Thật sao? Vậy tốt quá!” Sắt Sắt nhịn không được cười nói. Nàng chỉ biết dựa vào tài lực của Xuân Thủy lâu, không có khả năng ngay cả mị dược cũng không giải được.
“Nhưng cho dù có giải dược cũng không dùng được.” Minh Xuân Thủy tiếp tục nói.
“Vì sao?” Thật vất vả mới thả lỏng được một chút lại bị căng thẳng trở lại
“Bởi vì ngươi dùng nội lực áp chế mị dược , trúng mị dược điều kỵ nhất là dùng nội lực áp chế, như vậy dược lực sẽ thấm ngược trở lại, theo máu ngấm vào thân thể. Mà ngươi không chỉ dùng nội lực áp chế mị dược một lần nên giờ đây mị dược trong người ngươi đã không còn khả năng giải được! Nay chỉ còn một biện pháp, đó là…” Lời kế tiếp Minh Xuân Thủy cũng không nói ra bởi vì trong lòng hai người đều đã hiểu rất rõ ràng.
“Có lẽ ta có thể giúp ngươi tìm một nam nhân!” Minh Xuân Thủy khoanh tay trước ngực, ánh mắt vô cùng thảnh thơi dừng trên người Sắt Sắt.
Tìm một nam nhân!
Sắt Sắt nghe vậy, nhăn mặt nhíu mày.
Tuy rằng nàng đã được mười tám tuổi nhưng vẫn chưa chân chính có một tình yêu.
Với phu quân trên danh nghĩa là Dạ Vô Yên, nàng đối với hắn từng có cảm tình sâu đậm nhưng vẫn chưa thể gọi là tình yêu thì đã bị sự lạnh lùng của hắn tàn phá. Đối với Phong Noãn nàng từng đối với hắn đồng tình sâu sắc, nàng thực khâm phục vẻ tùy ý của hắn nhưng lại càng không phải là yêu.
Nàng sẽ không đi tìm hai nam nhân này.
Mặc dù nàng đã gả đi nhưng thân vẫn còn trong sạch, lại càng không thể tùy tiện đi tìm một nam nhân xa lạ cùng mình ngủ chung một giường. Sự trong sạch của nàng, nàng đã từng ảo tưởng sẽ dành cho đêm động phòng, giao phó cho người mình yêu. Nhưng làm sao sự tình lại phát triển đến tình trạng này?
Y Doanh Hương! Nàng sẽ không bỏ qua cho nàng ta!
Sắt Sắt từ trên giường chậm rãi đứng dậy, nhìn áo trắng của Minh Xuân Thủy bay phất phới thật tự nhiên.
Từ khi nàng cùng hắn đàn sáo hợp tấu, tiếng đàn cùng âm thanh tiếng sáo hòa hợp vô cùng . Nàng từng cùng hắn đánh cờ, tình thế lúc đó có thể nói là kì phùng địch thủ. Khi nàng đau lòng thống khổ nhất, hắn từng trao cho nàng sự ấm áp. Khi nàng cảm thấy bất lực nhất, hắn từng trao cho nàng sự tin tưởng.
Hắn nói hắn luôn luôn chờ đợi, chờ một nữ tử khiến hắn thưởng thức, khiến hắn quý trọng, có thể sánh vai cùng hắn.
Sao nàng có thể không như thế! Nàng cũng đã chờ, chờ một nam tử khiến nàng thưởng thức, khiến nàng khâm phục, có thể cùng nàng sát cánh bên nhau.
Hắn là chủ của Xuân Thủy lâu, trên giang hồ có người còn gọi hắn là giáo chủ ma giáo, nhưng nàng không cần biết, nàng chỉ thích con người hiện tại của hắn.
Nếu nàng nhất định phải tìm một nam tử để giải độc, nàng chỉ chọn hắn!
Áp chế lửa nóng trong lòng, Sắt Sắt ngẩng đầu thở phào nhẹ nhõm, nói nhàn nhạt: “Nhất định phải tìm một nam nhân sao?”
“Không sai!” Minh Xuân Thủy cười nhẹ nói, âm thanh có chút kì quái.
“Được, nếu nhất định phải vậy, ta đây chỉ chọn ngươi!” Sắt Sắt hạ quyết tâm.
Một luồng khí như đông lạnh bỗng nhiên tràn ngập trong phòng, Sắt Sắt chợt cảm thấy vô cùng áp bách. Áo trắng như tuyết giống như một hạt bụi nhỏ cũng không thể bám vào người Minh Xuân Thủy, ánh mắt trong trẻo xẹt qua vẻ lạnh lùng, hai cánh môi nhẹ nhàng mím chặt, hình như bên môi nếu có cũng chỉ là nụ cười nhạt.
“Ngươi xác định muốn để ta giải độc cho ngươi? Chẳng lẽ ngươi không còn sự lựa chọn nào khác ?” Thật lâu sau, Minh Xuân Thủy nói nhàn nhạt
Sắt Sắt nghe vậy, khóe môi hơi gợi lên nụ cười, lộ ra một nụ cười trong sáng tuyệt mĩ, chỉ là nụ cười tươi tắn kia còn ẩn chứa một sự bi ai đến cực điểm. Lựa chọn tốt nhất chính là Dạ Vô Yên, là phu quân danh chính ngôn thuận của nàng, nhưng hắn đã từng nói cả đời này cũng không chạm vào nàng, cho nên nàng sẽ không chọn hắn.
“Có, nhưng ta chỉ chọn ngươi!” Sắt Sắt ngẩng đầu nhìn hắn.
Minh Xuân Thủy híp mắt, đôi mắt sâu không thấy đáy ẩn chứa vẻ sâu thẳm vô cùng vô tận, nhìn không ra trong lòng hắn rốt cuộc là vui mừng hay là không muốn.
“Thậm chí ngươi còn không biết dáng vẻ thật sự của ta, rốt cuộc tại sao ngươi lại chỉ muốn chọn ta?”
Sắt Sắt gật đầu, nhẹ giọng nói một cách kiên định: “Cho dù ngươi thật sự xấu xí như thế nào, điều ta thưởng thức không phải tướng mạo của ngươi.”
“Nhưng ta thì rất để ý, ta không muốn cùng một nữ tử đeo mặt nạ…” Lời nói của Minh Xuân Thủy còn chưa dứt Sắt Sắt liền đưa tay gỡ mặt nạ ra.
Nàng chọn hắn không chỉ vì muốn hắn giúp nàng giải độc, nàng còn có thể đem cả đời giao cho hắn, cho nên nàng đối với hắn cũng sẽ thẳng thắn thành khẩn.
Dưới ánh nến hồng, vẻ mặt thanh lệ của Sắt Sắt được chiếu rọi.
Bởi vì trong lúc này mị dược đã phát tác nên hai má trắng nõn hiện lên hai mảng đỏ bừng, ánh mắt không còn vẻ lạnh lùng như trước, lại ẩn chứa hai làn nước mùa thu, đôi mắt phượng phá lệ quyến rũ động lòng người. Mị dược khiến sắc đẹp của nàng càng thêm rõ ràng, đôi mắt đen, hàng mi dài, nước da trắng trẻo trong sáng, cánh môi đỏ mọng diễm lệ, thanh lệ và kiều mị, hai loại khí chất bất đồng này đang cùng nhau tỏa ra trên thân thể nàng.