g từ trên mặt tuyết dậy, đứng ở ngoài phòng im lặng thật lâu, ánh mắt sâu thẳm tràn ngập vẻ phức tạp. Ông vẫn đứng ở đó, cũng không quay vào phòng, thật lâu sau ông bỗng nhiên ngửa mặt lên trời nở nụ cười.
Hàn Sóc đứng một bên, nhìn đôi mắt thái thượng hoàng Gia Tường, nước mắt không ngừng rơi xuống, ông thật không nhận ra đến tột cùng thì đây là nụ cười vui sướng hay đau khổ mà bật khóc.
Hôm sau, trong cung truyền ra tin tức Dạ Vô Trần bị thái thượng hoàng đày đến Tây cương làm vương gia, cùng với tin tức Minh thái hậu bị ban cho cái chết. Tây cương chính là nơi hoang vu cằn cỗi, ai cũng không ngờ được thái thượng hoàng lại đem hoàng tử mình luôn yêu thương đày đến đó.
Dạ Vô Yên nghe được tin tức kia, cười cười tự giễu.
Hắn dường như có thể khẳng định, có một số việc thái thượng hoàng Gia Tường thật ra biết là do Minh thái hậu gây nên, chỉ là ông nhiều năm như vậy vẫn không động đến bà. Có lẽ là lo lắng đến việc gì khác, cũng có lẽ là vì không có chứng cứ.
Hẳn không ngờ tới, thái thượng hoàng Gia Tường lại chính tay ban chết cho Minh thái hậu. Trong lòng ông, có phải đối với mẫu phi cũng có chút tình cám không?
Thật ra Dạ Vô Yên đã sớm có thể giết Minh thái hậu, chỉ là hắn vẫn luôn muốn cho bà nhìn thấy, xem một đứa con của côn Luân nô tỳ như hắn giỏi hơn hai hoàng tử của bà thế nào, ngồi lên ngôi vị cửu ngũ. Chỉ là cuối cùng, hắn lại thất bại trong gang tấc để cho Dạ Vô Nhai lên ngôi hoàng đế.
Dạ Vô Trần bị đày đến Tây cương, hẳn là làm cho bà vô cùng đau lòng, cũng làm cho đứa con của bà nếm thử mùi vị bị đày đến Tây cương. ***
Đêm, đối với Sắt Sắt mà nói bỗng nhiên trở nên thật dài và lạnh lẽo.
Ban đêm rốt cuộc cũng ngủ không yên, nàng thường thường tựa vào cửa số, cả đêm như vậy xuyên qua ô cửa sổ lẳng lặng nhìn vầng trăng lạnh nơi chân trời tản ra ánh sáng lạnh lùng xinh đẹp.
Đêm mùa đông vốn đã tràn ngập vẻ xơ xác tiêu điều và vô tình, tại đây đêm đông dài lê thê, ánh trăng cũng có vẻ lạnh lung và cô tịch. Lẳng lặng chiếu rọi trên người nàng, mái tóc đen dưới ánh trăng tung bay, trong đêm đông hoang tàn ngày hôm nay, giống như một sợi dây quấn lấy nhau, đang ở bên nhau biến thành một loại lưu luyến không rời.
Nhưng bởi vì đáy lòng có một chút kì vọng như vậy, cho nên hình như không hề cảm thấy đau khổ.
Nàng đã từng nhiều lần bóng gió hỏi qua Dạ Vô Nhai, tuy nhiên đều không thể lấy được tin tức gì từ miệng hắn, mà Phượng Miên ở bên kia, còn Phinh Đình nữa, dường như căn bản không hề biết chuyện này, đều cho rằng Dạ Vô Yên đã mất. Sắt Sắt cũng đã từng ban đêm đột nhập vào hoàng cung, đáng tiếc đều không thu hoạch được gì.
Sắt Sắt vốn cùng công chúa Cẩm Tú cũng không thân quen lắm, mấy ngày nay vì vào cung thăm dò tin tức, cũng đã theo Cẩm Tú công chúa học thêu, chạy vào trong cung vài lần. Nhưng vẫn như trước không hề có chút tin tức gì của hẳn.
Hắn rốt cuộc còn ở trên thế gian này nữa không, ngay cả Sắt Sắt cũng có chút nghi hoặc. Ngày qua ngày trôi đi, cuối năm cũng đã qua, lại đến tháng giêng.
Vùng Giang Nam của Nam Việt, tuy rằng năm nay vào mùa đông lạnh hơn mọi năm, nhưng qua được cửa ải cuối năm, dần dần đã có hơi thở mùa xuân.
Từ chiến sự ngày đó đến nay đã gần một tháng, cho dù hắn bị thương cũng có thể tốt lên roi. Sắt Sắt nhớ tới người thế thân kia trên mặt bị phỏng, có phái bởi vì trên mặt Dạ Vô Vên có sẹo nên không muốn gặp lại nàng? Nếu quả thật là như vậy, vậy thì nàng chỉ có thể nghĩ ra cách nào đó để bắt hẳn xuất hiện.
Mặt trời lặn, gió mát.
Nàng ngồi trong viện, đã gần nửa ngày trời. Nàng ngắm nhìn vòm trời phía tây đã ráng màu phía xa xa, đôi mắt xinh đẹp sâu không thấy đáy, dường như những chuyện cũ đều đang lắng đọng trong đôi mắt ấy. Mà khuôn mặt thanh lệ kia thật bình tĩnh, bình tĩnh giống như một mặt nước phẳng lặng, mặt nước phẳng lặng.
"Tiểu thư, có khách quý muốn gặp người!" Tử Mê đứng bên cạnh nàng cúi đầu nói.
Sắt Sắt nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, chậm rãi quay đầu nhìn lại.
Mấy ngày nay, Dạ Vô Nhai xử lí xong chuyện trong triều sẽ cải trang đến tìm nàng, gần đây bởi vì cuối năm, có thế trong cung có nhiều việc, nên mấy ngày nay không tới. Nàng nghĩ Dạ Vô Nhai đến, lại không ngờ được lại là Hách Liên Ngạo Thiên.
Hắn lẳng lặng đứng dưới cây đào trong viện, mái tóc đen dài tùy ý buông trên vai, khuôn mặt cùng hình dáng hắn hiện lên rõ ràng, lộ ra một vẻ cô độc. Áo choàng mềm mại màu đen đang khoác trên người hắn, mơ hồ có thể thấy được đằng sau bộ quần áo kia là một thân thể hoàn mĩ, cơ bắp cường tráng, quanh thân hắn tỏa ra một loại khí phách làm cho người ta không thể nhìn gần.
Hắn ăn mặc như thế, phảng phất giống như lúc trước khi mất trí nhớ, làm một Phong Noãn đi theo bên người nàng, mà không phải là quốc vương Bắc Lỗ quốc Hách Liên Ngạo Thiên.
Từ năm ngoái sau khi từ biệt tại khách sạn, Sắt Sắt đã lâu không nhìn thấy hắn. Chưa từng dự đoán được, hắn lại bỗng nhiên xuất hiện trước mắt, thật giống như từ trên trời rơi xuống. Hắn nhìn qua có chút phong trần mệt mỏi, giống như vừa mới chạy tới Phi thành.
"Noãn..." Sắt Sắt vừa nhìn thấy Hách Liên Ngạo Thiên liền có một loại cảm giác đặc biệt thân thiết, nước mắt bỗng nhiên dâng lên, tí tách tí tách rơi xuống, vang vọng dị thường.
Hách Liên Ngạo Thiên thương tiếc vô hạn nhìn Sắt Sắt, đi nhanh tới, duỗi cánh tay ôm lấy Sắt Sắt, để cho nàng khóc đủ, bỗng nhiên cúi đầu nói: "Chủ tử, ta một đường vội vàng đến đây, trong bụng thật sự vô cùng đói khát, có phải nên cho ta ăn chút gì không."
Sắt Sắt ngẩng đầu đón nhận ánh mắt sáng quẳc của hắn, lau lau nước mắt trên mặt:
Được, đi ăn cơm!"
Mai Hương Trai là một quán bánh bao, nơi này là điểm bán bánh bao có tiếng ở Phi thành. Nhưng mặt tiền của cửa hàng không lớn, chỉ là một tòa lâu nho nhỏ, nằm trên khu bình dân không quá phồn hoa ở Phi thành, không có khí phái của Lâm Giang lâu.
Sắt Sắt cùng Hách Liên Ngạo Thiên đi đến Mai Hương Trai, liền hấp dẫn ánh mắt mọi người, thật sự là dáng người Hách Liên Ngạo Thiên quá mức hấp dẫn ánh mắt người khác, nhất là khí phách sắc bén kia.
Chưởng quầy tiếp khách cười tủm tỉm nghênh đón, Sắt Sắt gọi mấy loại bánh bao, dưới sự dẫn dắt của tiểu nhị đi lên lầu hai.
Cách bài trí của nơi này rất ngăn nắp nhưng lại không xa hoa, cho dù là một căn phòng tao nhã cũng chỉ đặt một chiếc bàn, bốn vách tường dùng vải vây lại mà thôi, so ra vẫn còn kém căn phòng ở Lâm Giang lâu.
Sắt Sắtt cùng Hách Liên Ngạo Thiên ngồi xuống, trong khi chờ mang đồ ăn lên, Sắt Sắt nói: "Noãn, ngươi cũng đã ở Phi thành vài năm, đã bao giờ đến nơi này chưa?"
Hách Liên Ngạo Thiên lắc đầu, nói: "Nàng đã không mang ta tới đây."
Thật ra từ khi hắn mất trí nhớ mới bắt đầu theo Sắt Sắt đi dạo quanh đế đô. Lúc trước cùng lắm cũng chỉ là một con tin ở Phi thành, làm việc gì cũng không được tự do.
Tiểu nhị trong quán bưng bánh bao lên, cao giọng nói: \'\'Hai chiếc bánh hoa mai nhân trứng gà, hai chiếc hoa mai nhân măng mùa đông, hai chiếc bánh nhân nấm hương và thịt, hai chiếc bánh hoa mai nhân thịt dê. Đây là hai vò rượu gạo."
Tiếu nhị vừa giới thiệu món vừa chậm rãi đặt thức ăn trong tay xuống bàn.
Sắt Sắt cầm đũa gắp một cái bánh bao nói: "Ngươi nếm thử đi!
Hách Liên Ngạo Thiên cắn một cái, chỉ cảm thấy trong mùi thịt còn có thêm hương vị nhè nhẹ của hoa mai, cực kì ngon miệng, liền lên tiếng nói: "Hương vị thật ngon." Hắn lần đầu tiên biết được hoa mai còn có thể làm bánh bao.
Sắt Sắt nói: "Bánh bao ở nơi này chỉ dùng hoa mai để làm, nghe nói lúc hoa mai nở rộ nhất lại đúng lúc trời tuyết rơi. Bọn họ liền ngắt những cánh hoa mai dưới làn tuyết xuống đựng vào trong hũ. Sau khi tuyết tan, nước tuyết liền có mùi hoa mai. Lại đem hoa mai ra phơi nắng, hơn nữa nước tuyết trộn với thịt làm thành nhân bánh bao. Nhưng cũng không phải hàng năm đều có bánh bao hoa mai để ăn. Bởi vì có đôi khi, khi hoa mai nở thì tuyết lại không rơi. Ta nghĩ ở Bắc Lỗ quốc, nếu có Mai Hương Trai, hẳn là hàng năm có thể có bánh bao như vậy để ăn."
Hách Liên Ngạo Thiên cười nói: "Phương pháp ăn này thật là phong nhã, Bắc Lỗ quốc nhiều tuyết, tất nhiên hàng năm có thể ăn loại bánh bao này." sắc mặt hắn bỗng nhiên nghiêm trọng, cúi đầu nói: "Sắt Sắt vậy nàng có nguyện ý theo ta đến Bắc Lỗ quốc không?"
Sắt Sắt tiếp nhận ánh mắt nóng rực cùng tha thiết mong chờ của hắn, trong lòng thấy hơi bị kìm hãm.
Nàng bưng chén rượu gạo bên cạnh lên, nhẹ nhàng nhấp một hớp, sắc mặt thật bình tĩnh, bình tĩnh khiến lòng người run sợ. Nàng nhẹ giọng nói: "Noãn, ta không thể theo ngươi đi, bởi vì trong lòng ta, hắn vẫn luôn ngự trị, vĩnh viễn vẫn luôn ngự trị!"
Ánh mắt Hách Liên Ngạo Thiên trong nháy mắt sa sầm xuống, thật ra hắn đã sớm đoán được đáp án này, nhưng nghe nói Dạ Vô Yên mất, hắn vẫn vội vã chạy đến đây. Nay chính tai nghe được câu trả lời của nàng, trong lòng hắn vẫn cảm thấy nỗi mất mát nặng nè tràn ngập cùng nỗi bi ai sâu sắc.
Thời gian không thể quay lại, hắn cùng nàng ngày ấy chung quy cũng đã trôi qua!
Hắn hiện tại còn một tia an ủi duy nhất, đó là khi nàng bi thương, đã để cho hắn được ở bên cạnh nàng.
Vậy nên, hắn đã cảm thấy thật thỏa mãn. "Noãn, thực xin lỗi!" Sắt Sắt cúi đầu nói, nâng chén rượi trong tay lên, uống những giọt rượu vàng một hơi cạn sạch. Tiếp theo lại rót một ly, nói: "Nào, uống rượu!"
Hách Liên Ngạo Thiên bưng chén rượu lên, cùng chạm vào chén Sắt Sắt một cái, sau đó ngửa đầu uống cạn.
Hai người uống hết ly này đến ly khác.
Tửu lượng của nàng cũng không tốt, trước kia uống rất ít, nhưng mà tối nay nàng cũng muốn uống rượu, có lẽ chỉ có say mèm, nàng mới có thế quên được nỗi chua xót trong lòng.
***
Mái tóc đen của Dạ Vô Yên rối tung, hắn đang ngồi trên ghế đệm phơi nắng.
Vết phỏng bên má trái đã gần lành lại, không nhìn kĩ thì khó có thể phát hiện ra, một thời gian nữa chắc hẳn sẽ biến mất gần như không còn dấu vết. Vết thương trên người phần lớn đã được trị khỏi, chỉ có vài chỗ quá nghiêm trọng còn để lại sẹo.
Hắn lẳng lặng nằm trên ghẽ vẫn không hề nhúc nhích, khuôn mặt tuấn mĩ đang được bao phủ dưới ánh nắng, đường cong đẹp tuyệt như một bức tranh, khiến cho hắn nhìn qua giống như đang chìm trong khung cảnh mộng ảo.
Hoa Tai đã hầu hạ hắn vài năm, nhưng mỗi lần nhìn hắn vẫn luôn nhịn không được kinh ngạc, chỉ là nàng rốt cuộc nhìn không còn được nhìn những cử động lưu loát sinh động như mây bay nước chảy của hắn nữa.
Tay và cả chân của hắn vẫn chưa khôi phục lại, mỗi ngày chỉ có thể nằm trên ghế đệm phơi nắng.
Thái thượng hoàng Gia Tường mỗi ngày đều đến thăm Dạ Vô Yên, nhưng mỗi lần đến ông cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn trộm Dạ Vô Yên một chút rồi rời đi. Có lẽ là trong lòng cảm giác áy náy đã quá sâu, thế cho nên ông căn bản không biết phải mở miệng nói với hắn thế nào.
Mỗi lần thái thượng hoàng Gia Tường đến đây, Dạ Vô Yên đều nằm nơi đó chợp mắt, cho dù đang tỉnh vẻ mặt của hắn cũng rất thản nhiên. Hắn đối với phụ hoàng vô cùng oán hận.
Kết quả hắn tình nguyện lấy máu nghiệm thân , không phải để hiện tại lâm vào tình trạng này, nhiều năm hắn chịu khổ như vậy coi như có chút nguyên nhân. Nhưng dĩ nhiên hắn cảm thấy rất buồn cười!
Sau khi Dạ Vô Nhai bãi triều thì sẽ mang theo hai thị vệ đến thăm Dạ Vô Yên. Từ khi Minh thái hậu bị ban cái