hắR muốn khởi binh chẳng lẽ không đúng là vì chiếc ghế rồng kia sao? Tuy nói rằng hắn làm vậy cũng là vì báo thù cho mẫu thân hắn, nhưng không thể phủ nhận ngôi vị hoàng đế cũng là đích đến cuối cùng của hắn.
Vậy nên đó đương nhiên là nguyện vọng lớn nhất của hắn rồi!
Nhưng Sắt Sắt mơ hồ cảm thấy hình như không phải như vậy.
Tuy rằng Dạ hô Yên chưa bao giờ nói qua hới nàng nhưng với hiểu biết của nàng về hắn, nàng cảm giác hắn dường như cũng không muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế này khi hắn không phải là người cam tâm bị quyền lợi trói buộc.
Như vậy chính là báo thù, nguyện vọng lớn nhất của hắn là giết người đã từng giết hại mẫu phi hắn cùng người của hắn!
Dạ Vô Yên nhìn vào ánh mắt không ngừng chuyến hoá cảm xúc của Sắt Sắt, mơ hồ suy đoán xem nàng đang nghĩ gì.
Hắn thong thả thở dài một tiếng, nghiêm giọng nói: "Sắt Sắt, ngôi vị hoàng đế cùng báo thù đều không phải là nguyện vọng lớn nhất của ta. Nàng có lẽ không biết ta căn bản không thích sinh ra trong nhà đế vương, thậm chí ta còn oán hận dòng máu hoàng thất trong người ta. Nếu Rhư có thể lựa chọn ta tình nguyện không phải là hoàng tử, đáng tiếc là ta... không có lựa chọn. Thiên hạ này, Ram nhi nào chẳng khát vọng có thể nắm quyền đoạt thế, hô mưa gọi gió, nhưng mà ta lại không nghĩ đến!"
Sắt Sắt không chớp mắt cũng không nói gì, hoàng quyền cực hạn sau lưng luôn ẩn chứa nỗi cô đơn cùng tàn nhẫn và sự bất đắc dĩ, nàng có thể tưởng tượng được. Nhưng ngay cả như thế, cái loại cảm giác một người ngồi trên thiên hạ nắm giang sơn xã tắc trong tay vẫn làm người ta ham muốn tranh đoạt.
Nếu không năm đó, hoàng đế Gia Tường cũng không vì ngôi vị hoàng đế mà giết huynh đoạt vị, giết hoàng huynh của mình, người vừa mới đăng cơ để làm Khánh Tông hoàng đế.
"Thật ra nguyện vọng lớn nhất của ta cùng lắm chỉ là tìm một nơi non xanh nước biếc, xây mấy gian lều tranh, sau nhà là một vườn hoa, không quý hiếm nhưng lại kiều diễm dưới ánh nắng, sau đó lại cuốc vài mẫu đất, mỗi ngày mặt trời mọc ra đồng, mặt trời lặn thì về nghi. Đợi đến tuổi lấy vợ lại tìm một hồng nhan tri kỉ mình yêu thật lòng làm vợ, hai người ân ân ái ái, sinh ra vài đứa nhỏ đáng yêu. Có gái có trai sau đó nhìn bọn chúng vô ưu vô lo lớn lên. Đến khi chúng có thể tự lập, ta sẽ một lần nữa cùng thê tử nhìn con cháu lần lượt ra đời. Dạ Vô Yên tràn ngập hứng thú nói.
Sắt Sắt nghe vậy thì ngẩn ra, nguyện cầu có một hồng nhan tri kỉ, lấy lông cừu làm y phục, ẩn nơi núi sâu, giống như những cặp phu thê bình thường, phu ra đồng làm việc, thê ở nhà trông nom việc nhà. Thật ra điều này đối với người bình thường mà nói lại là một nguyện vọng vô cùng tầm thường rất dễ thực hiện. Tuy nhiên không ngờ đến lại là nguyện vọng lớn nhất đời của Dạ Vô Yên.
"Đấy thật ra là một nguyện vọng rất dễ thực hiện!" Sắt Sắt nói nhàn nhạt.
"Đúng vậy, nhưng đối với ta mà nói thì giống như vĩnh viễn cũng không thể thực hiện được." Dạ Vô Yên cúi đầu nói, đau khổ không thôi, nhắm mắt lại gằn từng tiếng nói, mỗi lời nói giống như mọt cây đinh ghim thật sâu vào lòng, dường Rhư muốn lại một lần nữa trải qua nỗi đau khổ nhiều năm nay.
Hắn biết thiên hạ này có bao nhiêu người cực kì hâm mộ thân phận hoàng tử của hắn, nhưng có ai ciết ở Rơi cung sâu thẳm quỷ dị, hắn sống trong nỗi lo lắng cùng hãi hùng như thế nào.
Hiện lên trước mắt hắn là cơm canh cùng điểm tâm đã bị tẩm độc, độc dược cùng đao kiếm sắc bén, còn có những tiếng nguyền rủa ác độc.
Năm đó hắn mới năm tuổi, vẫn còn ở cái tuổi Rgây thơ không sầu không lo, hắn tuy rằng rất thông minh nhưng lại không thể hiểu hết những việc lừa người gạt ta trong cung. Đều là hoàng tử con của phụ hoàng hắn không biết vì sao các hoàng tử khác luôn được yêu thương, phụ hoàng luôn khen ngợi bọn họ, còn vì sao khi gặp hắn lại luôn lạnh lùng thản nhiên. Mặc kệ hắn biểu hiện như thế nào đều chỉ như thế. Sau đó hắn mơ hồ nghe được nguyên nhân là vì mẫu phi của hắn không được yêu thương. Hắn lại càng không hiểu trong cung hắn đã gặp qua rất nhiều nữ tử, tuổi còn nhỏ, sớm đã không thể phân rõ đẹp xấu, mẫu phi của hắn không riêng gì ở trong mắt hắn, mà ở trong mắt thái giám cùng cung nữ đều là nữ tử xinh đẹp dịu dàng nhất nhưng vì sao lại không được thương yêu?
Mẫu phi của hắn không có thâR phận cao quý mà chỉ là một tỳ nữ ti tiện bị giam vào lãnh cung. Nghe nói nếu không phải bởi vì sinh ra hắn thì mẫu phi của hắn chỉ sợ đã bị ban thưởng cái chết.
Hắn là một đứa trẻ, hắn không hiểu được tâm tư của người lớn, hắn chỉ biết mẫu phi của hắn là một nữ tử xinh đẹp dịu dàng nhất trên đời. Nhưng mẫu phi dường như cũng không vui vẻ gì, năm ấy khi hắn mới sáu tuổi bà mắc một căn bệnh kì quái, sau đó liền chết đi một cách kì lạ.
Hắn còn nhớ rõ mẫu phi khi ra đi, khóe môi còn chảy một dòng máu đỏ thẫm.
Phụ hoàng, nam nhân lạnh lùng kia chỉ đến nhìn nhìn thân thể lạnh như băng của mẫu phi. Dạ Vô Yên còn nhớ rất rõ sắc mặt lúc đó của phụ hoàng, âm trầm mà đáng sợ, cả người tựa như đều đang run lên, ông nhìn thật lâu mãi cho đến khi khóe mắt ẩn ẩn nước mắt ứa ra, ông mới lạnh như băng nói với mấy cung nữ: "Mang ra ngoài!\'\' Sau đó, ông không hề quay đầu lại chỉ phất tay áo rời đi.
Lúc ấy trong chớp mắt, bóng dáng quyết tuyệt vô tình của phụ hoàng vẫn còn khắc sâu vào tâm hồn non nớt của hắn.
Mọi người đều nói mẫu phi mắc phải căn bệnh quái lạ chết đi, lúc ấy hắn còn nhỏ nên cũng tưởng vậy.
Cho đến sau đó, hắn ăn một miếng điểm tâm, ruột gan đều đau đớn, sau đó khóe môi cũng chảy ra một dòng máu tươi, thẫm màu. Ngự y nói là do trúng độc.
Hắn mới biết thì ra đây là trúng độc, trúng độc giống mẫu phi.
Lúc đó, ngự ý đều bó tay.
Hắn nằm ở trên giường thật lâu, đầu óc hỗn loạn nửa tỉnh nửa mê, đang trong cơn tra tấn đau khổ cùng bóng tối vô tận, hoảng sợ mà chờ đợi...
Đợi chờ đầu trâu mặt ngựa đến lấy mạng, đợi chờ cái chết.
Nhưng đầu trâu mặt ngựa vẫn chưa đến lấy mạng thì hắn lại gặp được kì tích, hắn còn sống.
Sau đó, cơm canh hằng ngày đều bị tẩm độc, ám sát, đả kích ngấm ngầm rồi công khai, hắn đều nghĩ mình căn bản sống không nổi nữa. Nhưng lúc ấy hoàng tổ mẫu *bà nội* lại chạy đến đưa hắn đếR cung Từ Trữ.
Tuy rằng được hoàng tổ mẫu che chở Rhưng hắn vẫn biết được mình ở trong cung vẫn là một đứa trẻ không được hoan nghênh. Tuy rằng sinh trưởng trong chốn cung đình hoa lệ cao quý nhưng vĩnh viễn cũng không tìm được một chút nhàn nhã nào.
Ngoại trừ hoàng tổ mẫu thì người hắn có thể tin tưởng nhất chính là vị thái giám Hàn Sóc kia. Ông ta đã cứu mạng hắn.
Hắn không biết mình ở trong cung còn có thể chống đỡ được bao lâu hay cứ chống đỡ được đến khi nào thì chống đỡ? Khi nào mới là thời khắc cuối cùng của mình?
Cho đến năm ấy khi hắn mười tám tuổi, hắn nhận lệnh đến Tây cương trấn thủ, rời xa nơi hoàng cung mà hắn căm hận.
Dọc đường đi hắn gặp phải những tên ám sát điên cuồng cùng bao cạm bẫy cũng là lúc hắn biết được mẫu phi của hắn vì nguyên nhân gì mà không được thương yêu. Vì sao đã sinh ra hoàng tử vẫn không được phong hào ?
Mẫu phi của hắn là nô tỳ Côn Luân cũng từng là nữ nhân của tiên hoàng Khánh Tông. Hoàng đế Gia Tường sau khi giết huynh đoạt vị, liền đem Rhững phi tử của Khánh Tông hoàng đều biến thành cung nữ bao gồm cả mẫu phi của hắn.
Hắn nắm tay thành nắm đấm, biểu tình trên khuôn mặt cực kì trầm tĩnh, những lời này Rghẹn lại trong lòng hắn mười mấy năm vẫn không tìm được ai để giãi bày, tối nay ở trước mặt Sắt Sắt hắn dường như đã đem nói hết những lời mà mười mấy năm nay hắn chưa từng nói ra. Đơn giản vì nàng là nữ nhâR hắn tín nhiệm nhất.
"Bọn họ xem trọng hoàng cung như thế nhưng ta chưa bao giờ ao ước cái nhà giam hồng tường kim các ấy! Ta chỉ mơ ước được đến nơi chân trời, ta chỉ mơ ước được ra ngoài ngắm sông núi, ta chỉ ao ước một cuộc sống tự do tự tại." HắR cười nhàn nhạt, nói nhàn nhạt.
Hắn chỉ nhàn nhạt kể lại xem như đang kể lại chuyện nhà của người khác. Nhưng càng lạnh nhạt thì Sắt Sắt càng có thể tưởng tượng được những chuyện lúc trước kinh tâm động phách đếR cỡ nào.
Dưới ánh trăng Sắt Sắt ngắm nhìn khuôn mặt tuấn mĩ thanh nhã của Dạ Vô Yên, nhìn ánh mắt đau đớn tột cùng của hắn, nhìn nụ cười gượng bất đắc dĩ bêR khóe môi hắn, lần đầu tiên nàng mới chính thức bị làm cho cảm động, nỗi thống khổ của hắn, sự cô đơn của hắn, ....của hắn....không thể tưởng tượng được.
Hắn chính là một con chim ưRg nơi trời mây cao xa, kiêu ngạo vô cùng, ở trong hoàng tộc nhưng lại xem quyền lực cùng phú quý như đồ phế thải, điểm này khi Sắt Sắt nhìn thấy cuộc sống chất phác tự nhiên ở Xuân Thủy lâu thì đã có thể cảm nhận được.
Hai người họ quen biết lâu như vậy nhưng đến nay nàng cùng Dạ Vô Yên mới có một lầR hai tâm hồn có thể xích lại gầR nhau như thế. Sắt Sắt chưa bao giờ biết được Dạ Vô Yên lúc nhỏ đã phải chịu nhiều khổ sở như vậy. Suy nghĩ một chút, khi xấp xỉ tuổi của Triệt nhi bây giờ hắn đã phải ở nơi thâm cung lo lắng đề phòng để giữ mạRg sống. Hắn có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay thật sự là chuyện không dễ dàng. Năm đó hắR với thân hình ốm yếu lãnh binh đi đến trấn thủ nơi biên quan, lúc đó ai có thể nghĩ đến hắn sẽ có ngày khải hoàn trở về? Nhưng mà hắn đã làm được!
Hắn luôn đem sự cô đơn của mình che giấu đằng sau vẻ cao ngạo, cho dù có ẩn nhẫn chịu đựng đau thương nhưng hắn cũng không để lộ trước mặt người khác.
Gió đêm thổi tung quần áo của hắn, ở trong bóng tối dày đặc có vẻ cô đơn tịch mịch nhảy múa.
Bất tri bất giác phương Đông đã dần dần hiện lên một mảng hồng hồng, những tia nắng đầu tiên đã chiếu rọi trên đỉnh đầu, bầu trời tuy vẫn còn một mảng trắng ngà nhưng có thể khẳng định hôm nay thời tiết sẽ rất đẹp.
Sắt Sắt quả thực không thể tin được, trời lại mau sáng như vậy, mà nàng thế nhưng lại cùng Dạ vô Yên ngồi cả nửa đêm.
Sắt Sắt quay đầu lại nhìn thấy Dạ Vô Yên cũng quay đầu nhìn mình, trong màn sương mù đôi mắt phượng xinh đẹp kia đang chuyển động, trong sáng đến mức có thể nhìn thấu, dung nhan tuấn mĩ ẩn hiện trong màn sương mù, mông lung mà tươi mát.
"Thuyền tới đón ta sắp đến rồi, ta phải đi, nàng nhất định phải bảo trọng. Chuyện của Vô Nhai ta sẽ điều tra rõ ràng." Hắn đứng dậy nói dịu dàng, nhanh chóng nắm lấy tay nàng dùng sức kéo nàng vào lòng hắn.
Vốn muốn làm một quân tử, chỉ là một cái ôm ly biệt, nhưng cuối cùng lại nhịn không được tiến đến chiếc cổ của nàng, như ngừng thở cánh môi ấm áp không buông tha ở trên chiếc cổ hơi lạnh của nàng ma sát, một hồi lâu sau mới buông nàng ra bước thật nhanh rời đi.
Sáng sớm trên đảo hơi trong trẻo nhưng lạnh lùng, làn sương trắng đang lượn lờ xoay quanh, bóng dáng thanh mảnh ở trong sương mù càng lúc càng xa, dần dần lùi xa vào biển nước mênh mông.
Hoa Tai và Phượng Miên cũng đã dậy, đang chậm rãi tìm tới đây, xa xa nhìn thấy Dạ Vô Yên đang bước thật nhanh rời đi, Hoa Tai thi lễ với Sắt Sắt rồi vội vàng đuổi theo.
"Ngươi không đi tiễn sao? Cả đời này không biết khi nào sẽ gặp lại đâu." Phượng Miên đi đến bên cạnh Sắt Sắt, nghiêm giọng hỏi.
Sắt Sắt cười nhẹ, mái tóc cùng hàng mi còn vương mấy hạt nước, khiến nàng nhìn qua như một đóa hoa tươi mát đang nở rộ.