Dạ Vô Yên ngồi nghiêng trên giường, cởi ra bộ quan phục thêu hoa cẩm tú một thời, chỉ mặc một bộ quần áo lụa trắng ở nhà, mái tóc chỉ cài một cây trâm gỗ, nhìn qua vô cùng đơn giản nhưng vẫn như trước không làm giảm đi phong tư tuyệt thế của hắn.
Sắc mặt của hắn có chút không tốt, gương mặt tái nhợt hiện ra một vẻ mệt mỏi, nhìn thấy nàng chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng buông sáo ngọc trong tay, đôi mắt phượng thâm thúy nhìn không ra đang vui hay buồn, nửa híp liếc mắt nhìn nàng một cái.
Vẻ mặt Dạ Vô Yên hơi co rút lại, tự giễu cười nói: "Không cần đa lễ! Bổn vương hiện tại cùng lắm chỉ là vương gia trên danh nghĩa, ta cùng người thường không có gì khác nhau!" Nói xong, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng.
"Vương gia đang bị bệnh sao?" Y Lãnh Tuyết lẳng lặng đứng ở bên giường, nhẹ giọng hỏi.
Dạ Vô Yên không chớp mắt nói: "Trước đó vài ngày, ta cùng Hách Liên Ngạo Thiên quyết đấu một trận, ngoại thương mặc dù đã khỏi, nhưng bên trong lại bị thương nặng, mấy ngày nay vẫn có chút không khỏe, chỉ sơ cả đời này khó có thể khỏe lại."
Ánh mắt Y Lãnh Tuyết lướt qua khuôn mặt Dạ Vô Yên, nhìn thấy gương mạt anh tuấn của hắn tái nhợt, nàng dịu dàng nói: "Vương gia, ngài đang ưu phiền việc binh quyền bị đoạt, cho nên, trong lòng buồn bực, kỳ thật, vương gia còn có thể lật ngược tình thế!"
Dạ Vô Yên nghe vậy, liên tiếp ho khan vài tiếng, ngưng thanh nói: "Lãnh Tuyết, bổn vương ở biên giới chinh chiến nhiều năm, cuối cùng chỉ rơi vào kết cục như thế, ngươi nói bổn vương còn có thể dựa vào cái gì mà lật ngược tình thế?"
Khóe môi Y Lãnh Tuyết mấp máy, thật lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Không phải còn có Xuân Thủy lâu sao?"
Dạ Vô Yên nghe vậy, ánh mắt trong suốt ngưng kết lại lạnh như băng, hẳn gật gật đầu, nói: "Đúng là còn có Xuân Thủy lâu, chỉ là, người già còn có thể làm gì. Những năm gần đây, Xuân Thủy lâu tổn thất cũng không ít, nay còn không đến ngàn người. Lãnh Tuyết, uổng công ngươi năm đó đã cứu ta, nay nghĩ đến, còn không bằng ngày đó cho ta chết đi, cũng không phải sống ma buồn bực thế này!"
Lãnh Tuyết thản nhiên đứng ở bên giường, thê lương nói: "Vương gia, ngài bước tiếp theo tính làm như thế nào, thật sự muốn rời đế đô, đến Mặc thành sao? Lần này sẽ không dễ dàng trở về, huống hồ, đến Mặc thành, người lại không có binh tướng."
Dạ Vô Yên chua sót cười, nói: "Mong muốn duy nhất của bổn vương hiện tại đó là sớm ngày chữa cho dứt bệnh. Lãnh Tuyết, bổn vương thấy mệt rồi, ngươi đi xuống trước đi, bổn vương sẽ phái người thu thập hành trang cho ngươi, sáng sớm ngày mai, ngươi theo bổn vương khởi hành đi! Bổn vương ngày đó từng đồng ý, chỉ cần ngươi không rời đi, ta sẽ không vút bỏ ngươi, nếu như ngươi rời đi, bổn vương cũng không ngăn cản ngươi. Buồn cười là, hiện nay bổn vương bản thân còn khó bảo toàn nữa là bảo vệ cho ngươi được bình an!"
Thật lâu sau, đợi đến khi Y Lãnh Tuyết đi thật xa, Phinh Đình đứng ở một bên nhẹ giọng hỏi: "Vương gia, ngộ nhỡ nàng rời đi, đem chuyện Xuân Thủy lâu nói ra, phải làm sao đây?
Dạ Vô Yên thản nhiên "Hừ" một tiếng, đôi mắt hẹp dài liền run lên, "Nàng sẽ không đi! Huống chi, vị trí chính xác của Xuân Thủy lâu nàng cũng không biết được."
Ngày đó, lần đầu tiên đến Xuân Thủy lâu, Y Lãnh Tuyết đang trúng độc hôn mê, khi ra khỏi lâu, hắn đã phân phó tỳ nữ điểm huyệt ngủ của nàng. Cho dù Y Lãnh Tuyết nói ra bí mật Xuân Thủy lâu, bọn họ cũng không tìm được Xuân Thủy lâu.
Lãnh Tuyết không đi cũng tốt, bởi vì có chút tin tức hắn là muốn mượn nàng truyền ra ngoài.
Không đến một ngày, hạ nhân trong Tuyền vương phủ đều từ từ đi hết, trong giây lát, Tuyền vương phủ như biến thành một tòa nhà bỏ hoang. Hôm sau, Tuyền vương Dạ Vô Yên ngồi xe ngựa, mang theo hành trang đã chuẩn bị, từ trong phủ dưới sự bảo vệ của thị vệ rời khỏi đế đô Phi thành, dần rời xa tầm nhìn của dân chúng trong thành.