Bởi vì đại BOSS dịu dàng hiếm thấy nên sau đó, tôi ưỡn nghiêm mặt cố chấp như con gấu kaola dính ở trên người hắn.
Cái pho tượng tạo hình lạ lùng này khiến cho nhiều người qua đường quay đầu ngoái nhìn, tưởng quay đầu nhìn thấy Dương Quý Phi đẹp khuynh quóc khuynh thành, hóa ra chỉ là chúng tôi.
Đại BOSS bình thường luôn luôn không sợ bị vây xem, nhưng hiện nay đột nhiên da mặt hắn mỏng đi, hồi lâu mới hắng giọng một cái, khẽ mở miệng: “Xuống dưới.”
Tôi đã là một con kaola chuyên nghiệp, không sợ bị vây xem cũng không sợ sắc mặt kẻ nào, cuối cùng hạ quyết tâm khó chơi: “A là anh ôm em, cứ ôm như thế này cũng được, B là anh cõng em đi xem pháo hoa. Không có CDEFG, anh chọn đi. À, đương nhiên, anh có thể chọn ném em cũng cục cưng trong bụng đến một chỗ nào đó, mặc kệ sống chết. “
Hắn không nói gì cúi đầu nhìn tôi, biểu tình vạn phần gian nan, giống như ngày trước tôi phải lựa chọn giữa QQ và 360 khi hai cái này đại chiến… Sau một lúc lâu, hắn cũng thỏa hiệp: “Em xuống dưới trước, đứng lên bậc thang kia.”
Ở trên tấm lưng rộng lớn kiên định của Quan Ứng Thư, cuối cùng thì tôi đã có thể hít thở không khí trên cao trong truyền thuyết rồi = =
Rất nhiều đứa trẻ cũng được cha mẹ cõng đến tham gia náo nhiệt, cho nên lấy tầm mắt của tôi xem qua đại dương người mênh mông đều là trẻ con chưa dứt sữa, chỉ mình tôi, hai mươi mấy tuổi rồi còn làm chuyện như đứa trẻ con, vô tâm vô phế lắc lắc bả vai người nào đó: “Em cũng muốn ăn kẹo hồ lô…” Kỳ thật trước kia tôi không thích ăn cái này, cảm thấy nó ngọt đến phát ngấy, nhưng sau khi mang thai khẩu vị biến đổi nghiêng trời lệch đất, trên cơ bản chỉ cần là đồ ăn tôi sẽ không cự tuyệt, nhưng TMD* là tôi đã không kiêng ăn như vậy mà vẫn thường thường bị vây trong cảm giác đói khát, trong bụng gọi là mang thai đứa bé, thực ra là mang cái hang không đáy đúng hơn… 0
Con hổ cuối cùng cũng tức giận: “Yên tĩnh một chút, đừng được một tấc lại tiến một thước.”
Tôi ỷ vào đứa nhỏ trong bụng cũng họ Quan, trở nên khinh người quá đáng: “Em mặc kệ, anh không mua cho em em sẽ khóc, giống bé trai phía trước kia kìa…” Sau khi nói xong cũng thấy mình hơi quá đáng “Được rồi, anh thả em xuống để em tự mua cũng được.”
Người phía trước im lặng, bị bao phủ trong đám người ấm ĩ vang trời, tôi rầu rĩ không vui nói thầm : “Đường đường một tổng tài mà ngay cả kẹo hồ lô cũng không mua cho con ăn, cái này mà truyền ra ngoài thật sự là làm cho người trong thiên hạ cười nhạo rớt cả răng hàm…”
Nhưng người nào đó da mặt còn dày hơn cả tường thành, đối với sự kích thích châm chọc kích tướng của tôi làm như không nghe thấy, không để ý tới đám người hỗn loạn đang trái quanh phải quấn liền mở ra một con đường. Tôi bị dời đi sự chú ý, kinh ngạc hỏi: “Vị trí vừa rồi không phải thiên thời địa lợi sao? Sao lại đi làm gì?”
“Ở đó nhiều người.” Hắn thản nhiên giải thích.
Chém, dân số thành phố này đã lớn tới mức vượt quá tải lượng của nó, đổi lại mà nói, chính là thành phố đã quá tải. Hiện tại buỏi lễ này mười năm mới có một lần, long trọng như vậy, hấp dẫn những người chán ghét tiết mục giải trí cuối năm nghìn bài một điệu vọt tới đây như thủy triều, có chỗ chạm mũi chân đã cám ơn trời đất rồi, còn hi vọng có được chỗ đứng nhỏ nhoi? Đúng là mơ mộng hão huyền, được voi đòi tiên… nhưng tôi ở đằng sau Quan Ứng Thư không nhìn ra, chỉ biết suy tính tới yếu tố không gian mà không để ý tới yếu tố con người …
Kết quả làm cho người ta mở rộng tầm mắt nghẹn họng nhìn trân trối, đối với Quan Ứng Thư mà nói, nào có chuyện gì là không thể? Một nhân viên mặc tây trang đi giày da bắt chước Trư Bát Giới cúi đầu khom lưng, thấp đến sắp chạm đất: “Không biết Quan tổng đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa, mong ngài thứ tội.”
Hắn nhẹ nhàng gật gật đầu.
“Chỗ ngồi của ngài và phu nhân ở bên kia, mời đi theo tôi.” Vẫn là thái độ như nhã lễ độ đưa chúng tôi tới hàng ghế VIP số lượng có hạn thịnh hành trên giang hồ đã lâu, không những thế còn có cả nệm ghế? Sao không bê cả sô pha tới đây luôn đi = = trên bàn phía trước có đủ các loại điểm tâm hạt dưa đồ uống, còn có các loại kẹo hồ lô, vô cùng chu đáo, quả thực không khác gì cúng tế Bồ Tát.
Hơn nữa vị trí cũng rất hoàn hảo, ở ven sông, đối diện với trung tâm bắn pháo hoa. Ngồi ở chỗ này, mỗi một đóa nở rộ đều có thể nhìn thấy không sót tí gì. Tôi kích động không thể đè nén, lập tức gọi điện thoại khoe với Trúc Diệp, nào biết giọng cô ấy uể oải không thôi: “Đừng nói nữa, tớ đã bị bắt cóc .”
Tôi quá sợ hãi: “Cái gì? ! Ở đâu, báo cảnh sát chưa? Bọn cướp muốn bao nhiêu tiền chuộc?”
“Ai, chẳng lẽ tớ báo cảnh sát rằng người đó chính là ông bố ngang ngạnh tùy hứng không có lí lẽ sao, muốn tớ vì nghĩa diệt thân sao?” Cô ấy phiền muộn không thôi.
“Ồ, con gái xa nhà nên bố lo lắng thôi, cũng tại cậu đã gần sang năm mới rồi mà còn ở đây ra oai với Lý Quân Thành, không chịu về nhà cơ, đáng bị ông ấy trói!” Tôi không có chút đồng cảm nào.
“Ai bảo tớ ra oai với hắn tớ sẽ không để yên đâu! Tớ với hắn không còn chút quan hệ nào nữa, trước kia không có, về sau càng không!” Dường như cô ấy bị nói trúng điểm yếu, tức giận quát ầm lên.
“Ồ? Không quan hệ thì sao cậu lại đặt biệt danh cầm thú cho hắn? Chỉ sợ có ẩn tình khác nha? Sao cậu hiểu rõ hắn như vậy? …” Tôi gần đây bị lây nhiễm từ Tả San Hô, nên ngôn ngữ trở nên lưu manh gấp hai trăm lần.
Đại BOSS thường xuyên ho khan, không biết là bị không khí lạnh ở đây thổi cho bị cảm hay là nhắc nhở tôi chú ý thân phận chú ý ảnh hưởng chú ý tìm từ nữa.
Tôi đối với hắn không khác gì trước đây với pháo, đều là vừa thương vừa sợ, hiện tại hắn đang lạm dụng uy quyền, tôi chỉ còn cách thu lại sự lưu manh: “Được rồi, cậu về nhà nói chuyện với bố đi, ông sẽ hiểu cho nỗi khổ của cậu mà.”
“Đừng đề cập đến người bảo thủ kia với tớ, đúng là không khác gì tảng đá dưới gầm cầu, lại thối lại vừa cứng. Ông ấy không hiểu đạo lý nghề nghiệp không phân biệt giàu nghèo, mọi người bình đẳng gì cả.” Giọng nói cô ấy ưu thương mà bất đắc dĩ.
Tôi không nói gì, có người bố bảo thủ cũng vẫn hạnh phúc, còn hơn là không có. Tôi đột nhiên nhớ tới một lần nào đó đọc qua một cuốn sách của một tác giả mắc bệnh nan y, trong đó có một câu khiến người ta tỉnh ngộ: ưu thương sẽ làm cho khuôn mặt trở nên đáng ghét. Nếu đã lựa chọn sống sót, thì phải xác định gánh vác nhiều thứ, những cảm xúc vô vị kia, sao lại để nó ảnh hưởng tới cuộc sống vui vẻ của chúng ta chứ?
Ngày trước tôi kinh ngạc không thôi, một người đang đứng trước quỷ môn quan, nhưng suy nghĩ thì lại như ngâm mình trong bình mật ong rồi lạc quan suy nghĩ, thấu hiểu cuộc sống, thật khiến chúng ta xấu hổ.
Cúp điện thoại được một lát thì người chủ trì liền bước lên đài tuyên bố đã đến lúc khai mạc bữa tiệc pháo hoa, đầu tiên thì vẫn lảm nhảm một chút về các thành tựu chủ nghĩa khoa học chủ nghĩa xã hội gì đấy rồi mới cam tâm rời đi, dành thời gian còn lại cho pháo hoa sắc màu rực rỡ.
Pháo hoa mà tôi nhớ mong bấy lâu cuối cùng cũng chậm rãi phóng lên trên bầu trời đêm trên nền bản nhạc 《another day in paradise》. Bởi vì mấy ngày trước tuyết ùn ùn kéo đến như lông ngỗng, nên thời tiết hôm nay sáng sủa, những ngôi sao nhỏ li ti trên bầu trời cũng được ngắm nhìn không chuyển mắt, không hề bị ánh sáng của pháo hoa làm cho mờ nhạt. Một màu đen của chân trời bỗng nhiên ánh lên một chút sắc màu như một bức tranh tuyệt đẹp mà bảng pha màu không thể tả hết các sắc thái màu sắc.
“A, khuôn mặt cười kìa, anh thấy không?” Tôi vô tình đắm chìm trong những màn pháo hoa sáng tạo, giọng nói không tự chủ được cao vút lên. Phía sau ồn ào tiếng người, có người hò hét hoan hô vì pháo hoa, có người lại đang hưởng thụ và tán thưởng bản thân sau một năm cần cù vất vả.
Sắc trời trở nên hay thay đổi, màu tím của quả nho đông lạnh, hồng của bánh ngọt táo mèo, xanh lục của quả bí, vàng đậm, vàng đỏ của mặt trời lặn, vàng nhạt của lúa mì, xanh của biển… Đủ các loại màu mà tôi gần như không tìm thấy từ nào phù hợp dần dần hiện ra trên bức thảm nhung màu đen, giống hoa tươi ganh đua nở trong công viên mùa xuân, không loại nào chịu thua kém…
“Oa! Mau nhìn mau nhìn, đó là bốn chữ chúc mừng năm mới đó, đại BOSS, anh có nhìn thấy không? Thật thần kỳ, thật đồ sộ, thật rực rỡ!” Tôi một khi kích động thì không lớn không nhỏ, bắt lấy tay áo của hắn, kéo lỗ tai hắn mà hô to gọi nhỏ bên cạnh. Hết cách rồi, nếu không gần gũi như vậy thì căn bản là không có cách nào khác để trao đổi.
Nhưng hắn chỉ liếc mắt nhìn tôi một cái, trên mặt là giễu cợt vô cùng rõ ràng mà tôi chưa thấy bao giờ, nhưng giây phút này, tôi đột nhiên cảm thấy chúng tôi thật sự rất gần nhau. Bỏ qua tất cả yêu hận tình thù, ân oán khúc mắc của đời trước, chúng tôi chỉ là một đôi vợ chồng bình thường, trải qua những ngày bình thản nhưng lại không bình thường nhất, hiểu rõ những thăng trầm, ngọt bùi đắng cay của cuộc sống…
Người đàn ông vừa mới chỉ chỗ cho chúng tôi đang cung kính đi tới, nói khẽ: “Quan tổng, nửa phần sau của màn pháo hoa còn có tiết mục cầu nguyện đốt đèn trời, mời Quan tổng Quan phu nhân ‘’di giá’’ đến xem.”
Tôi gật đầu như giã tỏi: “Được được, chúng tôi nhất định sẽ đi.” Sau khi ông ta khoan thai lui ra, đại BOSS lại không vui, lạnh nhạt nói: “Chỉ thích xem náo nhiệt, đúng là ngây thơ!”
Tôi ăn không nói có giải thích: “Hôm nay là giao thừa, cầu nguyện để sang năm ưng thuận tốt đẹp có phải ngây thơ đâu, em còn muốn cầu cho rất nhiều người nha, cục cưng , mẹ chồng, bố…” Đếm trên đầu ngón tay một loạt cái tên, trong lòng đã lặng lẽ chôn xuống ước nguyện quan trọng nhất.
Chỉ còn nửa giờ nữa là tới giao thừa, tôi hưng phấn kéo Quan Ứng Thư đi về phía bờ sông nơi cho phép đốt đèn trời, có một vài đứa trẻ không chịu nổi buồn ngủ nên đã ngủ, người lớn sợ chúng nhiễm lạnh, cho nên vội vàng lùi lại, bờ sông cũng không đến nỗi chen chúc nhau, vẫn có thể đứng vững hai chân, nhưng cũng không rộng rãi, trên cơ bản hai người mà không nắm chặt tay thì xoay người sẽ không thấy nhau.
Đốt đèn trời vô cùng đơn giản, đã có người đưa cho chúng tôi cái khung bằng trúc nguyên vẹn, chúng tôi chỉ cần viết nguyện vọng lên trên tò giấy, rồi dùng nhựa cao su dán lên trên cái thẻ trúc, sau đó châm lửa ngọn đèn dầu phía dưới là xong. Lúc đầu tôi tưởng phức tạp lắm, còn định trông cậy vào Quan Ứng Thư bị tôi kích động lôi kéo đến đây, nhưng bây giờ phát hiện ra, dễ như ăn mì tôm…
Tôi vô cùng vui vẻ cầm bốn cái, đưa Quan Ứng Thư cầm giúp thì hắn không tình nguyện: “Lòng tham không đáy rắn nuốt voi.” (Ý chỉ lòng tham không đáy, được voi đòi tiên)
Tôi không cho là đúng: “Nhiều nguyện vọng thực hiện tỷ lệ thành công cao hơn, anh chưa học qua môn thống kê hả?”
Chữ của tôi quá khó nhìn, nhất là khi viết bằng bút lông, phải nói là vô cùng thê thảm, không khác gì chữ giáp cốt*khiến người ta khó để đọc rõ ràng. Sau khi cố lấy dũng khí viết xuống vài chữ xiêu xiêu vẹo vẹo thì dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn chăm chú vào đại BOSS: “Nếu không, em đọc anh viết nhé? Em biết chồng em không gì là không thể, ba mươi sáu bản lĩnh không gì là không giỏi …”
(Chữ giáp cốt: là một loại văn tự cổ đại của Trung Quốc, được coi là hình thái