Sau khi anh ba đi, Đường Tâm Nhu đột nhiên muốn đi toilet.
“Đinh Vũ, nếu anh ba trở lại thì nói tôi đi toilet.”
“Cái gì?” Hắn sửng sốt, “Tôi phải làm sao bây giờ?”
“Trước tiên, cô cứ đứng ở đây chờ, tránh để anh ba quay về không tìm thấy chúng ta. Không được rồi, tôi phải lập tức đi toilet mới được.” Nói xong, cô vội vàng đi tìm toilet.
Bây giờ chỉ còn lại mình Đinh Vũ trên hành lang, người qua lại không ít, ánh mắt kinh ngạc nhìn bộ quần áo lố lăng của hắn, làm hắn hận không thể lập tức bỏ đi.
Đinh Vũ nghiêm mặt trừng lại những ánh mắt tò mò, mọi người nhìn ánh mắt hung ác của hắn đều cúi đầu vội vã rời đi.
Hắn khó chịu tới cực điểm, đột nhiên muốn hút thuốc, ước chừng có hai phút, đủ để hắn giải nghiện. Vất vả mãi mới lục trên người ra được một điếu thuốc vậy mà lại quên đem bật lửa, hắn không nhịn được rủa thầm một tiếng.
“Cô gái, cô muốn tìm bật lửa sao?” Phía sau truyền đến một giọng nam trầm thấp, vừa nghe đã biết là đang tiến tới gần.
“Bây giờ tao đang khó chịu, là ai không muốn sống đến chọc ngoáy?” Đôi mắt lạnh lùng hung hăng quét tới đối phương.
Ngay lập tức, hai bên đều ngây ra.
Đinh Vũ có cảm giác muốn nhảy xuống từ cửa sổ hoặc lấy cây gậy đập chính mình đến bất tỉnh – cho dù như thế nào cũng tốt hơn gặp phải Hàn Hạo Liệt.
Quả nhiên, Hàn Hạo Liệt vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy bộ quần áo trên người hắn, gương mặt đẹp trai không tránh được đen sầm một nửa.
Thợ săn vì con mồi mà thường xuyên cải trang thành nhiều mẫu người khác nhau là chuyện bình thường, họ có thể hiểu được. Trong lòng họ cũng biết rõ nếu Đinh Vũ muốn bắt Mai Côi Chi Lang thì đóng giả thành con gái là điều tất yếu nhưng…
Có cần thiết phải biến bản thân thành như vậy không?
Lời nói của Hàn Hạo Liệt làm Đinh Vũ vô cùng bối rối, không ngờ lại bị hắn bắt gặp. Cả đời này đây chính là chuyện bất hạnh nhất của hắn. Để cứu vớt chút tôn nghiêm còn lại, Đinh Vũ giải thích: “Đây là bộ thời trang mùa thu mới nhất.”
“Hả?”
Hàn Hạo Liệt đánh giá từ trên xuống dưới, nghiêm túc gật đầu: “Vừa rồi tôi đứng ven đường thấy một tên ăn mày hình như cũng mặc như vậy.”
“Tạm biệt.”
Hàn Hạo Liệt đâu chịu tha cho hắn, bàn tay to lớn nắm lấy bả vai Đinh Vũ kéo lại, cười nói:
“Đùa thôi, đừng tưởng thật chứ, không ngại thì nói tôi nghe một chút đi. Sao người cố chấp như cậu lại trở nên dũng cảm, dám chạy theo mốt mới thế này?”
“Không phải chuyện của cậu.”
Hắn càng lạnh lùng thì Hàn Hạo Liệt càng muốn đùa hắn, hai tay vòng lên cổ Đinh Vũ không cho hắn đi. Đinh Vũ từ trước đến nay làm việc luôn khó hiểu, vô cùng coi trọng hoàn mĩ, rất có khả năng thưởng thức cái đẹp. Cho dù đóng giả làm con gái cũng muốn thập toàn thập mĩ, cho nên đóng vai này rất đạt làm cho người khác vô cùng khâm phục.
Mà một người có khả năng thưởng thức cái đẹp như hắn lại ăn mặc như thằng ăn mày đường phố tất phải có nguyên nhân.
“Buông tay.” Đinh Vũ nổi giận.
Không thèm đếm xỉa đến cơn tức giận của Đinh Vũ, Hàn Hạo Liệt bắt đầu cười một tràng thổ phỉ.
“Sao lại nói chuyện không rõ ràng như vậy.”
Hàn Hạo Liệt chẳng qua chỉ muốn đùa với hắn một chút nhưng người ngoài nhìn vào lại tưởng hắn ta trêu ghẹo con gái nhà lành, ít nhất Đường Tâm Nhu cho là như vậy.
“Buông cô ấy ra!”
Phía sau, một câu ra lệnh lạnh lùng vang lên làm cả hai người đàn ông đồng thời dừng lại. Hàn Hạo Liệt cảm thấy cánh tay đau nhức; vòng tay ôm trên cổ Đinh Vũ bị một cô gái nhỏ nhắn mà nhanh nhẹn, ẩn chứa sức mạnh khổng lồ, vặn bung ra.
Hắn kinh ngạc nhìn chủ nhân của cánh tay đó, phát hiện chẳng qua chỉ là một cô gái không cao lắm, lập tức nhận ra cô là Đường Tâm Nhu trong chứng minh thư.
“Cô gái? Có chuyện gì à?”
Cánh tay Hàn Hạo Liệt tuy rất đau nhưng vẻ mặt khôi ngô vẫn như cũ. Kỳ quái, mình có chọc gì tới cô ta đâu mà cô ta trợn trừng mắt với mình như thế?
“Ban ngày ban mặt mà dám giở trò quấy rối phụ nữ, anh thật to gan!”
Hàn Hạo Liệt sửng sốt nhưng chốc lát đã bừng tỉnh hiểu ra, hắn giơ tay lên cười khanh khách. Thì ra là thế.
“Cô hiểu lầm rồi, chúng tôi chẳng qua chỉ đùa giỡn chút thôi, hơn nữa tôi và cô ấy là bạn. Đúng không?”
Hắn quay sang cười với Đinh Vũ, muốn hắn làm sáng tỏ hiểu lầm.
Nhưng Đinh Vũ không nói gì, ngược lại trong đáy mắt hiện lên vẻ gian manh. Lúc này hắn mới nhớ Đinh Vũ là người rất hay ôm hận trong lòng. Hàn Hạo Liệt ngừng cười, đánh hơi thấy mùi không ổn.
“Tôi hoàn toàn không quen người này, hắn chẳng những quấy rối tôi còn uy hiếp tôi không được kêu lên.”
Đinh Vũ rưng rưng, bày ra bộ dáng đau khổ tột cùng.
Trước đó, Hàn Hạo Liệt không hiểu được bị hắn hãm hại thì hậu quả nghiêm trọng thế nào. Hắn thầm nghĩ cùng lắm là bị chửi rủa thậm tệ một hồi mà thôi, chẳng có gì ghê gớm cả, bèn phủi tay định bỏ đi.
Nhưng mà khi bụng đột nhiên truyền đến một cơn đau đớn, hắn mới giật mình trừng mắt nhìn chủ nhân nắm đấm.
Không thể nào!
Sau khi trúng một đấm của Đường Tâm Nhu, Hàn Hạo Liệt hầu như không thể mở miệng, chỉ có thể ôm bụng lảo đảo lùi ra phía sau. Không thể nào có chuyện hắn ngay cả một đấm của cô gái cũng không chịu nổi. Dù sao hắn cao lớn, thân hình tráng kiện, bụng sáu múi như vậy cơ mà. Quả đấm của cô gái này nhất định làm bằng sắt rồi.
Thảm hại hơn là hắn không ngừng lui về phía sau. Đợi đến khi hắn phát hiện ra phía sau là cầu thang thì bàn chân đã bước vào không khí.
Tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn không dứt bên cầu thang.
Thật thảm hại vô cùng!
Trừng mắt nhìn hắn rơi theo lực hút của Trái Đất, Đinh Vũ tiếc nuối lắc đầu, xem ra trò đùa này đã đi quá giới hạn rồi. Quan sát tình hình phía dưới lại lần thứ hai, hắn khẳng định Hạo Liệt còn thảm hơn lần mình bị rơi xuống cống.
Đường Tâm Nhu kéo tay hắn nói: “Đi! Đừng để ý, đáng đời hắn.”
Đinh Vũ không thể không nhìn cô với cặp mắt khác xưa, không ngờ ngay cả Hàn Hạo Liệt cũng không thể chịu nổi nắm đấm của cô, cô gái này thật không đơn giản.
“Nắm đấm của cô thật cứng rắn.”
“Từ lúc tôi ba tuổi, ba tôi đã nhìn ra tôi có khí chất trời cho, nên từ đó đã dạy tôi nhu đạo, dùng quyền cước mới có thể bảo vệ chính mình, không để bọn đàn ông ức hiếp.”
Hèn chi sức lực lại lớn như vậy, Đinh Vũ ngộ ra lúc đầu hắn bị đẩy xuống cống không thể coi là quá mất mặt. Bởi vì đối thủ quá chuyên nghiệp mà thôi!
“Nghe qua dường như cô thường xuyên bị người khác ức hiếp?”
“Có thể nói như vây. Thầy tướng số nói tôi mệnh đào hoa, dễ đùa giỡn đàn ông, hết lần này đến lần khác, đàn ông bên tôi chỉ thuộc một loại.”
“Loại nào?”
“Loại sói.”
Hắn duy trì vẻ trầm mặc, không phát biểu ý kiến gì.
“Rất xin lỗi Vũ, tôi không nên bỏ cô lại một mình, hại cô bị người ta bắt nạt. Yên tâm, về sau tôi sẽ bảo vệ cô, không cho bất kỳ kẻ nào ăn hiếp cô.”
Ánh mắt cô kiên định còn thái độ thì giống như bảo vệ hắn là sứ mệnh của cô, làm cho hắn cảm động.
Bàn tay nhỏ bé của cô nắm chặt bàn tay to lớn của hắn, con ngươi hắn dần trở nên nhu hòa.
Phía trước truyền đến tiếng gọi của anh Ba, Đường Tâm Nhu mới sực nhớ ra. Nguy rồi! Bị tên kia dây dưa mà quên mất mục đích chính hôm nay.
Đường Thu Sinh vù vù chạy tới: “Hóa ra hai người ở trong này, hại anh đi tìm cả buổi. Thang máy bên kia xảy ra chuyện gì vậy? Sao nhiều người đứng xem thế?
“Không có việc gì, anh đừng để ý. Mà anh tìm được chỗ đó chưa?”
“Tìm được rồi, người ta chờ em đã lâu, mau đi cùng anh!” Đường Thu Sinh vẫy tay gọi các cô, dẫn đường đi trước.
Khí phách nữ trung hào kiệt khi nãy không còn, Đường Tâm Nhu bây giờ trở thành một cô gái nhát gan, hàm răng không ngừng run lập cập! Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ, cô vô cùng luống cuống.
Đinh Vũ xoa đầu cô, dịu dàng trấn an: “Đừng sợ! Cứ như bình thường là được.”
Hắn kinh ngạc phát hiện ra mình lại lo lắng thay cô gái này.
“Nói thì dễ chứ làm mới khó! Tôi ngay cả chân cũng bắt đầu run rẩy. Hay là như thế này, đợi lát nữa cô gãi đầu làm nũng hoặc cho hắn sờ eo một chút, nghĩ cách làm cho ông chủ kia mê mẩn đầu óc rồi nhất thời bị ma ám mà đồng ý ký hợp đồng với tôi. Cô thấy cách này thế nào?”
Da mặt Đinh Vũ hơi run rẩy, vừa rồi là ai nói muốn bảo vệ hắn, không để ngườì khác bắt nạt hắn.
“Hoặc là cô hy sinh một chút nhan sắc… A a a! Đau quá! Cái tai tôi.”
Cô với người bình thường cũng chẳng khác nhau là mấy!
Hắn hết sức bình tĩnh, không để ý tới lời cầu xin của cô, một mạch kéo tai cô lôi về phía trước.