như có ma thuật lập tức biến ra một chiếc ví của nữ, bên trong có giấy chứng minh thư ghi tên Đường Tâm Nhu. Tư liệu, chứng minh thư, địa chỉ,… tất cả đều đầy đủ.
Khóe miệng nhếch lên nụ cười gian xảo, bỏ ví da vào trong túi, thân hình cao lớn tiếp tục bước đi, giống như một người khách qua đường, biến mất ở đầu ngã rẽ không một dấu vết.
Từ giờ phút này, Sói bắt đầu săn mồi, chuẩn bị giơ móng vuốt!
Lúc này chỉ có bốn chữ để hình dung Đường Tâm Nhu: Họa vô đơn chí!
Đầu tiên là bộ thiết kế cô gửi đi lần thứ 101 không được chọn. Rồi lại đến việc cô đánh mất ví da. Toàn bộ giấy chứng minh và thẻ tín dụng bên trong mất hết làm cô hốt hoảng lập tức chạy đi báo mất đồ. May là chưa bị vét hết, xem như trong cái rủi có cái may.
Thảm nhất là, cô bị đuổi việc! Bởi vì con trai ông chủ ăn “đậu hũ” của cô nên cô không khách khí cho hắn một quyền. Rõ ràng đối phương sai còn cô là người bị hại lại phải bồi thường tổn thất. Nhưng lúc đó, không ai dám đứng ra làm chứng giúp cô, đơn giản vì đối phương là con trai ông chủ.
“Đồ chết dẫm, đồ thối tha, ta rủa chết ngươi!”
Cô tức giận đem chiếc gối lông chim đầu giường ra làm bao cát, đánh cho cái lông chim cuối cùng bay lên, cả người ngã ra sau thành hình chữ trình (呈) nằm lên trên đống lông vũ, chậm rãi ăn táo…
Nghe mọi người nói làm nhà thiết kế có thể kiếm được rất nhiều tiền nên sau khi tốt nghiệp cô liền chọn khoa thiết kế, sau này trở thành trợ lý thiết kế cho một tạp chí thời trang nhỏ. Một mặt học tập, một mặt tự mình thiết kế rồi đem tác phẩm gửi đến công ty thiết kế thời trang, hy vọng có một ngày trở thành nhà thiết kế thực thụ.
Vốn tưởng rằng thiết kế mấy bộ trang phục là có thể bán lấy tiền, ai ngờ núi cao còn có núi cao hơn. Cô làm trợ lý hai năm chẳng những bị chèn ép mà môi trường cạnh tranh cũng rất khốc liệt.
Xúc động nhất thời đánh một quyền khiến cô rơi vào hoàn cảnh phải cầm tiền mà đi.
Ai bảo bộ dạng cô trời sinh đáng yêu, cộng thêm khuôn mặt tuy không phải khuynh quốc khuynh thành nhưng lại hấp dẫn vô số con ruồi ngày ngày bay tới bay lui trước mặt cô, hại cô nhất thời ngứa tay mới dẫn đến ngày hôm nay. Haiz, nghĩ nữa cũng vô dụng, việc cấp bách lúc này là phải nhanh chóng tìm được việc làm, bằng không phí sinh hoạt không có, cô thực sự phải cuốn gói về nhà lấy chồng!
Sự thực này hiện đang từng bước từng bước tới gần cô.
Ring… ring…
Đột nhiên, tiếng chuông cửa vang lên, lôi mạch suy nghĩ của Đường Tâm Nhu trở về thực tại.
Cô lập tức nhảy dựng lên. Nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ là 10h28’ sáng, ai đến tìm cô vậy?
Tất cả người thân của cô đều ở Đài Nam, bạn bè thì đi làm, ngoài những người cũng đang chờ việc ở nhà như cô thì còn ai có thời gian rảnh rỗi để thăm viếng nhau? Hơn nữa cô cũng xác định bản thân không bằng các bạn, không có trung gian lo tìm hộ việc làm.
Lại nhìn sang tấm lịch trên tường, hôm nay đúng ngày mùng hai. Đôi mày thanh tú dần dần nhíu lại thành hình chữ sơn (山), vẻ mặt buông lỏng chuyển thành hết sức cảnh giác.
Đường Tâm Nhu nhẹ nhàng nhón chân đi đến bên cạnh cửa, áp tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Một phút trôi qua, chuông cửa lại kêu vang, cô nhẹ nhàng hé cửa nhìn ra ngoài… Bên ngoài là một cô gái trẻ tuổi, tóc dài, mềm mại như tơ.
Cô buông lỏng phòng ngự, vừa biết mình an toàn liền mở rộng cửa chuẩn bị nghênh đón đại mĩ nhân.
Thoáng như thấy ánh sáng ban mai chói mắt, một cô gái có đôi mắt huyền bí, mái tóc đen dài hiện ra. Vừa nhìn Đường Tâm Nhu đã nhận ra cô chính là cô gái mình cứu đêm đó.
“Là cô!”
Đường Tâm Nhu kích động hô nhỏ, nắm chặt lấy tay người ta.
“Đúng rồi! Chính là cô! Tôi chính là người giúp cô đánh bất tỉnh tên Mai Côi Chi Lang đó, nhớ không? Tối hôm đó, cô chạy đi đâu vậy? Hại tôi tìm cả buổi, cô có sao không, không bị thế nào chứ?”
Cô chẳng những cầm tay người ta mà còn tiến lại gần nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp của cô gái.
Đinh Vũ biết Tâm Nhu hoàn toàn cho mình là con gái nên tiếp tục duy trì khoảng cách cùng gương mặt rụt rè mất tự nhiên. Hắn ngụy trang không chút sơ hở.
Một nụ cười gian xảo hiện lên trên khuôn mặt thanh lịch như trăng, xinh đẹp như nước rồi lập tức biến mất không dấu vết.
“Tôi nhớ ra rồi! Thì ra cô chính là người làm việc nghĩa hôm đó.”
“Là tôi, chính là tôi!”
Đường Tâm Nhu ra sức gật đầu, nói thực cô vẫn rất quan tâm đến việc đại mĩ nhân này đi đâu, rất muốn biết cô ấy có bình an hay không? Không hiểu sao khi nhìn thấy cô ấy, cô cảm thấy rất vui vẻ!
Nếu muốn săn Mai Côi Chi Lang thì biện pháp tốt nhất chính là tiếp cận Đường Tâm Nhu. Theo như tình báo, Mai Côi Chi Lang nhất định sẽ tìm Tâm Nhu báo thù. Mà muốn tiếp cận Đường Tâm Nhu thì phương pháp nhanh nhất chính là giả nữ mới có thể quang minh chính đại từng bước tiếp cận con mồi.
Muốn đợi cá cắn câu thì cần ở bên cạnh mồi câu. Dáng vẻ tươi cười của “cô” càng thêm xinh đẹp động lòng người.
“Đêm hôm đó nhờ cô mà tôi mới tránh được một kiếp nạn. Lúc ấy tôi quá sợ hãi, ngay cả mình chạy đi bằng cách nào cũng không nhớ rõ!”
Giọng nói của con gái đã được Đinh Vũ luyện thành thục, không mấy người có thể nhận ra hắn là đàn ông.
“Nói sau, nói sau đi…”
Đường Tâm Nhu nắm tay mĩ nhân đi vào trong phòng đóng cửa lại, để cô ngồi trên ghế sô-pha, rồi vội vàng đi lấy hai lon nước có ga bưng tới phòng khách. Xong xuôi cô mới mở miệng:
“Cô không sao là tốt rồi, nói thực tôi vẫn lo lắng, sợ cô gặp chuyện không hay.”
“Cám ơn! Cô thật tốt.”
“ Không cần khách khí, tôi rất vui khi giúp đỡ mọi người! Ha ha! Đúng rồi sao cô lại có thể tìm tới đây?”
Nói một thôi một hồi, suýt thì quên hỏi vấn đề chính.
“Tôi thấy cô ghi biển cho thuê phòng nên đến xem.”
“Cô muốn thuê phòng?”
Đường Tâm Nhu kích động cầm lấy bàn tay mềm mại của người ta, đôi mắt to trong suốt hàm chứa hưng phấn chờ mong.
Vì muốn giảm bớt gánh nặng thất nghiệp, cô buộc phải tiết kiệm chi tiêu. Đầu tiên tất nhiên là tìm người chịu một phần tiền thuê nhà.
Cô nghĩ cho thuê phòng rồi tìm nơi khác ở vừa tốn thời gian vừa tốn phí dọn nhà. Sau khi tính toán thỏa đáng thì thấy đây đúng là biện pháp vừa hữu hiệu lại vừa tốn ít công sức.
Hôm nay vừa mới đăng quảng cáo lên mạng mà nhanh như vậy đã có đại mĩ nhân muốn thuê phòng cùng cô. Hơn nữa người ta còn rất sẵn lòng.
Thứ nhất, cô luôn có tình cảm tốt với đại mĩ nhân, thứ hai mĩ nhân dịu dàng như vậy nhất định sống chung sẽ không có vấn đề gì. Đừng tưởng chỉ có đàn ông mới thích mĩ nữ, đàn bà cũng thích mĩ nữ đó!
Thật tốt! May mà không gặp phải khách trọ không đàng hoàng đến ấn chuông. Ngộ nhỡ không tìm được người thích hợp thì cô thực sự chỉ còn cách lên đường về quê.
“Đúng vậy, xin hỏi ở đây còn phòng trống không?”
Đinh Vũ không khách khí cầm lấy tay cô, ngang nhiên ăn lại đậu hũ của cô.
“Có, có. Nơi này có hai phòng, đồ dùng trong nhà và máy giặt để ở hướng Bắc. Phòng ở hướng Nam mùa hè thì mát mùa đông thì ấm, tuy rằng có hơi cũ nhưng không gian rất lớn. Tiền điện nước chia đôi, mỗi người bảy nghìn tiền gas. Vậy có được không?”
Cô đưa đại mĩ nhân đi thăm quan xung quanh, không ngờ rằng làm như vậy chính là đang dẫn sói vào nhà, cuộc sống cá nhân đều để lộ ra hết.
“Ban công này rất tiện lợi, buổi tối có thể vừa giặt quần áo vừa ngắm cảnh đêm.” Đường Tâm Nhu nhiệt tình giới thiệu, hi vọng có thể giải quyết xong việc tìm người thuê nhà trong hôm nay.
Bước ra ban công, chiếc áo lót màu trắng trước mặt lay động theo gió đập vào mũi hắn. Hắn nhìn chằm chằm, trầm mặc thật lâu, mắt ước lượng, nhẩm tính.
32D?
Con ngươi đen lén nhìn về phía bộ quần áo rộng thùng thình của cô. Trang phục lôi thôi, cẩu thả làm cho người ta rất khó tưởng tượng cỡ của cô là 32D.
Hắn lật đật kiểm tra nội y treo trên ban công nhà cô. Cái nào cái nấy xấu xí mỏng tang, vừa nhìn cũng biết là mua ở cửa hàng tạp hóa một trăm ba cái. Xem ra cô gái này không chỉ có bề ngoài luộm thuộm mà ngay cả đồ nội y cũng không bằng của hắn giả làm phụ nữ.
Mà thôi, dù sao hắn đến đây cũng không phải để tìm hiều cô gái này, hắn chỉ muốn ôm cây đợi thỏ, chờ tóm gọn hai tên còn lại. Tiền thưởng bị cô làm vuột mất, hắn sao có thể dễ dàng buông tha cho cô.
Hắn giả bộ rất vừa lòng, không cần tốn sức cũng có thể khiến cho đối phương cam tâm tình nguyện đưa hắn đi xem xét khắp nơi.
Ring… ring… Chuông cửa lại reo lên làm gián đoạn cuộc nói chuyện của hai người.
Đường Tâm Nhu biến sắc, giữ chặt tay “cô, đưa “cô” ra sau lưng mình, mắt hết sức cảnh giác nhìn chằm chằm cánh cửa. Bầu không khí trở nên ngưng đọng.
“Cô cứ ở yên trong này, đừng ra ngoài. Để tôi ra xem sao.” Sau khi dặn dò xong, Tâm Nhu nhẹ nhàng đi về phía cửa ra vào.
Cách cô nói chuyện dè dặt, cẩn thận, phảng phất như có chuyện gì nguy hiểm sắp xảy ra. Bản năng thợ săn thúc giục Đinh Vũ chuẩn bị chiến đấu, im lặng đi phía sau cô, bộ dạng giống hệt Tâm Nhu, hết sức chăm chú, nhìn chằm chằm vào cánh cửa, tập trung toàn bộ sức lực tại đôi mắt và hai tay.
Đưa mắt nhìn bốn phương, dù chỉ là một con kiến cũng không qua được mắt hắn.
Yên lặng nghe động tĩnh tám hướng, dù chỉ là một thanh âm rất nhỏ hắn cũng có thể đoán ra vị trí đối phương.
Tay hắn đã xác định được khấu súng giấu sẵn bên hông. Trong phạm vi mười mét đảm bảo bắn chính xác 99%, không phát nào trượt.
Chẳng lẽ hai tên Mai Côi Chi Lang còn lại đã tìm đến đây? Đinh Vũ thầm giật mình về độ nhạy bén của cô, bởi hắn không hề cảm thấy có sát khí, chẳng lẽ hắn đã trở nên chậm chạp rồi sao? Hay là sự nhạy bén của cô còn cao hơn của hắn?
Nếu đúng như vậy thì cô quả là một đối thủ đáng sợ!
Rất nhiều phán đoán thoáng hiện lên trong đầu Đinh Vũ, hắn ghé vào tai cô khẽ hỏi: