chút a, nếu không cẩn thận đem huynh đệ kia ‘sập’ xuống mặt ta thì làm sao bây giờ!
Vì vậy…não quạ đen của ta lại lần nữa phát tác…Quan tài giống như người bị trượt chân, lập tức nghiêng đi, ngay sau đó bắt đầu kịch liệt đảo quay cuồng. Con nhộng ta đây cùng với quan tài quay cuồng lăn lộn mấy vòng, tấm ván bị rung lắc đến di dịch, xoạch! Một ‘Vật thể’ đổ đè lên người ta cùng nhau quay cuồng…
Miệng ta há hốc hết cỡ, đó là bởi vì ta bị điểm trúng huyệt câm, la hoảng lên nhưng lại không ra tiếng!
Quan tài lăn lộn càng lúc càng kịch liệt, tiếng vang ầm ầm, chỉ chốc lát, nắp quan tài bị bật tung ra. Ngay lúc nắp quan tải bị mở ra ta hình như nghe được tiếng gọi của Đại biến thái. Nhưng không đợi ta nghe rõ lại, ta cùng vị ‘huynh đệ’ kia đã bị hất ra khỏi quan tài. Lúc đó ta mới phát hiện, quan tài đang bị lăn xuống một sườn núi rất dốc. Sau đó, quan tài lão huynh, xác chết lão huynh, cùng cái kén nhộng ta đây, cả ba tựa như cùng một lúc lăn lông lốc xuống chân núi.
Ừm, ta lăn cũng tương đối nhanh, bởi vì bị bao lại thành một con nhộng tròn nên lăn xuống vách núi nhanh hơn chăng.
Dọc theo đường lăn, bị cành cây, viên đá văng vào không ít, rốt cuộc đến lúc ta lăn xuống một vùng đất tương đối bằng phẳng mới có thể ngừng lại. Chỉ lát sau xác chết lão huynh cũng xoạch xoạch chạy tới, ngừng lại cách ta không xa, lại không thấy bóng dáng quan tài lão huynh chậm chạp kia đâu, có lẽ đang lúc lăn xuống đã nát bấy bỏ mình rồi.
Ta cứ nằm như vậy, tiếp tục bị cuốn trong bao nến không thể cử động. Hơi nghiêng phía bên đầu đại khái có một con sông, bởi vì ta nghe thấy có tiếng nước chảy, cũng cảm nhận được một chút hơi nước tỏa đến. Sắc trời rất nhanh liền hoàn toàn tối sầm xuống. Ta nhìn thấy phía xa xa bên sườn núi thoáng có ánh lửa lập lòe, cách đó không xa, xác chết trắng bệch được ánh trăng chiếu rọi càng trở nên đáng sợ khiếp người. Ta khóc không ra nước mắt. Trời ơi! Ai tới cứu ta với, cho dù là Đại biến thái cũng được mà!
Một đêm này là một đêm gian nan nhất cuộc đời ta. Trong các bụi cỏ chung quanh luôn phát ra âm thanh sàn sạt không biết là rắn hay con gì khác, đôi khi còn đi qua trên người ta, cũng sẽ có một vài con sâu nhỏ từ từ bò ngang trên mặt ta. Thẳng đến đêm khuya, nhiệt độ càng lúc càng thấp, ta rất muốn ngủ nhưng lại không dám ngủ, cứ như vậy mơ mơ màng màng, cuối cùng gắng gượng được đến hừng đông.
Xác chết cách đó không xa truyền đến mùi hôi thối càng lúc càng rõ. Ta đột nhiên cảm thấy, ta bây giờ ngoại trừ vẫn còn sống ra, cũng chẳng khác gì cái thi thể kia. Không thể động, không thể hô, kỳ thật mùi vị trên người phát ra cũng ngày càng khó chịu. Ta có chút tuyệt vọng nghĩ, có khi nào ta cùng với vị huynh đệ kia ở tại nơi này cùng nhau từ từ thối rữa…
Trong lúc ta gần như sụp đổ, chung quanh đột nhiên lưa thưa truyền đến tiếng bước chân, sau đó âm thanh càng lúc càng gần, trong đó còn có cả tiếng xì xầm nói chuyện.
Là người đến tìm ta sao? Ý chí sinh tồn của ta lại dấy lên, trong đầu nhen nhóm hy vọng.
Chỉ một lát sau, có tiếng bước chân một người đi về phía ta, càng lúc càng gần, cuối cùng đi đến trước mặt ta. Một bóng người đứng thẳng tắp phủ trùm lên người ta.
Là một nữ nhân mặc trang phục tỳ nữ nhìn ta chăm chú hồi lâu, cũng không nói gì. Mặt không chút biểu cảm. Nhìn thấy khiến ta phát lạnh. Nhìn bản mặt sắt cùng màu áo xanh điển hình của nàng, xem ra đây là người của Đại biến thái không lẫn vào đâu được.
Ta cũng nhìn lại nàng, trong ánh mắt bất giác lộ ra một tia cầu khẩn. Còn nhìn ta làm chi! Mau cứu người đi!
Một lúc lâu sau, lại có tiếng bước chân đi tới. Nữ nhân mặc trang phục tỳ nữ kia đột nhiên tỏ ra rất dữ tợn, một trảo đưa lên chộp lấy ta sau đó…ném xuống dòng sông phía sau…
Ta dần dần chìm xuống lòng sông, hình như mơ hồ nghe thấy một giọng nữ đang nói: “Nơi này không có!”
Sau đó rõ ràng là tiếng Đại biến thái rống lên giận dữ: “Tiếp tục tìm! ! !”
Ta không biết ta chìm trong nước bao lâu, bởi vì ta thật sự đã chịu không nổi nữa, bị ngất đi rồi = =!
Đến lúc ta tỉnh lại là bị…đông lạnh mà tỉnh-! Vận khí của ta cũng không tệ, bị giạt vào bờ, nhưng cả người ướt sũng, lại bao lâu rồi không có ăn gì khiến ta rét run bần bật. Vì vậy ý thức lại bắt đầu trở nên mơ hồ, mơ hồ chỉ cảm thấy dòng sông nhìn rất quen mắt, sau đó đột nhiên nhớ ra! Đây không phải là, con sông ngày trước Cẩu nhi ca nhặt ta về sao?
Ha ha, đi một vòng, cuối cùng lại trở về chỗ cũ. Ta tự giễu, mơ mơ màng màng lại thấy chóng mặt.
Trong lúc hôn mê, hình như ta mơ thấy ba của ta thời hiện đại, ông đã mất từ hồi ta còn học sơ trung, trong một trận thanh toán đẫm máu.
Ba nhìn ta, vỗ về xoa xoa đầu ta nói: “Bảo bối ngoan, chịu ủy khuất sao? Nếu chơi không vui thì trở về, ba ba sẽ chăm sóc ngươi! Làm con gái của ta, nhất định phải vui vẻ, cười lên nào! Ha ha ha ha ặc!”
Sau đó, ta lại thấy được mấy người anh em thân yêu trong bang của ta, bọn họ vô cùng kích động, toàn thân như bốc hỏa, la hét ầm ĩ. To gan! Ai dám khi dễ bảo bối bang chúng ta, các huynh đệ! Chúng ta lên, ai để cho bảo bối chịu thiệt liền không phải là đàn ông.
Tiếp theo ta lại thấy huynh đệ một lòng đi theo ta xông vào trong đường bang đối phương, đại tiểu thư, không phải sợ, chúng ta giúp ngươi báo thù…
Rất nhiều rất nhiều, một màn lại một màn thời hiện đại tua đi tua lại trong đầu ta như một thước phim. Ba ba, các anh em, tiểu Như….Ta rất nhớ các người…
Cho nên, khi ta một lần nữa … tỉnh lại, mặc dù ta đã có thể cử động, đã có thể nói chuyện, trên người cũng đã được tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, khí lực toàn thân cũng khôi phục rất tốt, nhưng bản thân lại không muốn động đậy, chỉ ngơ ngác nhìn lên trần nhà. Nước mắt, cứ từng giọt từng giọt lặng lẽ chảy xuống không ngừng.
Từ nhỏ, ba đã rèn luyện ta bất kể gặp phải chuyện gì, tuyệt đối không thể khóc! Cho dù bị phạt rớt vài miếng thịt, cũng phải nhẫn nhịn mà cười. Chỉ là lần này, ta thật sự nhịn không được. Ba, để con khóc một lần thôi, khóc xong sẽ không sao nữa!
Nước mắt ta không ngừng từ khóe mắt chảy ra, đột nhiên có một bàn tay nhẹ nhàng giúp ta lau đi. Cứ mỗi giọt nước mắt rơi, bàn tay kia lại dịu dàng giúp ta lau đi một lần. Không nói chuyện, cũng không có động tác gì khác, người kia cứ như vậy kiên trì lau nước mắt cho ta, mãi cho đến khi ta khóc xong.
Quay đầu lại, ta nhìn thấy một người con trai hiền hòa, so về tướng mạo có nhỉnh hơn Cẩu nhi ca một chút nhưng còn kém xa Đại biến thái và Lục mỹ nam. Nhưng trên người hắn lại tỏa ra một loại khí tức nhu hòa ấm áp mà người khác không có, khiến ta cảm thấy vô cùng thoải mái. Người này nhìn thấy ta đang nhìn hắn.
“Tỷ tỷ, tại sao ngươi lại khóc thương tâm như vậy? !” Người vừa mở miệng hỏi, giọng nói rõ ràng là của một người đàn ông trưởng thành, nhưng ngữ điệu lại giống như đứa trẻ tám tuổi!
Gọi là…tỷ tỷ? ! ! ! ! ! Chẳng lẽ là gọi ta? Đại thúc = =! Lạy ngươi luôn, ta nơi nào nhìn giống là tỷ tỷ của ngươi?
Có lẽ nghe được trong phòng có tiếng nói chuyện, lập tức có người đẩy cửa phòng đi vào.
“Vị cô nương này, ngươi tỉnh rồi?” Một lão bá bá mặt mũi hiền lành thấy ta tỉnh lại, gật đầu nói.
“Ừm.” ta gật đầu. “Nơi này là?” Ta hỏi lão bá bá.
“Nơi này là Ly viên, ngày hôm trước tiểu tỳ nhà ta ra ngoài giặt đồ phát hiện được ngươi ở bờ sông. Tốt rồi! Đây chính là đồ của cô nương?” Lão bá bá vừa trả lời vừa đưa đồ cho ta.
Ta vội vàng tiếp nhận dtdd, thử khởi động máy, may quá, không bị hư hỏng gì.
“Xin hỏi cô nương nhà ở nơi nào. Nếu cô tỉnh rồi, ta cũng sẽ sắp xếp người đưa cô về.” Lão bá bá tiếp tục nói.
“Nhà?” Ta thoáng sửng sốt, về Linh Sơn sao? Không biết Tiểu Lôi và Tiểu Chu Tước bây giờ thế nào, Dương Chi Hách có … chăm sóc tốt cho bọn họ hay không.
“Không cần, không cần, ta không cho tỷ tỷ về nhà. Tỷ tỷ ở đây. Tỷ tỷ làm cô dâu của ta có được hay không?” Chàng trai vừa nãy vẫn kiên trì lau nước mắt cho ta đột nhiên náo loạn.
“Thiếu gia, không được làm loạn. Cô nương nhà người ta, không được đùa giỡn như vậy!” lão bá bá nhẹ giọng mắng chàng trai kia. Sau đó ngượng ngùng nhìn ta nói: “Cô nương, thật thất lễ. Thiếu gia nhà ta vì khi còn nhỏ trải qua một cơn bạo bệnh, lúc tỉnh lại đầu óc liền hồ đồ, hành vi xử sự y như một đứa trẻ không lớn lên được. Những gì thiếu gia nói lúc nãy, mong cô nương bỏ qua cho.”
Thì ra là một đứa trẻ ngây ngốc, ta thương tiếc nhìn chàng trai.
“Không sao đâu-, thiếu gia nhà ngươi…rất tốt.” Ta nhớ lại lúc nãy hắn cứ lặng lẽ giúp ta lau nước mắt mà trả lời.
“Đúng đúng đúng, cô nương nói rất đúng nha. Thiếu gia nhà ta tuy là có hơi ngây dại, nhưng tâm địa chính thực rất tốt!” lão bá bá thấy ta khen thiếu gia nhà bọn họ thì hơi kích động.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ta rất tốt-, ta rất ngoan-, ngươi ở lại với ta có được hay không ~” chàng trai dễ thương kia làm nũng
“Thiếu gia, đừng làm rộn. Chúng ta hai ngày sau sẽ vào kinh-, cô nương người ta nếu có lưu lại cũng không thể cùng chơi với người được đâu.” Lão bá bá nhẹ nhàng mắng yêu, trong ánh mắt tràn ngập sự cưng chiều.
“Vậy tỷ tỷ theo ta cùng đi kinh thành nha!” chàng trai dẩu môi lên, lôi kéo tay ta không buông. Không biết tại sao, ta trông thấy bộ dáng hắn dẩu dẩu môi, lại cảm thấy vô cùng đáng yêu!
“Vậy…”Lão bá bá nhìn ta dò hỏi.
“Không sao đâu-.” Ta mỉm cười với lão bá bá “Vừa lúc ta cũng muốn lên kinh thành, vậy cùng đi cũng tốt.”
“Vậy…thật tốt quá! Đa tạ cô nương.” lão bá bá kích động cảm tạ.
Ta lắc đầu. “Không có gì-, là ta cần phải cảm ơn các ngươi đã cứu mạng ta. Ta thật là vô ý, các ngươi đã cứu ta, ta nên làm gì giúp lại mới phải.”
“Ai bắt tỷ tỷ làm việc, tỷ tỷ chơi với ta là được.” chàng trai kia lại làm nũng.
“Được, tỷ tỷ chơi với ngươi.” ta khẽ vẩy cái mũi hắn.
“Thật sự rất cảm tạ cô nương!” lão bá bá cúi đầu.
Chàng trai kia lại đột nhiên tiến lại gần hôn nhẹ ta một cái, sau đó hoan hỉ nhẹ giọng nói bên tai ta: “Tỷ tỷ, ta còn muốn ngươi làm vợ ta!” Nói xong còn đắc ý nhìn ta.