m nhìn cô. “Liếc mắt đưa tình với những người đàn ông khác, như thế nào? Cô nghĩ như vậy có thể khiến cho tôi chú ý? Cô thiếu đàn ông như vậy sao?”
“Đúng vậy, em thiếu đàn ông.” Đan Tiểu Phù hất tóc, mắt đẹp kiều mỵ khiêu khích liếc hắn.“Vậy thì sao? Liên quan gì đến anh? Hay là…… anh đang ghen?”
“Ghen?” Thiệu Duẫn khinh thường xuy hừ. “Đan Tiểu Phù, cô đừng tự mình đa tình, cô có cái gì đáng giá để cho tôi ghen?”
“Vậy anh tức giận cái gì?” Cô không vì hắn nói mà tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn kề sát hắn, gằn từng tiếng, khinh mạn hỏi: “Vì sao lại kéo em rời đi? Dựa vào cái gì dùng loại tư thái giọng điệu này chất vấn em?”
“Tôi……” Thiệu Duẫn bị cô hỏi á khẩu không trả lời được, cuối cùng chỉ có thể tức giận nhìn cô.“Cô dám nói cô không cố ý khiến tôi chú ý sao?”
“Em có nha!” Đan Tiểu Phù thành thật thừa nhận, mà cô thừa nhận làm cho hắn sửng sốt, dường như không ngờ cô sẽ trả lời trực tiếp như vậy.
“Em muốn khiến anh chú ý! Hơn nữa, em thành công rồi, không phải sao?” Cô cười vừa ngọt lại đắc ý, giống như ác ma nhỏ.
“Cô……” Thiệu Duẫn tức giận đến cắn răng.
Cô nhìn hắn, mắt đẹp lộ ra dụ hoặc.“Vậy còn anh? Vì sao chú ý em? Là để ý em sao? Vì sao tức giận? Bởi vì ghen tị sao?”
“Đương nhiên không phải!“Hắn nhanh chóng phủ nhận.
“Hả? Vậy vì sao anh tức giận kéo em rời đi?” Cô ép hỏi.
“Tôi…… Tôi chỉ nhìn không được.” Thiệu Duẫn trừng mắt nhìn cô.“Cô thân con gái lại khiêu khích đàn ông trước công chúng, có biết không xấu hổ?
“Vậy anh đừng nhìn!” Cô đẩy hắn ra,“Anh về đi! Đừng tới quán bar nữa, em cũng không muốn làm anh chướng mắt.” Nói xong, cô xoay người định đi tới quán bar.
Cô gái này!
Thiệu Duẫn giận trừng cô, không cho cô rời đi, lập tức vươn tay bắt lấy cô.“Đan Tiểu Phù!”
“Làm sao?“Đan Tiểu Phù ngoái đầu nhìn lại, cũng không bỏ tay hắn ra, thậm chí chủ động lại gần hắn, nhìn hắn gợi lên một chút tươi cười ngọt ngào.“Không muốn em đi quán bar sao?”
Thiệu Duẫn không trả lời, chỉ cầm tay cô thật chặt, sắc mặt rất là khó coi.
Hắn cũng không biết mình muốn làm gì, chỉ là nhìn cô lại muốn quay về quán bar, nghĩ đến khả năng cô lại ngả ngớn nói cười với những người đàn ông đó, thậm chí còn có thể ngồi lên đùi Đồ Vu Luân hay là những người đàn ông khác, hôn môi với bọn họ…… Càng nghĩ hắn càng căm tức.
Nhìn đến vẻ mặt âm trầm của hắn, Đan Tiểu Phù cười càng ngọt, ngón tay làm nũng vẽ vòng tròn trước ngực hắn.
“Chỉ cần anh thành thật thừa nhận, em liền ngoan ngoãn nghe lời anh nói.”
Thiệu Duẫn mím môi trừng cô, mà cô lại kiều mỵ nhìn lại, chờ hắn mở miệng; Hắn biết, nếu hắn không làm như cô mong muốn cô thật sự sẽ trở về quán bar.
Cô gái này không có gì làm không được!
Mà hắn không muốn như cô mong muốn, dù cô muốn đi quán bar hay không, cùng người đàn ông khác như thế nào, cũng không liên quan đến hắn. Hắn căn bản không muốn để ý cô gái này.
Hắn nói cho chính mình như vậy, đây cũng là nội tâm của hắn, nhưng mà…… Chết tiệt! Hắn quả thật không muốn cô trở về quán bar!
Khuôn mặt anh tuấn hung ác nham hiểm, hắn giãy dụa trong lòng.
“Hửm?” Cô nhíu mày.
Lạnh mặt, Thiệu Duẫn không mở miệng, nhưng lại cứng ngắc, gật đầu cực kỳ nhẹ.
Đan Tiểu Phù thiếu chút cười, nhưng cô cố gắng nhịn, biết đây là cực hạn của người đàn ông này, nếu làm quá đáng, hắn thật sự sẽ tức giận chạy lấy người.
Bởi vậy, cô có chừng có mực, mềm mại ôm lấy hắn, đem mặt vào ngực hắn, thuận theo trả lời.
“Được, em nghe lời anh.”
Lời của cô làm cho sắc mặt khó coi của Thiệu Duẫn hơi dịu, vốn một bụng lửa, cũng vì tư thái ngoan ngoãn của cô mà hơi vơi, nhưng hắn vẫn không hé răng, cũng không từ chối cô lại gần.
Biết người đàn ông này sĩ diện, Đan Tiểu Phù chủ động ôm lấy tay hắn, thấy hắn không từ chối, cười trộm ở trong lòng một chút, sau đó ngẩng đầu, giống như cô gái nhỏ làm nũng xem xét hắn.
“Vậy đưa em về nhà, được không?”
Thiệu Duẫn hơi nhếch môi, cô yêu cầu làm cho tâm tình của hắn tốt một chút, nhưng sắc mặt vẫn rất lạnh, xoay người không nói gì nắm tay cô đi về hướng nhà cô.
Nhịn cười, Đan Tiểu Phù ngoan ngoãn đi theo hắn, thậm chí còn chủ động ôm lấy cánh tay hắn, tay bị hắn cầm nhẹ động, sau đó mười ngón giao nhau.
Thiệu Duẫn hơi dừng bước, nhưng cũng không nói gì, ngón tay thon dài nắm lấy tay cô, mà bước chân cũng chậm lại, không đi nhanh nữa, làm cô theo không kịp.
Chỉ là khuôn mặt kia, không tươi cười, môi mỏng đẹp vẫn mím chặt.
Đan Tiểu Phù trộm dò xét hắn, cảm thấy cá tính người đàn ông này thực không được tự nhiên, rõ ràng không còn tức giận, lại còn giả vờ! Nhưng cô cũng không vạch trần, ngoan ngõa để cho hắn nắm.
Chỉ chốc lát sau, đã đến cửa nhà cô.
Hắn dừng bước, buông tay, mặt không thay đổi thái độ.
Người đàn ông ngây thơ, Đan Tiểu Phù cười trong lòng, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại mười phần hồn nhiên,“Em vào nha!”
Hắn không trả lời.
Thấy hắn không nói lời nào, Đan Tiểu Phù đành phải chủ động.“Không cho em một cái hôn tạm biệt sao?”
Lời của cô làm cho hắn xoay người bước đi, không làm như cô mong muốn.
“Môi người ta còn có cảm giác Allen hôn qua……”
Cô gái này…… Thiệu Duẫn dừng bước, rõ ràng không muốn để ý cô, nhưng vẫn bị lời của cô ảnh hưởng.
Đan Tiểu Phù đi đến trước mặt hắn, không nhìn khuôn mặt anh tuấn trầm ngưng, kiễng chân, chủ động vươn tay vòng lấy cổ hắn, sau đó chạm nhẹ môi hắn.
Một chút, hai cái, ba cái……
Đối phương vẫn không phản ứng, được rồi……
“Đầu lưỡi Allen có vói vào…… Ưm!” Nói còn chưa nói xong, người đàn ông lập tức thô bạo hôn miệng cô, bàn tay giữ lấy gáy của cô, đầu lưỡi lửa nóng cuồng tiến vào miệng ngọt.
Biết rõ cô cố ý muốn kích hắn phản ứng, nhưng hắn vẫn không thể khắc chế, hoặc là hắn cũng muốn hôn cô, muốn lau hết toàn bộ hơi thở của người đàn ông khác dính lên người cô.
Hơn nữa……
Đầu lưỡi liếm cái lưỡi thơm tho, duyện trong cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào, nghe cô nhẹ nhàng thở, phản ứng thành thực lại nhiệt tình đủ để kích thích dục vọng của đàn ông.
Hắn liếm duyện cái lưỡi mềm mại, một miếng một miếng cắn nuốt hơi thở của cô, làm cho cô nhũn ra trong lòng hắn, vì hắn hôn mà than nhẹ, hoàn toàn lau đi dấu vết người khác lưu lại.
Đan Tiểu Phù thở gấp rời khỏi hắn, môi hai người tạm thời tách ra, vẫn gần sát, hô hấp hỗn loạn mà nóng rực.
Cô xem xét hắn, mắt đẹp vì nụ hôn vừa rồi mà có một tầng nước, hai má cũng ửng đỏ, cánh môi vì hắn hôn mà ửng đỏ hơi sưng.
Mà ánh mắt của hắn nóng cháy, tản ra dục vọng đàn ông, chỉ là hắn vẫn áp xuống, lý trí nói hắn nên buông cô ra ; Nhưng cô gái trong lòng vẫn không buông tha hắn.
Vươn phấn lưỡi, cô khẽ liếm môi của hắn, giọng nói mềm mại lại lại mê người. “Anh muốn vào uống ly trà không?”
Thiệu Duẫn nhìn cô, mà cô lại khiêu khích khẽ cắn môi của hắn.
Hắn biết đi vào không chỉ uống trà, cô gái này đào hố, đang dụ dỗ hắn nhảy xuống, hơn nữa không chút nào che đậy ý đồ.
Nhất cử nhất động của cô đều khiêu khích hắn, dụ hoặc hắn.
Hắn biết, cũng thực hiểu được.
Hắn có thể từ chối, cũng nên từ chối, hắn không muốn chạm vào cô gái này, hắn muốn cách xa cô, bảo trì khoảng cách với cô, hắn căn bản không có nửa điểm hảo cảm với cô gái này.
Chuyện phát sinh đến mức này đã là ngoài dự kiến của hắn, hắn nên dừng lại, cạm bẫy này quá mức nguy hiểm, hắn không thể bước vào.
Lý trí không ngừng giao chiến trong đầu, hắn nhìn cô chằm chằm, mà cô lại chậm rãi rũ mắt, cánh môi chậm rãi rời xa hắn, thân thể thơm tho mềm mại cũng dần dần cách xa, hai tay ôm cổ hắn chậm rãi buông.
Không kịp suy nghĩ, hắn đã bắt lấy tay cô.
Cô nâng mắt, còn chưa mở miệng, môi lại bị phủ lên, hôn lần này như mưa rền gió dữ, cuồng mạnh đoạt lấy hô hấp của cô, cánh tay hữu lực ôm lấy cô, xoay người đi vào phòng.