uắc rực rỡ. Bên người hắn là một người gầy áo đen, xấu xí, thật giống như một con dơi, quả nhiên là Đỗ Minh.
Thanh âm trầm thấp tại bên tai: "Có thể đứng dậy không?" Đau đớn tựa như bị dao găm đâm trúng, chạy dọc trong máu xương, nàng cơ hồ khó có thể cất lời. Hắn đưa tay vòng qua vai nàng, thuận thế đem nửa người nàng dựa vào trong ngực mình. Phản Ảnh giống như bị khí thế của hắn trấn áp, kìm lòng không được mở ra.
Nàng nhẹ nhàng thở ra, cố đứng lên, trên tay hắn bỗng nhiên nặng, ánh mắt lợi hại: "Đau đến như vậy, ngươi còn chứng tỏ cái gì." Thượng Quan Mạn bất động, nếu từ chối nữa, lại lộ vẻ kiểu cách, lại thở hắt ra: "Đa tạ Đại nhân, ta nghỉ một lát sẽ không sao."
Một tiếng Đại nhân, làm cho ánh mắt của hắn thay đổi liên tục.
Đỗ Minh nâng hành lý chứa hộp sơn đen tung lên, lại nhẹ nhàng tiếp được, dường như cảm thấy ném không đủ cao, lại tiếp tục tung hứng... Thượng Quan Mạn chỉ cảm thấy túi kia có hoa văn làm nhức mắt nàng. Nếu hắn biết rõ bên trong là ngọc tỷ truyền quốc truyền lưu ngàn năm, còn có thể ngang nhiên tung hứng như vậy hay không.
Hách Liên Du mở miệng: "Ngươi đang tranh đoạt thứ này."
Nếu ngọc tỷ rơi vào trong tay hắn... Trực giác cảm thấy cực kỳ nguy hiểm. Trong đầu nàng lập tức có tiếng chuông vang lên mãnh liệt, lưng cũng không tự giác cứng lại, nhất thời quên cả đau, lại chỉ sợ giấu đầu hở đuôi, càng khiến hắn hứng thú, nói: "Nhìn có vẻ khả nghi, cùng xem một chút nào."
"Uh." Hắn mỉm cười: "Không biết bên trong là vật gì."
Nàng không dám chớp mắt, cười nói: "Thực sự chưa kịp xem."
Hắn lại nheo mắt, ánh mắt sâu xa, ung dung nói một câu: "Có lẽ là vật quan trọng." Tim nàng bỗng nhiên bị xiết chặt, tự nhiên kéo căng. Đây có thể nói là đồ vật đại biểu cho giang sơn xã tắc, quyết định vận mạng mọi người. Cuống họng nàng khô cứng, chỉ sợ hắn nhất thời cao hứng sẽ nói, mở ra nhìn một cái. Vật kia đang trên tay Đỗ Minh, muốn mở ra rất dễ dàng.
Huống hồ cuối cùng là hắn giành được. Tuy là nàng phát hiện trước, nhưng kẻ mạnh là kẻ chiến thắng. Nàng tâm phục khẩu phục. Bên cạnh của hắn, đương nhiên toàn là tàng long ngọa hổ. Nhưng vật kia lại không thể rơi vào trong tay hắn.
Hắn cũng rốt cuộc không nói gì, chỉ giữ bờ vai nàng nâng dậy, nói: "Khá hơn chút chưa?"
Tất cả tâm tư của nàng đang ở trên ngọc tỷ, trên bụng cũng không còn cảm giác đau đớn như trước, có lẽ nghỉ ngơi chút, đã giảm bớt rất nhiều. Hắn lại cúi đầu, hơi thở ấm áp phất tại bên tai: "Vì sao lại trốn tránh ta."
Nàng buồn bực, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này. Phản Ảnh, Hồng Phi đều giương mắt nhìn hai người. Nàng không tiện nhiều lời, hơi giãy đầu vai, mắt thấy hàng mi dày của hắn đặc biệt có một tầng bóng đen trên đôi mắt màu lam. Ánh mắt kia, lại làm cho người nhìn không thật, nàng vội quay đầu nở nụ cười: "Đại nhân đang nói cái gì."
Hắn cười khẽ, tiếng nói trầm thấp: "Gọi là Tử Thanh nghe một chút."
Nàng sững người, quay phắt đầu nhìn hắn, đây là tình huống gì, hắn có ý gì?
Hắn càng vui vẻ, nhưng lại giống như đang uy hiếp và dụ dỗ một đứa bé: "Nếu gọi, ta đem cái hộp kia cho ngươi."
Thượng Quan Mạn không biết nên khóc hay cười: "Đại nhân đang nói giỡn với tại hạ sao?" Phân lượng của ngọc tỷ truyền quốc, gọi hắn một tiếng "Tử Thanh" liền chắp tay dâng cho người ta sao?
Thần sắc Hách Liên Du không hề giống như đang đùa: "Cơ hội chỉ có một lần." Hồng Phi duỗi cánh tay tới. Thượng Quan Mạn thuận thế thoát ra khỏi hai tay của hắn, ánh mắt Hách Liên Du lạnh lẽo: "Chúng ta đi."