n giờ vẫn nhìn không thấu. Nàng quay mặt nhìn hắn, cười đến mức điên đảo chúng sinh: "Vậy Đại nhân muốn cái gì từ ta?" Nàng đẩy cửa sổ đứng dậy, hai tay áo như cánh, làm một tư thế nhào vào lồng ngực của hắn, hắn nhíu mày nhìn nàng. Hai tay nàng đã vin lên vai hắn, tóc đen mang theo ánh sáng màu trân châu chảy xuôi đầu vai, khoang mũi đều là hương ngọt như lan của nàng. Đôi mắt của hắn bỗng nhiên chuyển sâu, ngón tay nắm chặt ly rượu nhỏ, chỉ cảm thấy hơi thở của nàng lướt bên tai, hàm chứa cười nói nhỏ: "Chỉ e Đại nhân sẽ không được gì." Cánh môi mềm mại, ấm áp dán tại trên tai, đốt ngón tay của hắn cương cứng, sau một khắc, vành tai kịch liệt đau đớn, thân thể hắn bỗng nhiên chấn động. Nàng đã cách xa hắn vài bước, bước đi không quay đầu lại, cảnh này chỉ diễn ra trong chốc lát, xác thực như cảnh mộng.
Hắn vẫn đứng ở đó, đưa ngón tay nhẹ nhàng vân vê vành tai, nở nụ cười.
Ngồi vào chỗ lần nữa, mọi người đã ngà ngà say, bưng ly rượu mĩm cười nói: "Sau khi Cố công tử đi ra ngoài, Hách Liên Đại nhân cũng rời tiệc, còn tưởng rằng hai người đến nơi khác gặp gỡ." Thượng Quan Mạn cười nói: "Tại hạ chẳng qua chỉ là một kẻ thảo dân, làm gì có vinh hạnh lớn đó." Mọi người cười vang, chốc lát, Hách Liên Du cũng thong dong vào phòng, mọi người vội ào đến, có người mắt tinh nhìn thấy dấu răng trên tai hắn, vội cười nói: "Đại nhân diễm phúc khôn cùng, chỉ trong chốc lát, đã có nữ tử yêu thương nhung nhớ."
Hách Liên Du nghe xong lại thập phần hưởng thụ, vô tình mà cố ý đảo mắt qua Thượng Quan Mạn, cười nói: "Nội tử (thê tử) dã man, khiến chư vị chê cười."
Mọi người nhất thời có chút ngu ngơ, chưa từng nghe hắn cưới vợ, sao lại xưng là "Nội tử". Nhưng mọi người ở đây đều là lão luyện thương trường, tự biết không nên hỏi, thấy tâm tình Hách Liên Du hình như không tồi, liền cười ha ha, nhưng không thấy Thượng Quan Mạn đột nhiên đỏ mặt..
Hắn cười thầm nàng dã man, lại còn xưng nàng nội tử?!
Không khỏi nhíu mày lạnh lùng trừng mắt, Hách Liên Du đứng ở trong đám người, vẫn làm như không nhìn thấy.
Trong mắt nàng, lại có một tia mất mát lóe lên rồi biến mất.
Ánh mắt Hàn gia thâm thúy, cười đến ý vị sâu xa gắp thức ăn cho nàng: "Công tử gầy yếu như vậy, vẫn nên ăn chút ít."
Nàng chỉ cảm thấy ánh mắt kia dường như có thể nhìn thấu tâm tư của nàng, lại ôn nhã cười về, cũng gắp món ăn: "Hàn gia ngày lo trăm việc, càng nên ăn nhiều mới phải."
Hàn gia vui vẻ hơn, hỏi như vô tình: "Xem cử chỉ của công tử, có thể biết là công tử nhà giàu, sao không đọc sách để làm quan, lại muốn kinh doanh?"
Nàng cười khẽ: "Tại hạ cũng muốn biết, Hàn gia khí độ phi phàm, sao cũng như tại hạ?"
Câu trả lời thật khéo léo, nâng đối phương lên, lại tránh nặng tìm nhẹ đem vấn đề đá trở về.
Hàn gia cười có phần sung sướng. Ánh mắt lơ đãng gặp Hách Liên Du hờ hững nhìn về bên này, lông mày khẽ động. Hàn gia cúi mắt xuống mím một ngụm rượu, lại giương mắt, có bóng lam chậm rãi đi tới hướng bên này. Hắn cười nói: "Công tử nói đâu phải, công tử hình như có quan hệ sâu với Hách Liên Đại nhân, về sau ta cũng muốn dựa vào công tử."
Nàng mỉm cười kinh ngạc, Hàn gia nói thế không hợp với lẽ thường, chẳng lẽ có bẫy rập gì dẫn nàng? Cẩn thận đáp: "Hàn gia đề cao tại hạ rồi, tại hạ cùng với vị Đại nhân kia vốn không quen biết, còn muốn xin Hàn gia tiến cử mới phải."
Một tiếng động nặng nề vang lên, chỉ cảm thấy mặt bàn có chút rung động. Tay áo màu lam thêu chỉ vàng bỗng nhiên chống bên người nàng, lộ ra đốt ngón tay thon dài có lực. Thân thể nàng căng cứng, quanh thân chỉ ngửi thấy hương bạc hà quen thuộc trên người hắn. Hách Liên Du cúi người ghé vào bên tai nàng, tiếng nói lạnh như ma âm, chỉ nghe hắn cười nhẹ: "Nếu công tử muốn thân cận với ta, đâu còn cần Hàn gia tiến cử." Nặng nề cầm cổ tay của nàng, cũng không để ý mọi người trong phòng, chỉ kéo nàng lảo đảo ra ngoài.