c gái hơn năm mươi tuổi, vào đây sau một vụ tai nạn giao thông, giờ đã gần như hoàn toàn khỏi hẳn, chỉ cần truyền dịch thêm vài hôm là được. Mọi việc được tiến hành vô cùng thuận lợi, Tiêu Thỏ từ tốn làm các bước mà giáo viên ở trường đã chỉ dẫn, vô cùng dễ dàng tìm thấy tĩnh mạch, rồi chọc kim tiêm vào dưới da. Vậy là lần đầu tiên thực hành của nàng đã kết thúc hoàn hảo.
Tháo nốt sợi dây cao su thắt chặt tay bệnh nhân, Tiêu Thỏ cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Bỗng nàng nghe thấy tiếng động lạ sau lưng, quay lại hóa ra là Giang Hồ đã đứng đó tự lúc nào, đang mỉm cười nhìn nàng.
“Lần đầu truyền dịch cho bệnh nhân à?” Rời khỏi phòng bệnh xong, Giang Hồ mới hỏi Tiêu Thỏ.
“Lúc đi tập quân sự em có cắm kim truyền cho Nghê Nhĩ Tư một lần, có điều lần đó em chưa biết cách, khiến tay con bé sưng lên một thời gian.”
“Không sao, ai cũng có lần đầu tiên cả thôi, từ từ sẽ tiến bộ hơn.” Giang Hồ nhìn nàng âu yếm, cơ mà ánh mắt của anh ta lại khiến Tiêu Thỏ sợ hãi. Thật ra từ sau lần đi thăm bệnh nọ Giang Hồ cầm tay nàng không buông, nàng vẫn cố gắng hết sức tránh mặt anh ta nhiều nhất có thể. Một là để tránh việc Bạch Tố lại hiểu lầm, hai cũng vì chính mình nữa. Dù gì Giang Hồ cũng là con trai viện trưởng, trong bệnh viện có cả một dãy dài các cô gái chưa chồng hăm he nhìn nàng như lang như sói, nàng không muốn thành cái gai trong mắt bọn họ.
“Thỏ Thỏ, em…”
Anh ta còn chưa nói hết câu, Tiêu Thỏ đã bất giác lùi lại một bước.
Giang Hồ thật bất đắc dĩ, cười khổ. “Em chán ghét anh tới thế cơ à?” Ánh mắt có chút bi thương.
Tiêu Thỏ cũng hơi ngại ngùng. “Sư huynh không nên hiểu nhầm, không phải em chán ghét anh, mà chỉ là…” Chỉ là chán ghét việc anh suốt ngày vươn tay định phi lễ em thôi.
Giang Hồ dĩ nhiên không đọc được suy nghĩ của Tiêu Thỏ, nên bước lại gần hơn. “Em đã không chán ghét anh, tại sao lại tránh anh thế?”
Tiêu Thỏ giật lùi. “Em, em nào có…”
“Thật không?” Anh ta tiếp tục tiến lại.
Là giả đó! Tiêu Thỏ thầm nghĩ, rồi bắt đầu chăm chú suy nghĩ xem có nên tiếp tục nện cho anh ta một trận nữa không. Nơi này là nơi công cộng, một y tá bé nhỏ như nàng lại đánh bác sĩ, có lẽ sẽ ảnh hưởng không tốt…
Còn đang nghĩ ngợi, bỗng nàng thấy Giang Hồ dừng phắt lại không tiến tới nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm sau lưng nàng.
Tiêu Thỏ quay đầu lại, trong giây lát bỗng thấy tâm trạng hoàn toàn giãn ra.
Là Lăng Siêu.
“Sao anh lại tới đây?”
Tiêu Thỏ chạy tới khoác tay Lăng Siêu, gương mặt hân hoan ánh mắt tươi cười đập thẳng vào mắt Giang Hồ, khiến trong lòng anh ta bỗng hẫng một cái, môi nhếch lên một nụ cười chua chát.
“Bác sĩ Giang, tôi muốn thay mặt Thỏ Thỏ xin phép cho cô ấy nghỉ nửa tiếng.” Lăng Siêu thản nhiên nhìn Giang Hồ.
Giang Hồ rất muốn cự tuyệt, nhưng thấy ánh mắt mong chờ của Tiêu Thỏ, câu từ chối lại không thốt nên lời, đành yên lặng nhìn hai người kia khẽ gật đầu.
Lăng Siêu không nói gì thêm, nắm tay Tiêu Thỏ bước ra ngoài.
Bên ngoài tòa nhà này vừa hay có một cái bệ cao, Tiêu Thỏ bị Lăng Siêu kéo tay bước tới đó, chẳng hiểu vì sao hắn bỗng xuất hiện, lại càng không hiểu sao tự nhiên lại lôi kéo mình ra ngoài này.
Hai người ra tới nơi, Lăng Siêu bỗng dừng bước, quay người lại nhìn nàng chằm chằm.
Đã một tuần không gặp, bỗng dưng hắn lại xuất hiện, lại dùng ánh mắt nóng bỏng đó nhìn mình chăm chú. Tiêu Thỏ bỗng có cảm giác là lạ, hơi hơi khẩn trương, lại thắc thỏm không yên, rồi thêm chút thẹn thùng, thật không khác nào… thiếu nữ nổi lòng xuân. Nghĩ tới đây nàng bỗng đỏ bừng hai má. Dù cho Giang Hồ lúc nãy có lại gần mình, nhưng trong lòng nàng không hề có cảm giác này, mà giờ chỉ cần Lăng Siêu nhìn nàng chăm chú lại có thể khiến nàng nhộn nhạo xuân tâm.
Thấy gương mặt Tiêu Thỏ vốn trắng trẻo giờ lại đỏ ửng lên thẹn thùng, cơn tức giận không tên trong lòng Lăng Siêu bỗng vơi đi không ít. Quả thật hắn tin tưởng Thỏ Thỏ sẽ không phản bội lại lòng tin của mình, thế nhưng hồi nãy chứng kiến hai người đứng gần nhau như thế, lòng hắn vẫn không tránh khỏi trầm xuống, một cơn lửa giận từ đâu âm ỉ cháy lên.
Tiêu Thỏ nào có biết Lăng Siêu đang nghĩ gì. Nàng chỉ biết còn cứ đứng yên thế, nàng sẽ thành một quả cà chua chín mất, nên vì lo lắng cho làn da mỹ miều, nàng vẫn quyết định lên tiếng trước.
“Sao anh lại đến đây?”
“Thế anh không được đến à?” Lăng Siêu hỏi lại.
“Ơ…” Tiêu Thỏ ngẩn ra. “Ý em không phải thế. Em là muốn hỏi sao hôm nay tự dưng anh lại rảnh rỗi thế?” Hôm nay là thứ tư, theo lẽ thường thì Lăng Siêu phải đi làm mới đúng chứ, sao tự dưng lại xuất hiện nơi này.
“Anh xin nghỉ làm một ngày.”
“Hả?” Tiêu Thỏ kinh hãi. “Anh xin nghỉ làm chỉ để đến gặp em?”
Lăng Siêu nhướng mày. “Không được à?”
Tiêu Thỏ nóng ruột. “Công việc quan trọng thế, sao anh lại xin nghỉ?”
“Vì anh có việc quan trọng hơn công việc đang chờ anh.”
“Việc gì?”
“Gặp em.” Hắn ta vừa nói, mắt vẫn chăm chú nhìn thẳng vào nàng.
Gặp mình? Tiêu Thỏ ngẩn ngơ, gương mặt vốn đã bớt đỏ giờ lại đỏ ửng. Nàng hơi hơi cúi đầu nhăn nhó càu nhàu. “Hừ, gặp em thì có gì quan trọng chứ, có phải chưa từng gặp đâu…” Ngoài miệng thì nói thế nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ngọt ngào.
“Đương nhiên là quan trọng chứ. Anh mà tới muộn, cô bé quàng khăn đỏ bị sói xám ăn thịt thì sao?”
Hở? Tiêu Thỏ ngơ ngác ngẩng lên nhìn hắn ta, cô bé quàng khăn đỏ? Sói xám? Hôm nay Lăng đại công tử đổi sở thích, tới đây để kể chuyện cổ tích à? Có điều nàng nhanh chóng phát hiện có cái gì là lạ trong ánh mắt Lăng Siêu, một chút khó chịu, dằn dỗi, tác dụng đầu tiên là để gợi nên cảm giác tội nghiệp ở nữ giới, chính là nàng.
Hí hí, đúng chắc, hắn ta đang ghen!
Tiêu Thỏ bỗng vui vẻ hẳn lên, mặt cũng không đỏ nữa, tim cũng không nhảy nhót loạn xạ như trước, mà ngược lại nàng bỗng cảm thấy hân hoan vô cùng. Xét cho cùng, có thể làm cho Lăng đại công tử ghen được cũng chẳng phải việc dễ dàng cho lắm.
Nàng cười tít cả mắt lại, hai con mắt nheo lại thành hai vầng trăng non xinh xắn sáng ngời, và còn không quên thò một ngón tay ra chọc chọc tay kẻ nào đó. “Này, không phải anh đang ghen đấy chứ?” Rồi nàng cũng chẳng chờ Lăng Siêu có trả lời không, chỉ mủm mỉm tự sướng. “Em cũng thật có thể diện nha, có thể khiến anh gh…”
Thỏ Thỏ chưa nói hết câu đã phải ngưng bặt, vì Lăng Siêu bỗng kéo tay nàng lại ôm chặt vào lòng.
“Ừ, anh ghen đấy!” Giọng hắn đầy cam chịu mơ hồ truyền tới tai nàng, Tiêu Thỏ bỗng có khoảnh khắc cảm thấy rất rất không chân thực. Thật ra Lăng Siêu không phải chưa từng ghen, chỉ là tính cách hắn ta rất là không được tự nhiên, lại hay khó chịu, nên ghen tuông là chuyện thường tình. Có điều nàng thật không ngờ hắn lại dũng cảm thừa nhận như thế. Thì ra vị trí của mình trong lòng hắn đã quan trọng tới thế, nên là hắn mới có thể bỏ qua lòng tự tôn của đàn ông mà thú thật hắn quan tậm tới nàng, nên mới ghen vì nàng…
Khoảnh khắc này, được hắn ôm vào lòng thế này, Tiêu Thỏ quả thật thấy lòng vô cùng rối loạn. Bỗng dưng nàng có ý nghĩ, thật sự mình vô cùng may mắn mới có thể được một người con trai yêu mình tới thế. Vậy nên dù cho sau này có ra sao, nàng sẽ không buông tay hắn ra.
Tiêu Thỏ khẽ với tay đặt lên vai hắn nhẹ nhàng đẩy ra, ánh mắt hai người chạm vào nhau. Chính vào giây phút đó, Tiêu Thỏ làm một hành động vô cùng đáng kinh ngạc: nàng kiễng chân lên, chủ động hôn Lăng Siêu.
Nụ hôn đến một cách bất ngờ. Hai người lớn lên với nhau từ nhỏ, nhưng hai mươi năm qua, chưa một lần nào Tiêu Thỏ từng chủ động với hắn như thế. Bởi vậy, khi cảm nhận được cánh môi hồng của nàng nhè nhẹ áp lên môi mình, Lăng Siêu ngẩn ngơ. Đây hoàn toàn không phải một nụ hôn thành thục, thậm chí phớt nhẹ như gió lướt qua, chỉ là hai đôi môi khẽ chạm vào nhau, ngắn ngủi vô cùng. Thế nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi ấy, trái tim Lăng Siêu bỗng bất giác đập nhanh hơn mấy nhịp, như thể có một thứ nọ vừa mới phá kén chui ra trong ngực hắn, khiến cho cảm giác ngọt ngào, cảm nhận sự non mềm của đôi môi kia từ từ lan ra toàn thân. Từng đầu dây thần kinh như đang rung lên ngân nga bài ca hạnh phúc, cho tới khi đôi môi nọ rời đi, trong lòng vẫn như đang có ngọn lửa sôi trào nhảy nhót không cách nào kìm giữ được.
Sự kích động ấy, cảm giác xúc động ấy, hắn không muốn chúng dừng lại như thế. Vậy nên hắn vươn tay giữ gáy nàng lại, cúi đầu nhanh chóng giữ lấy đôi môi tuyệt vời kia. Lần này, không còn là hai đôi môi khe khẽ chạm vào nhau, mà là quấn quít, là khắc sâu, là in dấu, là dùng toàn bộ tình yêu thương dồn lên hai cánh môi này, không nỡ buông ra.
Mặt trời bỗng ló ra từ sau mấy tầng mây. Ánh rực rỡ ấy xen vào giữa hai người, phản lại một thứ ánh sáng rạng ngời và chói lọi, khiến cho ở một góc cửa sổ có bóng người lẳng lặng đứng đó không khỏi che mắt vì lóa. Anh ta nhắm mắt lại, cảm nhận rõ ràng từng giọt, từng giọt chua xót đang nhỏ vào trái tim cô độc của mình.