Thỏ bình tĩnh giải thích với mọi người. “Mọi người hiểu nhầm rồi, tôi có hẹn ăn tối với bạn trai thôi!” Không ngờ mọi người càng hiểu nhầm thêm. “Oa, đã định ra thân phận rõ ràng rồi kia đấy!” “Không được, đánh nhanh thắng nhanh thế cơ à?” Giữa đám người đó, Hứa Bách Dịch là khó chịu trong lòng nhất. Vất vả lắm mình mới tìm được một quân cờ, thế mà lại bị Triệu Thần Cương cướp mất, cứ thế đảm bảo sẽ ảnh hưởng tới việc bầu cử lần sau nha. Quyết không thể để cho bọn họ đến với nhau được! “Thần Cương, sư muội, hai người thật là không tốt, chuyện vui thế mà cũng không nói với bọn tôi thế hả?” “Hội trưởng, chúng tôi không phải có chuyện vui gì cả!” Tiêu Thỏ đã bắt đầu oải, mồm năm miệng mười giải thích không ăn thua. “Không có?” Hứa Bách Dịch nheo nheo mắt lại. “Không có thì đi ăn với bọn tôi đi!” “Chuyện này…” Tiêu Thỏ còn định từ chối tiếp. “Chúng tôi đi.” Triệu Thần Cương lại đã tranh trước mà đồng ý bọn họ. Anh ta là kẻ kiêu ngạo cỡ nào, làm sao có thể để bản thân chịu một lời đồn vô lý không thật thế chứ? Thế nên anh ta đồng ý đi cùng Hứa Bách Dịch, nhân tiện kéo luôn Tiêu Thỏ vào. Lúc nhận được điện thoại của Tiêu Thỏ, trong lòng Lăng Siêu quả thực vô cùng khó chịu. Nhưng khi hắn nghe thấy giọng Tiêu Thỏ vô cùng bất an vì sợ hắn giận, giọng nói lại không tránh khỏi mềm nhũn. “Biết rồi, em đi chơi vui vẻ nhé.” Không ngờ Lăng Siêu lại rộng lượng như vậy khiến Tiêu Thỏ khó mà tin nổi. “Anh không giận em đấy chứ?” Nàng hỏi lại cho chắc; Bên kia điện thoại, hắn khẽ nhếch khóe môi lên, giả vờ thở dài. “Nếu em cứ nhất quyết vắng vẻ chồng con thế, anh còn cách nào đâu?” Vắng vẻ… chồng con… Tại sao hôm nay ai cũng thích dùng thành ngữ lộn xộn thế hả? >______<
Ngay khi nàng còn đang khóc không ra nước mắt, Lăng Siêu lại còn bổ thêm câu nữa. “Em nhớ về sớm, kẻo con mình chờ lâu lại khóc!”
Rốt cục, Tiêu Thỏ hoàn toàn bại trận, ngã nhào ra đất, hộc máu hi sinh oanh liệt! T____T (Thua bé Siêu… mặt dày vô cùng…)
Hứa Bách Dịch không hổ là trưởng Hội Sinh viên, tiền bạc không thiếu. Một đám người tới nhà hàng, bao luôn một góc lớn, gọi đồ ăn nào thịt nào cá vô cùng phóng tay, mà anh ta không thèm nhíu mày nhăn mặt.
Tiêu Thỏ vốn thật ra rất đói, nhưng cứ nghĩ cái câu Vắng vẻ chồng con của Lăng Siêu kia, trong lòng lại cảm thấy vô cùng tội lỗi. Loại cảm giác này ảnh hưởng rất lớn tới khẩu vị của nàng, người ta ăn ào ào như rồng cuốn, nàng mới chỉ gảy gảy đầu đũa ăn một chút xíu.
“Sao cô ăn ít thế?” Thấy Tiêu Thỏ toàn ngẩn người nhìn cái bát không, Triệu Thần Cương ngồi cạnh không nén được tò mò.
“Tôi… có chút không khỏe.”
“Không khỏe?” Triệu Thần Cương nhíu mày. “Vậy để tôi đưa cô về trước.”
“Cái gì, hai người muốn về trước?” Trưởng ban Tuyên truyền Trầm Nhạc vừa nghe được nửa câu sau lập tức to miệng gào lên. “Không phải chứ, hai người nóng ruột muốn hưởng thụ thế giới tình nhân thế cơ à?”
Thế là, mặt Triệu Thần Cương lại đỏ ửng lên lần thứ hai trong ngày.
“Hai người các cậu thật là vuốt mặt không nể mũi nha, lát nữa bọn tôi còn định đi hát karaoke kia mà!” Hứa Bách Dịch vội nói.
Hát hò? Tiêu Thỏ nhớ tới câu ‘vắng vẻ chồng con’ kia, lại vội lắc đầu. “Hội trưởng, tôi thật sự là có việc mà.”
“Có thể có việc gì chứ?” Muốn đi riêng với Triệu Thần Cương sao? Ai cho cô đi! Hứa Bách Dịch cười khẩy. “Sư muội, cô như vậy là không nể mặt Hội trưởng như tôi đó nha!” Rõ ràng là câu nói giỡn chơi, nhưng giọng anh ta hoàn toàn cứng rắn không cho phép nàng từ chối;
“Đúng nha, phải nể mặt Hội trưởng chứ!” Một đám người ăn theo nói leo cổ vũ;
Thế là Tiêu Thỏ lại bất đắc dĩ đi hát karaoke với bọn họ.
Hứa Bách Dịch quả là một cao thủ về xã giao, uống rượu hát hò thoải mái đã đành, không khí còn được anh ta thổi lên vô cùng náo nhiệt. Chỉ không chốc lát, có người đề nghị Tiêu Thỏ với Triệu Thần Cương song ca một bài.
Cái ý kiến ngu xuẩn này vừa được đề ra, lập tức một đống người hò hét cổ vũ;
Tiêu Thỏ vốn đang lòng dạ bất an, thấy micro truyền tới tay thì cứ thế cầm lấy không để ý. Nhưng Triệu Thần Cương lại khác, anh ta đối với chuyện này vốn vô cùng nhạy cảm, thấy Tiêu Thỏ không phản đối không từ chối cầm lấy micro, lập tức bắt đầu suy diễn: không lẽ cô ta thật sự có ý với anh? Từ nhỏ anh ta biết mình rất xấu tính, không có cô gái nào dám đến gần, nên kinh nghiệm tình cảm vô cùng ít ỏi. Hôm nay bị mọi người trêu chọc gán ghép một hồi, một mầm móng tình cảm bỗng dưng không hiểu sao bắt đầu nhú lên trong lòng anh ta.
Mắt thấy Triệu Thần Cương định cầm lấy cái micro kia, Hứa Bạch Dịch lại cuống cả lên. “Đừng làm khó Thần Cương thế, để tôi hát cũng được.” Dứt lời liền giật lấy cái micro.
Thế này thì… Triệu Thần Cương nổi trận lôi đình, vốn nhìn Hứa Bách Dịch đã không vừa mắt, giờ lại định phá đám chuyện tình cảm của mình, còn khuya nhá! Anh ta vội vã vươn tay ra tóm lấy cái micro. “Thôi để tôi hát.” (Hai thằng cha này đều suy diễn như nhau!)
“Không sao, cậu không thích hát thì thôi, không cần miễn cưỡng.” Hứa Bách Dịch vẫn cầm chặt cái micro, không chịu thả ra.
“Tôi không hề miễn cưỡng.”
“Cậu đừng ngại ngần, để tôi hát với sư muội cũng được.”
“Tôi hát!”
“Tôi hát chứ!”
“Tôi hát!”
“Tôi hát.”
“……”
Hai người kia cứ lôi lôi kéo kéo khiến cái micro có nguy cơ bị coi như miếng mồi ngon, ai cũng không chịu buông tay, rốt cục Triệu Thần Cương nghĩ ra một ý. “Vậy để Tiêu Thỏ chọn đi!”
Hai người đồng loạt quay sang nhìn Tiêu Thỏ vốn đang ngẩn cả người.
Thấy tất cả mọi người đều dồn mắt lại phía mình, Tiêu Thỏ vốn còn đang suy nghĩ vẩn vơ cuối cùng tâm hồn cũng được kéo trở lại mặt đất. “Có… có việc gì thế?” Nàng hoàn toàn không ý thức được có hai kẻ đang tranh giành nhau một cái micro bé nhỏ vì mình.
“Cô nói đi, cô muốn hát cùng ai?” Triệu Thần Cương hỏi.
Hát cùng ai? Tiêu Thỏ ngây ra nhìn hai người kia, lại nhìn cái micro đáng thương trong tay họ, một lúc sau mới rón rén nói. “Không bằng… hai anh hát với nhau đi!” (Ngã nhào ra đất =)) Chiêu này quá độc!)
Trận chiến tranh giành micro này, kết quả chính là Hứa Bách Dịch cùng Triệu Thần Cương cùng nhau song ca bài “Mối tình Hiroshima”[104]
Tiêu Thỏ có lẽ không thể biết trước, chỉ một câu nói ngẫu nhiên của nàng, lập tức khiến cho lời đồn đại ngắn ngủi về chuyện nàng với Triệu Thần Cương hoàn toàn bay mất tăm mất tích, bởi vì trọng tâm câu chuyện đã chuyển về phía một số người khác mất rồi.
Mãi thật lâu về sau, Hội Sinh viên trường đại học Z vẫn còn truyền tai nhau một câu chuyện tình vô cùng mỹ lệ: Nghe nói năm đó Hội trưởng và trưởng ban Thể dục có tình cảm với nhau, nhưng tình cảm đó không thể được người đời chấp nhận và chúc phúc, nên bất đắc dĩ hai người phải tạo ra một tình huống giả là hai người cùng nhau theo đuổi một cô gái để có thể tiếp tục gần gũi…
Dĩ nhiên, những chuyện này đều là mãi lâu về sau, tạm thời không nhắc tới;
Hôm đó, do không khí vô cùng vui vẻ, mọi người hát hò tới khuya mới thôi. Lúc ra khỏi quán karaoke, đồng hồ cũng đã chỉ mười hai giờ đêm.
Tiêu Thỏ bị câu ‘vắng vẻ chồng con’ tra tấn cả buổi tối, cả cơ thể lẫn tinh thần đều mệt mỏi, vừa ngáp vừa đi. Hứa Bách Dịch với Triệu Thần Cương đi ngay sau lưng nàng, ánh mắt liếc nhau chỉ có thể dùng từ sắc bén dọa người để hình dung, xem chừng có thể giết người kia thì họ đều đã về nơi chín suối từ lâu.
Đúng lúc đó, điện thoại di động của Tiêu Thỏ vang lên. Tiêu Thỏ vừa lấy ra xem, là tin nhắn của Lăng Siêu gửi tới. “Bà xã, con nói nó nhớ em.”
Cầm di động, Tiêu Thỏ quả thật lần nữa khóc không ra nước mắt. Lăng đại công tử à, anh có cần bày trò kinh dị thế không? T____T Bỗng dưng nàng cảm thấy hình như có một ánh mắt quen thuộc nóng bỏng đang nhìn nàng.
Theo bản năng ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy ngay ở đầu phố, cái người vừa gửi tin nhắn kia đang cầm di động vẫy vẫy nàng.