hấy ai có thể thay thế được Triệu Thần Cương! May thay, đúng lúc đó ông trời lại giúp anh ta lần nữa – Tiêu Thỏ trở nên nổi tiếng!
Hứa Bách Dịch đã phân tích kỹ càng, Tiêu Thỏ tranh tuyển trưởng ban Thể Dục có ba ưu thế.
Trước tiên là cô ta học võ, lại được không ít giải thưởng thi đấu, làm trưởng ban Thể dục sẽ không ai dám nói cô ta hữu danh vô thực. Tiếp theo, cô ta có danh tiếng, hiện giờ cả trường phải đến một nửa sinh viên đều là fan hâm mộ cô ta, nếu cô ta đứng ra tranh tuyển, đảm bảo số phiếu tuyệt đối chiếm đa số! Cuối cùng, cũng là quan trọng nhất, Tiêu Thỏ không hề có kinh nghiệm gì cả, như một tờ giấy trắng. Cô ta làm cấp dưới sẽ không hề uy hiếp tới địa vị của anh ta hiện nay! (Ghét thằng cha này!)
Nói thẳng ra, nếu coi Hội Sinh viên như một cái hậu cung, Hứa Bách Dịch chính là hoàng hậu đang tính toán bồi dưỡng thế lực vây cánh cho mình, còn Tiêu Thỏ, do đó trở thành một quân cờ cho anh ta.
Suy tính này của Hứa Bách Dịch dĩ nhiên là Tiêu Thỏ không biết. Trong lòng nàng chỉ nghĩ làm sao để xứng đáng với Lăng Siêu, nên khó mà lo nghĩ xa xôi như vậy được. Hôm sau nàng tới buổi họp của Hội Sinh viên để báo danh. Vừa nghe nói nhân vật nổi tiếng trên mạng sẽ tới, toàn bộ các trưởng ban của Hội Sinh viên lập tức vô cùng háo hức. Tiêu Thỏ vừa bước vào văn phòng Hội Sinh viên, lập tức bị vây quanh chỉ trỏ bàn tán, không khác gì nhìn con khỉ trong sở thú cả… T____T
“Em quả thật là Tiêu Thỏ được nhắc tới trên mạng à?” Chị sinh viên mặc áo đỏ buộc tóc đuôi ngựa này là trưởng ban Tuyên truyền Trầm Nhạc.
“Xin hỏi cô nương thuộc môn phái sư thừa nào?” Anh chàng hai tay ôm quyền, miệng thốt như trong truyện kiếm hiệp này là trưởng ban Học tập Lưu Tín.
“Tôi thấy em vô cùng dẻo dai đó, chi bằng vào ban Văn nghệ bọn tôi đi!” Đúng thế, nhân vật mặc váy siêu ngắn đi tất mỏng trong lúc trời mới vào xuân này chính là trưởng ban Văn nghệ Cố Hân Điềm.
Bị nhóm người mồm miệng không ngớt này vây quanh, Tiêu Thỏ thật sự chỉ muốn tìm chỗ nào trốn cho xong, may mà Hứa Bách Dịch nhanh chóng giải vây cho nàng. “Các cô cậu đừng dọa sư muội nữa, tôi đã sắp xếp công tác cho cô bé rồi. Thần Cương, bên ban Thể dục của cậu hình như còn thiếu một người quản lý phải không?” Anh ta hướng mắt nhìn sang một nam sinh viên đang ở yên một góc.
Tiêu Thỏ nhìn theo ánh mắt anh ta, thấy một cái đầu tròn tròn, thân hình cao lớn, mặc đồ thể thao, gương mặt chỉnh tề. Chỉ thấy người này miễn cưỡng dựa vào tường, ánh mắt lướt qua người Tiêu Thỏ, khẽ xì một tiếng.
Hành động này tuy rất ngắn, nhưng lại hoàn toàn rơi vào mắt Tiêu Thỏ, thêm ánh mắt khinh thường của anh ta, khiến Tiêu Thỏ lập tức vô cùng buồn bực. Trực giác cho nàng biết, người này hoàn toàn không thích nàng!
“Được rồi, mọi người giải tán!” Hứa Bách Dịch vỗ tay. “Thần Cương, cậu đưa sư muội đi xem chung quanh một chút cho quen thuộc địa điểm được không?”
Gã con trai tên là Triệu Thần Cương kia khẽ ừ hử một tiếng, chậm rãi từ tốn đứng thẳng lên, rồi lảo đảo bước ra ngoài… Chú ý nhé, là lảo đảo bước ra ngoài đó!
Tiêu Thỏ ngốc cả người, mãi mới hoàn hồn vội vàng đi theo anh ta.
Triệu Thần Cương tuy là lảo đảo bước đi, nhưng anh ta chân tay dài như vượn, có lảo đảo mấy cũng lảo đảo rất nhanh, bước rất dài. Tiêu Thỏ ở phía sau gần như là phải chạy theo mới kịp. Cứ thế đi một lúc lâu, Triệu Thần Cương cũng không thèm quay đầu nhìn nàng một lần nào. Lần đầu tiên vào Hội Sinh viên lại gặp một nhân vật như thế khiến nàng không biết làm sao cho phải.
“Ơ, xin lỗi…”
“Cái gì?” Triệu Thần Cương đột ngột dừng chân lại, xoay người nhìn nàng. Ánh mắt kẻ này vô cùng kỳ quái, nhìn qua có vẻ lơ đãng nhưng dường như lại có một sức uy hiếp to lớn. Anh ta chỉ liếc qua nàng một cái, mà những gì Tiêu Thỏ vừa muốn nói lập tức bay đi đâu hết.
“Ơ… văn phòng ban Thể dục… ở chỗ nào ạ?”
Triệu Thần Cương nhìn nàng chằm chằm một lúc, bỗng lướt mắt đi chỗ khác, chỉ chỉ một văn phòng bên cạnh. “Ở đây.”
Tiêu Thỏ nhìn qua đó, phát hiện chỉ cách mình có một vài mét, có một tấm bảng với ba chữ vàng lấp lánh to đùng đập vào mắt… Ban Thể Dục! =.=