Cảm giác của anh lúc này như bị tạt nước đá từ trên đầu xuống, toàn thân lạnh thấu, bản tính tự ái của đàn ông bị đả kích. Một sự ghen tuông hòa lẫn lửa giận lên men ở trong ngực, Lăng Bắc Hàn cúi đầu, trừng mắt nhìn vẻ mặt của Úc Tử Duyệt, bàn tay bỗng chốc giữ cằm của cô lại.
"Úc Tử Duyệt! Em nhìn cho rõ! Tôi là Lăng Bắc Hàn là chồng của em" Âm thanh bá đạo mà trầm thấp, lời nói ra càng giống như ra lệnh, ngón tay hung hăng bóp cằm cô, cảm giác như muốn bớp vỡ xương cốt của cô.
Mặc dù vẫn chưa có tình cảm, nhưng lúc này, trong miệng cô lại kêu tên của Lệ Mộ Phàm, làm Lăng Bắc Hàn bản tính trời sinh kiêu ngạo cường thế cảm thấy bị đả kích. Huống chi, cô hiên đang là vợ của anh.
"Ưmh ......Đau ..... Đừng đụng tôi......" Úc Tử Duyệt nhắm mắt lại, hình như thấy được vẻ mặt của Lăng Bắc Hàn, cô lầu bầu nói, đung đưa eo thon nhỏ, động tác mè nheo của cô lại chọc đến cứng rắn vẫn chưa mềm xuống của anh.
"Không đến lượt em quyết định đâu" Anh không muốn kiềm chế nữa, chỉ muốn hung hăng trừng phạt vật nhỏ không biết phân biệt này! Eo hổ giật giật, lửa nóng cứng ngắc đang chà xát ở bên ngoài, men theo khe hẹp, chuẩn bị tiến vào.
"Ụa..... Ụa ......" Vào lúc anh muốn dùng sức động thân vào thì nghe được tiếng nôn mửa, mùi hôi tanh xông thẳng vào hơi thở, người phía dưới đang nôn mửa như bắn pháo hoa….
"Khốn kiếp!" Lăng Bắc Hàn ảo não khẽ nguyền rủa một tiếng, liền vội vàng đứng lên, nhìn người không mảnh vải che thân trên giường trở mình lật qua lật lại nghiêng người, "Ụa......" Những thứ dơ bẩn từ trong miệng cô phun hết ra ngoài.
"Khó chịu quá......Chua quá ..... Nước ...... Ưm...... Lăng Bắc Hàn ......Ưm......" Úc Tử Duyệt lầm bầm réo gọi làm cho Lăng Bắc Hàn đang đứng ở một bên sửa sang lại quần áo quả thật dở khóc dở cười.
Nhóc con này muốn chơi mình?
Vật nhỏ này thật biết cách hành hạ anh. Dù dục vọng của anh có cao trào hơn nữa nhưng chứng kiến cảnh tượng nhếch nhác này, nghe thấy mùi chua này cũng bị dập tắt.
Lăng Bắc Hàn tiến lên, một tay ôm trọn thân thể mềm mại của cô móc vào khuỷu tay, đi thẳng tới phòng tắm, động tác có chút thô lỗ ném cô vào bồn tắm to, lý do có thể lý giải là do cô nôn mữa, lúc này Úc Tử Duyệt đã tỉnh táo lại đôi chút.
"Phụt......Phụt......" Trong miệng toàn mùi chua, thật khó chịu, cảm giác chua trong cỗ họng làm cô cau mày, dần dần mở hai mắt ra, nhìn tới gương mặt xanh mét tuấn tú của Lăng Bắc Hàn.
"Á...... Anh......" Nhìn xuống toàn thân lõa lồ bên dưới của mình thì cô rốt cuộc hét rầm lên, "Cứu mạng......Đồ bất lịch sự...... Á......" Úc Tử Duyệt cố gắng gào lên nhưng ngay tức khắc cái ót bị người khác dùng sức tóm lấy, nhúng nguyên khuôn mặt cô vào trong nước, cảm giác hít thở không thông làm cô kinh hoảng, giống như là người chết đuối, đôi tay khổ sở quơ quơ.
Lăng Bắc Hàn đúng thật là có tức giận! Nhưng trước khi cô bị sặc nước rất lý trí mà kéo cô lên.
"Khụ khụ...... Khụ.....Phù ......" Úc Tử Duyệt khổ sở ho khan, thở hồng hộc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, "Anh.....Anh......Anh muốn mưu sát tôi!" Hồi lâu sau cô mới phản ứng được, trừng mắt nhìn khôn mặt xanh mét của Lăng Bắc Hàn rống lên.
Cảm giác say cũng hoàn toàn biết mắt, gào xong ý thức được cái gì đó, hai tay vội vàng che lấp lồng ngực của mình.
"Tôi quả thực muốn dìm chết em." Lăng Bắc Hàn nhìn cô chằm chằm hung tợn nói nói.
"Anh......Anh....." Úc Tử Duyệt thật là bị khuôn mặt tuấn tú hung tợn của Lăng Bắc Hàn cùng với tiếng rống to hù cho sợ, toàn thân run cầm cập, giống như một con thỏ con bị hoảng sợ, trợn to hai mắt thỏ đen nhánh, nhìn anh, muốn phản bác nhưng cứ lắp ba lắp bắp mãi chẳng thốt thành lời......
Cô thật lo lắng anh sẽ giết chết mình......
"Cho em mười phút tắm rửa, tắm xong đi quét dọn phòng ngủ đàng hoàn cho tôi" Lăng Bắc Hàn đứng lên cúi người nhìn xuống con thỏ con đang bị dọa sợ nằm trong bồn tắm trầm giọng nói.
Lăng Bắc Hàn gào xong rồi rời đi, một mình Úc Tử Duyệt ngâm mình ở trong bồn tắm xoa bóp tay chân, "Đúng là lính thối! Hung dữ cái gì? Tôi sợ anh sao" Cô giống như "Tiểu nhân đắc chí" ngồi trong bồn tắm mắng, chỉ là nói không có lớn tiếng.
Đầu óc mơ hồ nhìn phòng tắm xa lạ trước mắt, nghĩ thầm, đây là ở đâu vậy? Tại sao mình lại bị Lăng Bắc Hàn thấy hết toàn thân? Chỉ là, khi hai mắt nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trứng chim bồ câu chiếu lấp lánh trên tay thì lúc này mới nhớ tới hôm nay là ngày họ kết hôn.
Vậy nơi này là nhà của cô và Lăng Bắc Hàn?
Vậy tối nay là, là đêm tân hôn?
"A ......Phiền chết rồi" Hai bên huyệt thái dương đau nhói, Úc Tử Duyệt bưng lấy đầu, ảo não nói, ngay sau đó tháo chiếc nhẫn bên tay trái ra, tức giận nhét vào trong bồn tắm.
Giống như là vứt bỏ một thứ gì đó rất đáng ghét.
Lăng Bắc Hàn đi ra ban công, đốt một điếu thuốc rít thuốc, đứng hít thở không khí trong sạch. Khẽ nhếch đầu, đôi mắt bén nhọn như chim ưng nhìn bầu trời mênh mông như có điều gì suy nghĩ.
Tại một buội cây nhãn lồng bên đường, một bóng dáng hình như đứng ở nơi đó đã lâu, người con gái ấy ngẩng đầu lên, con mắt vẫn nhìn về hướng lầu năm. Nhìn tia sáng ấm áp tản ra từ cửa sổ, trong lòng dâng lên hàng loạt chua xót ......
Đêm tân hôn, tối nay là đêm tân hôn của anh.
Chuyện cũ lần lượt hiện lên trong đầu cô, anh đã từng muốn cùng cô ở chung một chỗ, không tiếc làm trái ý với gia tộc, người đàn ông dám mang cô bỏ trốn, muốn kết hôn cùng cô, giờ phút này đang cùng vợ anh ta “Động Phòng Hoa Chúc”......
Hạ Tĩnh Sơ nghĩ đi nghĩ lại, chóp mũi dâng lên cỗ ghen tuông, nhưng ngay khi cô tuyệt vọng xoay người rời đi, ở lầu năm trên ban công chợt thấy được một bóng dáng, khoảng cách xa như vậy, nhưng cô vẫn dễ dáng nhận nhận ra chủ nhân của bóng dáng ấy......
A Hàn!
Cô thiếu chút nữa la lên, trong lòng kịch liệt kích động.
Hút xong một điếu thuốc, Lăng Bắc Hàn nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đã đến lúc rồi, xoay người đi vào phòng ngủ, đúng lúc đó anh nhìn thấy một bóng dáng bên kia đường.
Thân thể chợt khựng lại, mặc dù cách rất xa, không thấy rõ gương mặt đó, anh cũng có thể đoán được là ai.
Hạ Tĩnh Sơ.
Một cái tên vừa xa lạ lại xa xôi!
Cô còn tới này làm gì? Trong lòng Lăng Bắc Hàn hừ lạnh, ngay sau đó, không chút lưu luyến nào xoay người, bước nhanh chân vào phòng.
"A Hàn!" Thấy anh xoay người, cô mở miệng, kêu lên, âm thanh rất nhỏ mang theo giọng khàn khàn.
Anh quay lưng đi? Anh quay lưng đi dứt khoát..... Không lưu luyến chút nào......
"Úi......Sao thúi quá vậy......" Úc Tử Duyệt mặc áo ngủ bước vào phòng ngủ, đập vào mũi chính là mùi hôi thúi rất khó chịu, cô bịt mũi đứng ở cửa phòng không chịu đi vào.
"Từ trong miệng cô phun ra còn chịu không nổi?" Lăng Bắc Hàn nhìn cô đứng ở cửa, một tay nắm lấy phía sau áo ngủ của cô, nhấc cả người cô lên đi vào phòng ngủ.
"Anh làm gì thế? Buông tôi ra" Đôi tay Úc Tử Duyệt níu lấy cổ áo, đạp hai chân giùng giằng, hô lớn. Hô xong, cô cũng bị anh để xuống.
"Dọn dẹp sạch sẽ trong vòng mười phút!" Lăng Bắc Hàn níu lấy cổ áo của cô, một ngón tay chỉ những thứ dơ bẩn trên giường kia, nhìn cô ra lệnh. Vẻ mặt tuấn tú khốc liệt vẫn bình tĩnh, thế nhưng giọng nói ra lệnh lại làm sống lưng Úc Tử Duyệt rõ ràng phát rét uy nghiêm của anh.
Cô sợ anh.
Đáng chết, mình phát hiện ra không ngờ mình lại sợ anh ta!
"Dọn thì dẹp! Anh hung dữ cái gì? Lăng Bắc Hàn, tôi cho anh biết, tôi không phải lính của anh, không cho phép anh quơ tay múa chân với tôi, chúng ta là ngang hàng đấy" Úc Tử Duyệt cũng giận, cả gan hét lớn.
Chỉ thấy vẻ mặt của Lăng Bắc Hàn càng đen hơn nữa, con ngươi bén nhọn như lưỡi dao, giống như muốn lăng trì cô vậy.
Anh rất tức giận! Đây là trực giác của Úc Tử Duyệt.
"Thủ trưởng, tôi.....Tôi sai rồi, sếp đại nhân đại lượng, đừng nóng giận, tôi......Tôi sẽ đi dọn dẹp ngay......ha ha...... Sếp đừng nóng giận." Úc Tử Duyệt đột nhiên đổi tính, giơ tay đầu hàng còn nhìn Lăng Bắc Hàn cúi đầu khom lưng nói.
Sự khác thường của cô làm anh cảnh giác có âm mưu gì đó, đôi mắt sắc bén quét qua khuôn mặt nhỏ nhắn cười đùa của cô, giống như là ở điều tra tình hình quân địch.
Chỉ là lúc này Úc Tử Duyệt chạy tới bên giường, hai mắt chán ghét nhìn những thứ dơ bẩn trên giường, một cái tay nhỏ nắm chặt lỗ mũi, một tay với tới tấm drap giường.
Năm ngón tay xanh nhạt nắm chặt cái mền, từ từ buộc chặt, đôi mắt trong sáng như mặt hồ thoáng qua tia giảo hoạt, khóe mắt liếc nhìn Lăng Bắc Hàn vẫn còn đứng tại chỗ kia.
Đột nhiên, ngón tay của cô dùng sức túm chặt drap giường, "Lính thối! Đi chết đi" Đem drap giường nhuộm đầy những thứ bẩn, cô dùng sức ném chúng về hướng Lăng Bắc Hàn.
Lăng Bắc Hàn thấy thế, động tác nhanh nhẹn né qua một bên, vươn tay bắt lấy tấm drap giường, dùng sức xoay mạnh một vòng ném ngược trở lại trùm lên người Úc Tử Duyệt. (hhaha….chết mất thôi)
Một mùi hôi chua xông vào mũi làm cô cau mày, cả người vẫn đang không ngừng xoay tròn, cái drap giường kia lại bị anh quấn lên trên người của mình.
"Á....." Đến khi phản ứng được sự việc xảy ra cô thét chói tai, cảm giác thứ dơ bẩn đó thấm ướt vào áo ngủ, dính vào trên da của cô rồi.
Trộm gà không được còn mất nắm gạo!
Úc Tử Duyệt không thể đem những thứ dơ bẩn kia ném vào người Lăng Bắc Hàn, ngược lại còn bị anh dùng drap giường bẩn bao chặt lấy mình.
"Lính thối! Mau buông ra! Anh buông ra a! Ghê tởm chết mất...... Hu hu......” Úc Tử Duyệt giận đến giơ chân, đỏ mặt nhìn Lăng Bắc Hàn quát.
Nhìn cô tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tâm tình Lăng Bắc Hàn tốt hơn một chút, có điều vật nhỏ này cũng thật sự quá ghê gớm.
Bàn tay dùng sức kéo một cái, cả người Úc Tử Duyệt giống như con quay, không ngừng xoay tròn, drap giường cũng từ trên người cô rút lui, Úc Tử Duyệt bị quay đến hoa mắt......
Nhưng lúc này cô cũng không quên trả thù, "Á......Đau đầu quá...... Choáng váng quá......" Tiếng hô yếu ớt, cô nhào người ngã ập tới hướng Lăng Bắc Hàn, nhuộm dơ bẩn một mảng áo của Lăng Bắc Hàn, ngay tại bộ ngực anh không ngừng cọ xát......
Muốn bẩn thì cả hai cùng bẩn! Lính thối! Hừ!
Lăng Bắc Hàn ngửi thấy được một cỗ hôi tanh, đưa tay muốn đẩy cô ra, vậy mà hai cánh tay của cô lại chặt chẽ giữ chặt hông của anh, "Ưm.....Người ta đau đầu quá......Sắp ngã rồi....." Úc Tử Duyệt làm bộ ỏn à ỏn ẻn nói.
Lăng Bắc Hàn sao lại có thể không biết cô đang giả bộ, vậy anh cũng thuận theo đùa với cô một chút, "Thật sắp ngã sao?"Anh dịu dàng hỏi.
"Ừ, thiệt mà....." Cô cũng không quên cọ xát thêm mấy cái vào ngực của anh.
Cho dù có ngửi thấy mùi hôi tanh như vậy, nhưng bộ ngực mềm mại của cô lại không ngừng cọ xát ngực của anh, làm dục vọng vốn đang kiềm chế của anh lại từ từ dâng lên.
"Vậy tôi ẵm em đi tắm nhé....." Khóe miệng anh nhếch lên nụ cười rất tà mị, thoắt một cái Lăng Bắc Hàn bế thốc cô lên đi thẳng tới phòng tắm.
"Ôi..... Chóng mặt quá...... Đau đầu quá......" Úc Tử Duyệt vẫn còn đang gỉa bộ, ngay sau đó, cảm thấy thân thể chợt lạnh, cúi đầu, chỉ thấy toàn thân mình chẳng biết từ lúc nào đã không mảnh vải che thân.Cô lại hét rầm lên.
"Không chóng mặt, đau đầu nữa sao?" Bế ngang cơ thể trần trụi của cô, Lăng Bắc Hàn tà mị hỏi, hai tròng mắt bắn ra tia lửa mãnh liệt.
Úc Tử Duyệt! Để tôi xem em trốn bằng cách nào? Đang nói chuyện, anh nhanh chóng cởi quần của mình ra làm cho nước trong bồn tắm cũng từ từ dâng l