Lưu Uyển Nhược lo lắng cùng tức giận trở về biệt thự, chợt điện thoại reo lên.
"Chị Lưu, em là Tần Mỹ đây. Chị còn nhớ tổng giám đốc cũ của Mặc thị không? Là Mặc Thi Vũ đấy, anh ta cùng em gái của mình đã trở lại thành phố A rồi, hôm nay em đến công ty nghe mọi người nói mới biết đấy!" Giọng nói của Tần Mỹ vang bên tai khiến cho Lưu Uyển Nhược sững sốt, sau đó là vui mừng.
Lưu Uyển Nhược trong mấy năm nay đã không còn được nổi tiếng trong Mặc thị nữa, bởi vì có rất nhiều cô gái trẻ trung xinh đẹp còn quyến rũ hơn cô rất nhiều. Tài hoa của cô là ở đôi chân biết múa, nhưng sau vụ tai nạn năm đó thì cô không thể múa như trước được nữa. Chính vì thế mà Mặc thị không còn ký hợp đồng với cô nữa, cô rút lui nhưng vẫn để cho Tần Mỹ ở lại làm trong Mặc thị, làm cho cô ta phải biết ơn cô. Cho nên thỉnh thoảng cô ta cũng sẽ gọi điện đến và cho cô nghe một vài tin mới về Mặc thị.
Bao lâu nay cô vẫn cho rằng lý do mà mình thất bại như ngày hôm nay chính là không có Mặc Thi Vũ nâng đỡ. Kể từ khi anh ta rời đi một cách khó hiểu làm cho cô hụt hẫng không thôi, lần này anh ta chịu trở về, cô sao có thể bỏ qua đây? Lưu Uyển Nhược cười tính toán
Đinh Yến Tử hiện tại làm việc ở công ty của tập đoàn Tống thị. Tống Luật giao cho cô công việc thư ký xếp sắp và nắm giữ những hợp đồng quan trọng trong công ty. Công việc khá nhàn hạ nhưng cần tín nhiệm cao, cô rất vừa ý với công việc này, một phần cũng là vì kiếm được đồng tiền chính đáng để lo cho 3 bảo bảo của cô. Mặc dù cô không cần phải đi làm, chỉ cần ở nhà thì với cổ phần của cha mẹ Tống cho cô trong mấy năm qua, lợi nhuận cũng đã đủ cho bốn mẹ con cô có một cuộc sống thoải mái rồi. Nhưng cô không muốn mình lại thụ động chỉ biết hưởng thụ những thứ mà người khác mang lại, cô không muốn lại làm sâu gạo như đời trước.
Điện thoại bỗng vang lên, nhìn vào số điện thoại hiện trên màn hình, cô mỉm cười, giọng dịu dàng nói: "Bảo bối, mẹ nghe đây!"
"Mẹ, mẹ mau mau về nhà đi! Có một chú rất ngầu bắt dì Tịnh Nhan và anh Khắc Thiên đi rồi!" Giọng nói của Linh Nhi hốt hoảng sợ hãi làm cho cô lo lắng không yên, vội vàng trấn an con gái: "Không sợ, mẹ về liền đây!"
Tắt điện thoại, Tống Nguyệt Linh lo lắng, nói với Tống Luật một tiếng, sau đó liền vội vả về nhà.
***
Ba bảo bảo nhìn thấy mẹ về thì ào chạy tới, líu ríu kể lại chuyện tình vừa xảy ra.
Thì ra trưa nay 4 đứa trẻ đang chơi cùng nhau còn Uông Tịnh Nhan thì đang dọn dẹp phòng, bất chợt có người nhấn chuông cửa. Nhưng không để bọn họ kịp phản ứng thì ba người đàn ông mặc đồ đen cao lớn đã bước vào, người dẫn đầu là một người đàn ông cao lớn mà lạnh lùng . Khi vừa nhìn thấy Uông Tịnh Nhan thì vô cùng kích động, không nói một lời liền xốc cô mang đi, còn Thiên Khắc cũng bị một tên vệ sĩ ôm theo luôn. Chuyện xảy ra quá đột ngột, ba đứa trẻ chưa biết chuyện gì đang diễn ra thì hai mẹ con Uông Tịnh Nhan đã không thấy đâu, sau đó quá hoảng sợ vội vàng gọi điện cho cô.
Tống Nguyệt Linh nhớ ra chỉ có thể là người đàn ông đó, không nghĩ anh ta phát hiện ra nhanh như vậy! Nhớ lại gương mặt lạnh lùng không tình cảm của anh ta, Tống nguyệt Linh thật lo cho Uông Tịnh Nhan. Cô nhất định phải biết được hai mẹ con của Uông Tịnh Nhan hiện tại ra sao mới yên lòng. Cô vội vả dặn dò ba đứa trẻ liền ra khỏi chung cư, hướng Nghiêm thị đi tới. Hiện tại chỉ có anh ta mới biết được người kia đang ở đâu thôi?
"Tổng giám đốc Nghiêm có vị Đinh tiểu thư muốn gặp ạ. Ngài có gặp không?" Giọng nói của vị thư ký tiếp tân được truyền lên phòng tổng giám đốc ở trên cùng xin ý kiến của cấp trên.
Nghiêm Hạo kinh ngạc nghi ngờ cái vị Đinh tiểu thư kia không phải là cô đấy chứ: "Cho khách lên thẳng phòng tôi!" Anh trả lời, giọng nói trầm thấp mang theo chút mong đợi.
Tống Nguyệt Linh đi vào thang máy chuyên dụng chỉ đi lên thẳng tới tầng của tổng giám đốc Nghiêm thị. Hai lần làm vợ của Nghiêm Hạo, số lần cô đến Nghiêm thị chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, lần nào đến đây, cô cũng bị vẻ ngoài đồ sộ bề thế sang trọng của nó làm cho ngạc nhiên cảm thán không thôi.
Thang máy "Đinh" một tiếng mở ra, cô bình tĩnh bước ra, vững vàng từng bước đi đến trước phòng tổng giám đốc. Vị thư ký thông báo một tiếng với người ở bên trong, nhận được sự đồng ý mới đẩy nhẹ cánh cửa ra, làm động tác mời cô đi vào. Khi cánh cửa phía sau nhẹ đóng lại, cô không khỏi hồi hộp căng thẳng.
Nghiêm Hạo nhìn người trước mặt đúng là người mà mình mong đợi, trong lòng kích động, khóe môi nhẹ cong lên: "Thật ngạc nhiên. Hôm nay em đến tìm tôi là có chuyện gì sao?" Giọng điệu thoải mái mang theo chút vui vẻ vang lên.
Trên người của cô vẫn còn mặc bộ đồ công sở màu xanh nhạt, chiếc áo sơ mi màu trắng mặc ở bên trong áo vét ngắn tay ôm lấy cơ thể, chiếc váy màu xanh dài ngang trên đầu gối ôm trọn bờ mông cong tròn trịa, lộ ra đôi chân thon thả trắng muốt. Tóc được quấn lên nằm gọn bên trong chiếc kẹp đơn giản để lộ ra gương mặt thanh tú rực rỡ, vầng trán trơn bóng mịn màng, gương mặt trong trẻo, cánh mũi khéo léo, bờ môi hồng nhuận. Thần thái toát lên vẻ trí tuệ tự tin càng hấp dẫn động lòng người. Ánh mắt của anh càng thêm sâu thẳm.
"Tôi muốn hỏi anh một chuyện, Đỗ Long hiện giờ đang ở đâu?" Cô trấn định, làm lơ ánh mắt nóng bỏng của anh mà bình tĩnh hỏi.
"Em tìm Đỗ Long?" Nghiêm Hạo nhíu mày, nghe cô đến tìm anh là vì người đàn ông khác, anh thật không thoải mái gì mất, cho dù người đó có là bạn tốt của anh đi nữa.
"Anh ta bắt cóc bạn tốt của tôi, không tìm anh ta thì tìm ai đây?" Giọng nói của cô lạnh nhạt hỏi lại.
"Bạn của em là ai?" Anh khó hiểu hỏi, Đỗ Long mà anh biết, từ đó đến giờ ít khi nào dây vào phụ nữ ngoại trừ cô gái lỡ mang thai đứa con của cậu ta. Lẽ nào. . . . . .
Nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, Tống Nguyệt Linh cũng biết chuyện của Đỗ Long và Uông Tịnh Nhan, ít nhiều thì anh cũng biết nội tình trong đó. Cô cũng không muốn dài dòng làm chi: "Tôi chỉ muốn biết hai mẹ con chị ấy có tốt hay không thôi, anh ta sẽ không làm gì thương tổn hai người họ chứ?"
"Yên tâm, cậu ta đã tìm kiếm tung tích của hai mẹ con bọn họ trong mấy năm nay không phải là để hành hạ họ, huống chi một người là con cậu ấy, còn một người là người mà cậu ấy lần đầu tiên biết thế nào là quan tâm! Sẽ không có nguy hiểm gì!" Nghiêm Hạo sâu xa nói, đối với việc bạn thân tìm được hai người trong lòng của cậu ta, anh cũng vui thay, chỉ hy vọng tên đó biết quý trọng người trước mặt này thôi! Đừng như anh, cũng không biết bắt đâu từ đâu? Gương mặt của Nghiêm Hạo ảm đạm xuống.
Tống Nguyệt Linh nghe anh nói vậy cũng nhẹ thở ra, cô cũng không tin người kia sẽ làm ra việc bất lợi nào với Uông Tịnh Nhan nhưng cũng không kìm được mà lo lắng.
Không khí bỗng im lặng đến quỷ dị, Nghiêm Hạo lẳng lặng nhìn Tống Nguyệt Linh ở trước mặt, ánh mắt của anh làm cho cô có chút không thoải mái.
"Nếu vậy, tôi không quấy rầy tổng giám đốc Nghiêm nữa. Tạm biệt!" Cô cầm lấy tay nắm cửa, cánh cửa vừa động thì Nghiêm Hạo bất ngờ hỏi: "Bảo bảo vẫn tốt chứ?"
Cô sững lại chốc lát, lạnh nhạt trả lời: "Rất tốt!"
"Yến Nhi, đừng lạnh lùng với anh như vậy có được không?" Giọng nói khổ sở, mang theo một chút cầu xin làm cho cô chấn động không thôi, bàn tay đặt trên nắm cửa run lên.
Tống Nguyệt Linh năm ngón tay nắm lấy cánh cửa run rẩy, bóng lưng cứng đờ cũng không nhúc nhích chỉ im lặng đứng đó.
"Anh biết anh đã làm em tổn thương rất nhiều, anh cũng không biết nên làm thế nào để cho em có thể tha thứ cho anh? Nhưng xin em đừng lạnh lùng xa lạ như thế có được không, đừng làm như thể không quen biết anh, điều đó làm anh thật khó chịu, em biết không?" Nghiêm Hạo nhìn bóng lưng của cô đau lòng nói, anh thật không muốn nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của cô khi nhìn anh, không muốn nghe giọng nói hờ hững mà xa lạ của cô, càng không muốn nhìn thấy ánh mắt không một tia tình cảm của cô mỗi khi nhìn anh. Mỗi cử động đó làm anh thật đau thật lạnh như thể ngâm mình vào tận hầm băng vạn trượng, khiến cho anh đau không thở nổi. Làm anh cảm thấy bản thân mình nhút nhát, sợ hãi mà trốn tránh ánh mắt của cô nhưng lại không thể cưỡng lại được sự thôi thúc trong tim muốn nhìn thấy cô.
Tống Nguyệt Linh cười lạnh, nén cảm xúc phẫn hận trong lòng: "Vậy, tổng giám đốc Nghiêm muốn tôi phải có vẻ mặt nào với ngài đây?" Giọng nói lạnh lẽo vang lên, Nghiêm Hạo khó khăn im lặng.
"Lạnh lùng xa lạ thì anh khó chịu, vậy thay thế bằng gương mặt đầy tình cảm quyến luyến, dịu dàng gọi anh một tiếng "Hạo" thâm tình thì liệu anh có hài lòng không? Nhưng tôi không có quên, khi tôi mang theo tình yêu tuyệt vọng đau khổ cầu xin anh đừng bỏ rơi tôi, còn bất chấp tất cả tự tôn để cầu xin anh chỉ vì tình yêu của tôi và sự tin tưởng đáng thương vào tình cảm của anh dành cho tôi. Nhưng đổi lại tôi được gì ngoài sự lạnh lùng tàn nhẫn của anh, anh hung hăng đẩy tôi ra khỏi cuộc đời của anh. Một khắc đó tôi thấy tình yêu của mình thật buồn cười. Khi tôi mang thai cô ta cũng mang thai, cô ta được anh chở che chăm sóc còn tôi một mình sợ hãi, sợ anh phát hiện ra, lại một lần đi giành lấy con của tôi. Tôi một mình rời đi, chịu đựng tất cả để sinh ra bảo bảo, tôi cũng không oán trách anh bởi vì rốt cuộc tôi cũng đã có đứa con là niềm vui của riêng mình. Ngày nghe tin hai đứa con trai của mình bệnh tật như thế, tâm tôi như ai xé, lần đầu tiên tôi oán trách anh, hận vì cuộc đời này cho tôi gặp anh và yêu anh. Nếu không phải vì anh thì tôi đâu phải xa hai bảo bảo ngần ấy năm để cho chúng nó một mình chịu đựng tất cả? Nếu không phải tại anh, tôi vì sao có con mà không được ở bên cạnh con, hai lần mang thai cho anh, ba đứa con chào đời lúc đó anh đang làm gì? Không phải anh lúc đó luôn ở bên người mà anh yêu mặn nồng đó sao? Tất cả tôi đều không nói một câu oán trách với anh nhưng không có nghĩa là tôi không hay biết gì. Hôm nay tôi còn đứng trước mặt anh là vì anh là ba của ba đứa trẻ, chỉ vậy thôi!"
Tống Nguyệt Linh phẩn nộ tức giận nói xong cũng không quay đầu lại, bước ra khỏi phòng, nhưng thân thể không kiềm chế được khẽ run lên.
Thang máy vừa đóng lại, cô mệt mỏi, cô cảm thấy mình thật bất lực, nước mắt cứ thế rơi xuống. Cô thật vô dụng, tại sao anh ta chỉ nói một câu thôi thì cô lại không kìm lòng được rồi? Cô còn mong đợi còn hy vọng gì ở con người ấy nữa chứ? Tống Nguyệt Linh, mày thật không có tiền đồ! Hung hăng mắng mình xong, cô đứng lên sửa lại bộ dáng chật vật của mình bước ra khỏi thang máy.
Nghiêm Hạo từ lúc Tống Nguyệt Linh rời khỏi, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào cánh cửa đến ngẩn người, tâm cũng chùng xuống đau đớn. Thì ra cô đã khổ sở đau lòng như vậy, thì ra chính anh đã tự mình khiến cho cô oán hận như vậy. Nhớ lúc đó, cô đã từng cầu xin anh nhưng anh đã làm gì, ngoại trừ tàn nhẫn tuyệt tình? Anh cứ cho rằng người mà mình yêu chính là Lưu Uyển Nhược, chính cô là người chia cách anh và Uyển Nhược vì thế mà anh đổ tất cả trách nhiệm lên đầu cô. Nhưng bản thân anh cũng chưa có một lần nào suy nghĩ cho cô khi một thân gầy yếu bơ vơ phải mang thai sinh con. Cô cũng chỉ muốn đứa con của mình có ba có mẹ, cô nhẫn nhịn chịu đựng tính khí của anh, kiên nhẫn phục vụ anh lấy lòng anh, anh không phải vì bị sự hấp dẫn của cô nên không kìm được mà yêu cô sao, từ đầu đến cuối cô đều như thế, không thay đổi gì. Chỉ có anh là đổi thay, chỉ có anh cùng với sự ích kỷ ngu ngốc của mình mà một tay đánh đổi tất cả. Chẳng trách cô oán hận anh như vậy! Nghiêm Hạo hối