" a , Long cậu không ở nhà đợi con cậu chào đời sao ? " Đường Nhật không sợ chết nói
" Đường Nhật xem ra cậu rãnh rổi quá , có muốn tôi tạo công việc cho Cậu hử ? "
Đổ Long đe dọa nói
"Không ! không cần , Mình chỉ đùa chút thôi mà , cậu không thích mình sẽ không nói "
Đường Nhật làm động tác kéo khóa miệng ,,
Đường Nhật hoảng sợ đừng đùa nha , chọc ai chứ chọc Long thần này ,cậu chê cuộc sống mình quá ngắn sao . Nhớ lúc trước lở trêu trọc đụng tới giới hạn của hắn .Trong một đêm hắn khiến cho cả thành phố đều kiếm luật sư để kiện tụng .
Văn phòng luật sư đầy kín người hồ sơ chất đống , làm hắn ngập trong một mớ công việc linh tinh . Đường đường là một luật sư nổi tiếng mà bắt hắn giải quyết "xâm phạm tình dục " " Đổ xe trái phép " " hay bạo lực gia đình " hắn biết tên này giở trò quỷ nhưng hồ sơ cứ thế mà tiếp tục gởi đến . từ chối cũng không xong . Hắn nhớ tới mấy người bạn trong giới luật sư cười nhạo hắn ,khiến hắn tức tối tới bây giờ .
Nghiêm Hạo nhìn Đường Nhật mặt méo xẹo, môi nhếch lên tâm tình đở hơn một chút .
Đổ Long nhìn Nghiêm Hạo mày nhíu lại trầm giọng nói .
"Hạo! cô bé ở phòng 601 chung cư "An viên " là người của cậu phải không "
Nghiêm Hạo giật mình , nhìn Đổ Long sau đó hiểu ra , thì ra người của Đổ Long cũng ở
chung cư " An viên " , nên hắn biết cũng không có gì lạ ,hơn nữa hắn để người của hắn
lại canh giữ cô bé ấy ,chắc tên này đả nhận ra .
" Tôi ngửi được mùi mờ ám nha , các cậu phải nói cho mình biết mới được. bạn bè mà riêng mình không biết là sao ? " Đường Nhật tính bà tám lại nổi lên truy vấn .
Đổ Long cùng Nghiêm Hạo liếc Đường Nhật xem thường .
" Nè ,nè ánh mắt của hai cậu là sao ? " Đường Nhật thẹn quá tức giận nói
" Nghiêm Hạo cũng sắp làm ba " Đổ Long buông một câu giải thắc mắc Đường Nhật
" Cái gì ? " Đường Nhật hét lên
" cậu đừng có khoa trương như vậy " Nghiêm Hạo bực mình nói
" Các cậu thật là .. trâu bò quá đi ...,lầm lì mặt lạnh tối ngày mà bây giờ tên nào cũng
vượt mặt tôi . Khoan , mà mẹ của con của Nghiêm Hạo là ai ? không phải là Lưu uyển Nhược chứ " Đường Nhật thắc mắc
" Một cô bé , hình như chưa tới vị thành niên hử , Hạo ? " Đổ Long vừa trả lời vừa hỏi
Nghiêm Hạo anh mắt châm chọc
" Các cậu bớt xen vào chuyện của tôi đi " Nghiêm Hạo lạnh lùng uống rượu
" Trẻ vị thành niên ? " Trong đầu Đường Nhật tới sự kiện CD và lần trong phòng làm việc
của Hạo . chợt hiểu ra . Đúng là hay thật ,không biết là tốt hay là xấu đây . Hắn thật muốn xem cô bé ấy . Đường Nhật mắt lóe lên ý tà ác
Lưu uyển Nhược vừa luyện tập xong tay cầm cái khăn trợ lí đưa lau mặt ..
" Tần Mỹ ! Chân tôi đả hoàn toàn bình phục rồi , lúc múa cảm giác vẩn như xưa "
Lưu uyển Nhược vừa lau vừa vui mừng nói .
" Chúc mừng cô , nhưng sau này kết hôn xong Cô có tiếp tục biểu diễn nữa không ?"
Tần Mỹ thắc mắc !
Lưu uyển Nhược sựng lại ,trong lòng không biết nổi lên tư vị gì ! Cô thật sự không nở
rời bỏ sân khấu , Bây giờ chân cô đã hồi phục càng làm cho cô muốn biểu diễn lại . .
" Thiên nga trắng " là biệt danh khán giả đặt cho cô ,khi Cô múa bài " Vũ điệu thiên nga"
được mọi người rất ngưỡng mộ say mê với vẻ quyến rũ tỏa sáng của cô ,.
Một bài " Vũ điệu thiên nga " Cô được nhiều người biết đến và hâm mộ . Lần đầu tiên cãm giác đứng trên bậc cao niềm hư vinh của cô thỏa mãn .
Cô rất muốn được cả tình yêu và sự nghiệp ,tại sao cô chỉ có thể chọn một con đường
Lưu uyển Nhược không cam tâm . Cô là xinh đẹp lại có tài , có rất nhiều người muốn
quỳ dưới váy cô . Nhưng cô đã chọn Nghiêm Hạo , Trong cãm nhận của cô , Hắn là thần , ăn trên ngồi trước người khác . Cô phải đứng bên người như thế mới nổi bật lên tài hoa của cô .
Lúc trước vì cãm thấy có lổi với Nghiêm Hạo ,thấy hắn hứng thú với người khác cô hoảng sợ lo lắng , 4 năm nay hắn cưng chiều cô khiến cho nhiều thiên kim tiểu thư hâm mộ ganh tỵ . Cô đã nhận định người đàn ông xuất sắc này là của cô
ai cũng đừng mong cướp đoạt từ trên tay Lưu uyển Nhược này .
Sau đó vì kéo tâm của Nghiêm Hạo lại , cô đành tha thiết muốn gả cho anh ,Cô thât sự nghĩ gả cho Nghiêm Hạo là lựa chọn không sai . Nhưng có điều không phải là bây giờ .
Bất cứ ai làm về nghệ thuật khi kết hôn sự nổi tiếng của họ lắng đọng lại , mọi người không còn háo hức nhiều mong chờ về họ nữa , đó là lý do cô không muốn kết hôn sớm .
Bây giờ gần ngày kết hôn nhớ tới cam kết cô nói với Nghiêm Hạo lúc trước làm cô phiền muộn . Cô nên làm gì đây ? bổng ánh mắt cô lóe lên . Lưu uyển Nhược mĩm cười , Đúng chính là như thế ....
_Uông tịnh Nhan sanh *1*
Cuộc sống cứ thế tiếp diển , Nghiêm Hạo từ hôm bị Tống nguyệt Linh khiến cho tức giận cũng không đến "An Viên " nữa . Tống nguyệt tiếp tục trải qua những ngày dưỡng thai an nhàn , mỗi ngày cùng Uông Tịnh Nhan trò chuyện chút chuyện vặt , gần đây Uông tịnh Nhan gần sanh còn Tống nguyệt Linh vì thai đôi nên to hơn bình thường rất nhiều.Nên hai cô chỉ quanh quẩn trong phòng . Ở " An Viên" yên bình là thế ,nhưng hai cô đâu biết những chuyện rắt rối đang từ từ kéo đến .
Trên máy bay từ Châu Âu tới thành phố A của Bắc Kinh , hai vợ chồng trí thức đang ngồi trên ghế nôn nóng ,gương mặt hai người đều là kích động vui mừng cùng mong đợi . 77F1.XTGEM.COM - Website đọc truyện số 1 !
Người phụ nữ bề ngoài quần áo đơn giản nhưng toát lên sang trọng , Nhìn người phụ nữ này ai cũng không nghĩ bà đã gần 60 tuổi .
Còn người đàn ông dáng dấp cao lớn anh tuấn nghiêm nghị ,đủ biết khi còn trẻ ông cũng là một người khiến các cô gái phải ngưỡng mộ a .nhưng khi nhìn về người phụ nữ bên cạnh thì gương mặt luôn luôn ôn hòa cùng sủng nịnh.
" Thuần có thật là chúng ta sắp có cháu không? " người phụ nữ thần sắc kích động không dám tin run giọng hỏi
" Đúng rồi ! Dung nhi ,Hiểu Vân đả nói chúng ta sắp có cháu thì không sai được đâu "
Nghiêm Thuần dịu dàng nói không nén vui mừng .
Điền Bối Dung sung sướng mắt rưng rưng ,rốt cuộc thì ông trời cũng thương cho hai
vợ chồng bà ,từ đây về sau không cần phải ngưỡng mộ người khác nữa .
Từ khi nghe bạn bà " Vương hiểu Vân " nói một cô gái đang mang thai đứa bé của Nghiêm Hạo ,vợ chồng bà bỏ qua hết lịch trình tham quan Châu Âu mà quay về gấp .
Mặc dù còn nhiều thắc mắc chưa hiểu nhưng không quan trọng bằng đứa cháu bà mong đợi bấy lâu.
Từ mười mấy tiếng trên máy bay bà không ngủ được háo hức mong chờ mong nhanh đến, cảm thấy máy bay chậm quá . Nghiêm Thuần sợ bà mệt nhọc khuyên bà nghĩ ngơi , nhưng chính ông cũng không ngủ được ,dòng họ Nghiêm ai cũng hiếm muộn mõi người đều có một đứa con duy nhất ,ông cũng vậy .sống gần hết đời người vinh hoa phú quý đâu bằng tuổi già dắt cháu đi chơi ,Nhưng thằng con tài giỏi của ông lại cố tình không hiểu .
Tài sản Nghiêm gia mấy đời đều ăn không hết , mặc dù ông không theo kinh doanh chỉ là một giáo sư đại học , Nhưng vì ba ông để lại của cải cho ông khiến ông không phải lo nghĩ mà theo sở thích phát minh của mình . Nhưng con trai ông lại là thiên tài kinh doanh chỉ số thông minh cao , nó đả đem tài sản của Nghiêm gia nhân lên gấp 10 lần , Nghiêm Hạo khiến ông tự hào ,nhưng tính cánh lạnh lùng làm việc tuyệt tình của nó khiến ông lo ngại .
Vợ ông mong nó kết hôn , nó cứ vùi vào công việc mà xao lãng hai ,ba lần nó làm vơ chồng ông thất vọng giấc mơ có cháu càng thêm xa vời ,nên quyết định bỏ mặc đi du lịch cho khuây khoả ,bây giờ bất ngờ nhận được kinh hỉ hỏi sao hai người không có cảm giác không dám tin .
Máy bay hạ cánh hai ông bà đẩy hành lý ra cữa liền thấy bạn thân đang đứng đợi , hai người vui vẻ bước tới . Điền bối Dung ôm Vương hiểu Vân kích động ...
"Vân , bây giờ cô gái đó ở đâu ?mình muốn nhìn thấy , mang thai mấy tháng rồi ? Lần trước vui mừng quá nên mình quên hỏi cậu "
Bác sĩ Vương cười lắc đầu nhìn bạn thân của mình cuồng cháu tới mất kiềm chế như vậy , là tâm bệnh của hai bạn già bà mấy lâu nay ,bà đâu nở để họ mong chờ lâu
"Thai được 6 tháng rồi , là thai đôi " Bác sỉ Vương tiết lộ
"Thật không ? Đúng là cám ơn trời phật " Điền bối Dung khiếp sợ khó tin ,vì bao lâu nay đàn ông Nghiêm gia luôn hiếm muộn ,bây giờ con trai bà lại có một lúc hai đứa , bà cứ tưởng như đang nằm mơ .
Hai ông ba vui suớng tràn ngập háo hức đi xem "cháu" mặc dù vẩn đang còn trong bụng , hai người không cho Nghiêm Hạo biết họ đả về , bây giờ họ chỉ quan tâm bảo bảo đâu còn tâm trí đâu mà nhớ tới báo cho tiểu tử đó hay.
Tống nguyệt Linh và Uông tịnh Nhan đang ngồi trong phòng đan những món đồ cho bảo bảo , Uông tịnh Nhan thì đan chiếc mũ xinh xắn còn Tống nguyệt Linh lại đan vớ cho bảo bảo của mình .
cô nhờ Tịnh Nhan dạy cách móc len nên cũng đan được chút chút , nhớ tới hai bảo bảo của cô mang những thứ cô làm cảm giác rất thành tụ . Hai cô ngồi chăm chú đan thỉnh thoảng sẽ nhìn nhau cười tình cảm ấm áp chia sẽ lẩn nhau .
Nhìn tới Uông tịnh Nhan khiến cô nhớ tới Tô Cầm cũng là một cô bé khiến cô thấy ấm áp . Còn Dì Phùng sẽ khiến cô nhớ tới dì Lý hiền lành nhân hậu , luôn tận tâm chăm sóc dinh duỡng cho cô mấy tháng qua cũng như kinh nghiệm làm mẹ .Tống nguyệt Linh cảm thấy sống lại đời này cô cảm nhận được nhiều tình cảm của những người xung quanh mà đời trước cô không quan tâm .
Uộng tịnh Nhan thấy Tống nguyệt Linh suy nghĩ gì cười ngọt ngào cô cũng mĩm cười , cô rất thích cô bé này tuy nhỏ tuổi nhưng rất sâu sắc tính cách lạnh nhạt nhưng cũng là người rất tình cảm , Cô bé khiến cô vui vẻ và lạc quan không suy nghĩ nhiều tới người đàn ông đó nữa .
Lúc trước vì yêu hắn cô chấp nhận sanh bảo bảo ,nhưng tình yêu của cô hắn xem thường Từng ngày cảm nhận nhịp tim con mình trong thân thể mình ,cô chợt nhận ra không có gì quan trọng bằng đứa con bé bỏng này , cô có thể không cần tình yêu nhưng không thể không có bảo bảo , Dù bất cứ giá nào cô phải bảo vệ con của cô .
Đang suy nghĩ chợt bụng quặn lên , cô cảm thấy dòng nước ấm chảy ra , sau đó cơn đau kéo tới khiên cô run rẩy thở dồn dập
"Tịnh Nhan chị sao thế " Tống nguyệt Linh thấy Tịnh Nhan bất thường vội hỏi
Tống nguyệt Linh giật mình lo lắng dì Phùng đả đi mua đồ rồi không biết có về ngay không
cô vội gọi cho Cát Đằng người vệ sỉ canh giử cô .
Nhưng không có ai bắt máy ,hồi hộp khẩn trương khiến tay cô run rẩy thấy Uông tịnh Nhan cắn môi chịu đau sắc mặt tái nhợt ,cô buột mình phải bình tĩnh lại .
" Đúng rồi phải gọi cứu thương " Tống nguyệt Linh vội vàng nhắn số gọi đi , sau khi gọi xong cô đở Tịnh Nhan về giường
" Chị ráng đi . em đở chị lên giường nằm đợi cứu thương tới "
Uông Tịnh Nhan cảm thấy em bé thúc muốn ra khiến cô run rẩy không nhấc chân đi nổi sức nặng đè hết lên Tống nguyệt Linh ,Tống nguyêt Linh vì mang thai đôi thân thể cũng không khá hơn Tịnh Nhan bao nhiêu , mệt nhọc khiến bụng cô cảm giác đau , đang lo lắng hoảng sợ thì chuông cữa đột nhiên reo . Cô mừng rở vội để Uông tịnh Nhan xuống sàn đi ra mở cữa
" May quá !bác sĩ Vương chị Nhan sắp sinh ,Bác sĩ mau vào giúp chị ấy, Á " Tống nguyệt Linh cãm thấy bụng đau máu chảy ra hoảng sợ vội ôm bụng ngồi xuống .